Tư Đồ Hiên đã sớm biết chuyện này, chính vì vậy hắn mới nổi nóng với cô nhỏ kia.
Mấy hôm nay, khắp Liễu Thành đều lộn xộn, nếu nàng cứ thích xen vào chuyện người ta như thế, nếu không nhẫn nhịn một chút, nhất định sẽ chịu thiệt.
Hắn không thể từng giờ từng phút túc trực bên cạnh bảo vệ nàng, vạn nhất gặp phải chuyện gì e là lúc ấy có hối cũng không kịp.
“Tuy Hoàng hậu nương nương khá ôn hòa, nhưng nếu người nhà bị thương chỉ sợ chuyện này không dễ dàng bỏ qua như thế.
Liễu Thành lại là do Thất ca huynh quản lý, tin tức truyền đi nhất định sẽ có kẻ cho rằng Thất ca huynh vô năng, đến khi ấy lại thừa dịp làm loạn.”
Tư Đồ Dật vừa tức giận, lại vừa lo lắng.
Hoàng hậu nương nương đích thân xử lý còn mong an ổn, nhưng nếu là Bát ca tấu trình trước mặt Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ gây bất lợi cho Thất ca.
“Chuyện này cũng không nghiêm trọng đến thế.
Phải rồi, ngày mai khởi này đệ ở lại Liễu Thành, ta đưa Linh Nhi đến Lưu Vân.
Có chuyện gì đợi ta quay về rồi nói.”
Chuyến đi Lưu Vân lần này, nhất định có không ít kẻ nhân cơ hội ra tay, cho nên phải để lại một người thân tín mới yên tâm.
Tư Đồ Dật cũng hiểu điều này, “Thất ca, huynh yên tâm đi, đệ nhất định sẽ trông giữ Liễu Thành.”
“Đệ xuống trước đi.” Tư Đồ Hiên phất tay một cái.
Tư Đồ Dật đành lui ra.
Song, vừa ra đến cửa đã thấy Thời Bố đứng đấy, chân mày nhíu lại tỏ vẻ lo lắng, “Thời Bố, có chuyện gì?”
“Thập tam gia, tiểu thư không vui nên đã ra ngoài phủ, thuộc hạ không biết có nên bẩm với gia hay không.” Thời Bố càng nhíu chặt đôi mày, tỏ vẻ khó xử.
Tư Đồ Dật còn chưa kịp lên tiếng thì giọng Tư Đồ Hiên đã vang lên, “Đi lúc nào?”
Trước thì gặp mấy người kia trên đường, nói không chừng giờ đã ra đến ngoài.
Hôm nay như thế nàng còn muốn ra ngoài, nhất định là không có tùy tùng bên cạnh.
Tư Đồ Dật chưa từng thấy Thất ca khẩn trương như thế, không khỏi ngẩn người, “Thất ca, chắc là nàng đến phân xưởng thôi, đừng lo lắng.”
Tư Đồ Hiên chẳng buồn để ý đến lời của Tư Đồ Dật, ánh mắt chuyển về phía Thời Bố.
Thời Bố cúi đầu, “Đã một lúc rồi ạ.
Khi đó gia và Thập tam gia đang đàm luận, thuộc hạ không dám quấy rầy.”
“Đáng chết.” Tư Đồ Hiên khẽ rủa một tiếng rồi xoay người bỏ ra ngoài.
“Thất ca, huynh định đi đâu?” Tư Đồ Dật vội theo sau.
Vừa ra đến sân đã thấy Mộ Dung Thiên Tình đi tới, Tư Đồ Hiên khẽ cau mày, dừng cước bộ.
“Tình nhi thỉnh an Thất vương gia.” Mộ Dung Thiên Tình yên nhiên cười, tiếng như chim oanh, thánh thót êm tai.
“Mộ Dung tiểu thư miễn lễ.” Sắc mặt Tư Đồ Hiên khôi phục vẻ lãnh đạm, nỗi lo lắng trong ánh mắt cũng được che giấu.
“Thất vương gia định xuất phủ sao?” Mộ Dung Thiên Tình quan sát rồi cất tiếng hỏi.
“Thất ca đang định…”
Tư Đồ Dật còn chưa nói hết câu đã bị Tư Đồ Hiên cắt ngang, “Chẳng hay Mộ Dung tiểu thư đến phủ là có chuyện gì?”
Mộ Dung Thiên Tình hơi biến sắc, không ngờ Tư Đồ Hiên lại thẳng thắn hỏi mục đích nàng ta đến đây như thế.
Nàng ta đến là để gặp hắn, thế nhưng hôm nay, trước mặt nhiều người thế này, nàng ta nào có thể nói ra ý đồ của mình.
Chẳng lẽ lại nói là vì chuyện kinh thương sao?
Hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, đành như vậy đi.
“Thất vương gia, tình nhi đến vì muốn bàn bạc chuyện làm ăn với Thất vương gia.
Không biết liệu Thất vương gia có nể mặt?”
Trên mặt Mộ Dung Thiên Tình vẫn nở nụ cười, nụ cười nhạt nhưng khiến gương mặt tuyệt mỹ tăng thêm vài phần kiều diễm.
Nàng ta không chỉ là tài nữ của Liễu Thành mà còn là mỹ nữ, không biết bao nhiêu cậu ấm nhà thế gia để mắt đến nàng ta, gia môn cũng đã nhờ bà mói đến thưa chuyện, thế nhưng nàng ta tính khí cao ngạo, chẳng buồn để mắt đến những người kia.
Người duy nhất khiến nàng ta ái mộ chính là vị Thất vương gia này.
Tuy rằng Thất vương gia luôn lạnh lùng, thậm chí có phần tàn bạo.
Song, thích chính là thích, nàng ta nào còn cách khác.
Lại nói đến vị trí vương phi kia, hấp dẫn người ta cỡ nào.
Muốn nàng ta dùng kinh thương gầy dựng danh thế cho Mộ Dung gia, đến đời nào mới có thể làm rạng danh tổ tông? Nếu như nàng ta trở thành Thất vương phi, hiển nhiên có thể.
“Dật, đệ trao đổi với Mộ Dung tiểu thư đi.” Sau khi bỏ lại một câu này, Tư Đồ Hiên lập tức xoay người rời đi.
Mộ Dung Thiên Tình thấy vậy thì trợn tròn mắt, khẩn trương xoay lại toan đuổi theo, thế nhưng nghĩ sao lại dừng bước.
Từ trước đến nay Thất vương gia không nói hai lời, nếu để hắn sinh lòng chán ghét, ngày sau nàng muốn vào phủ càng thêm khó khăn, thứ nàng được không bù đắp nổi thứ đánh mất.
Tư Đồ Dật dường như không nhìn thấy vẻ oán thán cũng như không can lòng ở Mộ Dung Thiên Tình, chỉ nghĩ nàng ta một lòng lo lắng cho việc hợp tác giữa đôi bên, bèn cười nhạt nói, “Mộ Dung tiểu thư, mời đi bên này.”
Mộ Dung Thiên Tình đã lỡ nói mình đến vì chuyện kinh thương, đương nhiên không thể từ chối, đành miễn cưỡng theo sau Tư Đồ Dật.
“Thập tam vương gia, không biết vì sao Thất vương gia lại vội vã xuất phủ?” Mộ Dung Thiên Tình tò mò hỏi.
Sau khi an tọa, Tư Đồ Dật mới trả lời, “À, nha đầu Linh Nhi chạy ra ngoài phủ, Thất ca muốn tìm người về.”
Linh Nhi? Chẳng phải là tiểu cô nương kia sao?
Nhớ đến cô gái nhỏ kia, Mộ Dung Thiên Tình bỗng thấy không thoải mái, bộ dáng nhỏ thó kia mà lại được Thất vương gia coi trọng ư? Hừ, cứ chờ xem!
“Không biết là vị tiểu thư nào mà Thât vương gia lại coi trọng đến thế?” Trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
Đợi hạ nhân dâng trà lên, Tư Đồ Hiên mới nở nụ cười, “Cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư gì cả, Mộ Dung tiểu thư, mời dùng trà.”
Mộ Dung Thiên Tình đành gật đầu, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
“Mộ Dung tiểu thư đến vì chuyện hợp tác lần trước phải không?” Tư Đồ Dật cũng chẳng dông dài.
Mộ Dung Thiên Tình sửng sốt, chuyện lần trước là ý chỉ việc hiệp đàm giữa ca ca và Thất vương gia sao? Nghe ca ca nói chính vì một tiểu cô nương tên là Kiều Linh Nhi mà hại hai nhà hợp tác bất thành.
Tiểu cô nương kia rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến Thất vương gia gác lại việc làm ăn giữa đôi bên?
“Quả thật là có một số chuyện khó mà giải thích được, Thập tam vương gia cũng biết chuyện hợp tác với Thất vương gia lần này đã lên kế hoạch từ sớm.
Thế nhưng khok6ng hiểu vì sao Thất vương gia đột nhiên hoãn lại tất cả?” Gương mặt tuyệt sắc của Mộ Dung Thiên Tình lộ vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt tỏ ý khó hiểu.
Vẻ lúng túng hiện lên trên mặt Tư Đồ Dật, chuyện này bản thân hắn cũng không hiểu, nhưng Thất ca đã quyết, không ai có thể lay chuyển.
Thất ca gác lại chuyện hợp tác ắt có lý do của huynh ấy.
“Mộ Dung tiểu thư, thật ra chuyện này tạm gác lại cũng vì để hợp tác sau này thuận lợi hơn.
Mấy ngày nay, thương hội đã đưa thương nghiệp Liễu Thành ta phát triểm thêm, sau thương hội lần này, việc hợp tác lại càng thuận lợi.”
Tư Đồ Dật vừa dứt lời mới chợt nhận ra mình đã nói lời vô ích, bèn câm lặng.
Mộ Dung Thiên Tình nhíu mày, nàng ta còn chưa lên tiếng thì tiếng Thời Bố đã vang lên, “Thập tam gia, thuộc hạ có việc cần bẩm báo.”
Thời Bố khi nãy vừa theo Tư Đồ Hiên ra ngoài, bây giờ đã trở về tất có việc cần.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Tình lộ vẻ vui mừng, chẳng lẽ Thất vương gia đã quay về?
Tư Đồ Dật gật đầu, Thời Bố liền bước đến, ghé vào tai Thập tam gia nói khẽ vài câu rồi lui xuống.
Tư Đồ Dật cau mày đứng bật dậy, “Mộ Dung tiểu thư, bổn vương có chuyện phải giải quyết, xin tiểu thư quay về trước.
Về phần chuyện hợp tác, khi có cơ hội bổn vương sẽ trao đổi với tiểu thư sau.”
Trong lòng Mộ Dung Thiên Tình rất bất mãn, nhưng nàng ta hiểu rõ mình không thể tức giận nên đành mỉm cười gật đầu, “Nếu Thập tam gia và Thất vương gia đều có việc bận thì Tình nhi xin cáo lui trước, ngày mai quay lại.”
Khi Mộ Dung Thiên Tình đi rồi, Tư Đồ Dật thở hắt ra, sau bước ra ngoài liếc mắt nhìn Thời Bố đang đứng bên cửa, “Thời Bố, Thất ca đâu?”
Hắn cũng chẳng muốn trò chuyện với Mộ Dung Thiên Tình, rõ ràng Thất ca không muốn hợp tác với Mộ Dung gia, vốn muốn tìm lý do thoái thác nhà Mộ Dung, không ngờ Thất ca đã phái Thời Bố đến, giúp hắn bớt việc.
“Thất vương gia đang ở nhà xưởng.”
Thời Bố không giải thích được, không hiểu nổi vì sao tiểu thư lại giận, giận rồi còn chạy đến nhà xưởng.
Tư Đồ Dật cũng không tránh khỏi kinh ngạc, hắn cảm nhận được sự quan tâm, săn sóc mà Thất ca dành cho Kiều Linh Nhi có phần quá mức, có lẽ phải tìm thời gian nói chuyện với Thất ca.
Nếu không thì nói chuyện với Kiều Linh Nhi cũng tốt.
Khi dùng cơm tối, Tư Đồ Hiên mới quay về cùng Kiều Linh Nhi, sắc mặt hai người đều không tốt.
Tư Đồ Dật nhìn Thất ca nhà mình rồi lại nhìn Kiều Linh Nhi, cười hì hì hỏi, “Thất ca, hai người làm sao vậy?”
“Câm miệng.” Hai người đồng thanh nói.
Tư Đồ Dật vô thực giơ tay vuốt mũi mình, hắn đã làm gì sai chứ, sao cả hai người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường kia?
Được rồi, câm thì câm.
Cứ như vậy, bầu không khí trong phòng chỉ còn lại trầm mặc.
Sau buổi cơm, Kiều Linh Nhi một mình đi dạo trong hoa viên, lúc mệt bèn ghé lại tiểu đình, hai tay nâng cằm, mông lung ngắm bông hoa phía xa.
“Linh Nhi, đang nghĩ gì vậy?” Tư Đồ Dật bước vào tiểu đình, tò mò nhìn theo ánh mắt mỗ hài tử.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái rồi ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Dật, “Ngắm hoa đó.”
Tư Đồ Dật không nói gì, lúc ngồi xuống mới phát hiện ánh mắt cô gái nhỏ kia đã đặt lại trên đóa hoa nhỏ, không khỏi có chút đố kị, “Linh Nhi, lẽ nào bông hoa kia tốt hơn ta sao?”
Ạch, đây là đang tranh giành với cả một đóa hoa sao?
Kiều Linh Nhi quay đầu, vô tội chớp mắt, “Thập tam gia ngài đang tranh giành với bông hoa nhỏ sao?
Tư Đồ Dật cảm thán 囧.
Ai mà ngờ được rằng, tiếp theo đó Kiều Linh Nhi còn khiến hắn càng cảm thán 囧 hơn, “Hoa kia sau khi được ta tinh luyện có thể trở thành dược liệu.
Thập tam gia đâu có thể biến thành dược liệu, hiển nhiên không thể thu hút ánh mắt ta.”
Tư Đồ Dật cứng họng.
Được rồi, hắn so ra còn thua kém cả một đóa hoa.
Trêu ghẹo xong, lòng Kiều Linh Nhi cũng thư thái hơn nhiều, nàng bèn lên tiếng, “Thập tam gia tìm ra có việc gì sao?”
Tư Đồ Dật thấy tiểu hài này khá thông minh, thậm chí sự khôn ngoan của nàng còn nằm ngoài dự tưởng của hắn, một thứ khôn ngoan chỉ có thể thấy ở người đã trưởng thành.
Thế nhưng từ thân hình nhỏ bé của nàng hắn lại thấy được không ít.
“Linh Nhi, hôm nay cô tức giận có phải vì Mộ Dung tiểu thư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...