Thích Nói Nhiều, Lữ Tư Anh

Soái ca, ta hảo phiền não, không nghĩ tới mới chỉ nửa năm, ba người bạn của ta đều có bạn trai, có hẳn một người đã bước vào lễ đường, thậm chí ngay cả nữ nam nhân, người khẳng định sẽ cùng ta độc thân cho đến già, cũng sẽ kết hôn…

Trời ạ, ta đến bây giờ vẫn không thể tin được, nhưng như thế nào lại không tin, bởi vì đó là sự thật, hôn sự của nữ nam nhân là vào tháng sau, hôm nay chúng ta còn bồi nàng đi chọn áo cưới….

Ô ô ô, ta nên làm cái gì bây giờ, sư ca? Ta mơ cũng chưa mơ đến có một ngày nữ nam nhân sẽ kết hôn, nhưng ngày này cũng sắp tới rồi, về sau sẽ chỉ còn một người là ta, tuy nói công lực tán chuyện của ta cơ hồ đã muốn tới trình độ không ai địch nổi, tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm được người nói chuyện với ta, chính là kia căn bản không giống với, ta còn là cần phải có người —— ít nhất phải có một người, chân chính hiểu biết ta, có thể tâm sự cùng ta, không chỉ là bằng hữu cùng buôn chuyện, nhưng là hiện tại. . . . . .

Làm sao bây giờ sư ca? Bạn tốt phải kết hôn , đáng lẽ ta phải thay các nàng cao hứng mới đúng, chính là ta chỉ thực phiền não, hảo buồn, hảo nôn nóng, các nàng làm chi đều có bạn trai ở cùng một thời điểm? Bỏ lại một mình ta đơn độc thật là hảo đáng thương.

Ô ô ô, ô ta thực buồn bực, thực buồn bực a …]

Thích nói nhiều ai oán

[Thật khó để được nhìn đến ngày ngươi than ngắn thở dài, xem ra tin tức nữ nam nhân phải kết hôn thật sự làm cho ngươi đả kích không nhỏ a

Ta chỉ muốn nói với ngươi, các nàng cũng chỉ là kết hôn mà thôi, cũng không phải cùng ngươi đoạn giao, cả đời không qua lại với nhau, ngươi ai oán nỗi gì, đáng thương cái gì nha?

Huống chi ngươi còn có ta không phải sao? Trừ phi ngươi cho tới bây giờ cũng vẫn không thèm đem ta trở thành của ngươi bạn tốt.]

[Soái ca

Ta đương nhiên là có coi ngươi như bạn tốt, bằng không sẽ không thèm oán hận cùng ngươi

Chính là ngươi cùng các nàng hoàn toàn bất đồng, các nàng là những bằng hữu thân cận của ta, ta có thể ở nhà của các nàng, dính chặt trên giường các nàng , có thể cùng nhau khóc cùng nhau cười, cùng nhau phê bình nữ nhân hoặc thảo luận nam nhân, cũng có thể hứa cùng làm rất nhiều chuyện, nhưng là ta và ngươi chỉ có thể tán gẫu, hơn nữa ngươi vẫn là một nam nhân hàng thật giá thật, không giống với họ

Ô, các nàng vì cái gì phải kết hôn?

Ô ô, các nàng sao có thể cùng nhau vứt bỏ ta?

Ô ô ô, hảo nghĩ muốn phá hư tình yêu của các nàng….]

Thích nói nhiều càng ngày càng ai oán

[Nghĩ muốn phá hư tình yêu của các nàng ?

Tốt nhất, ngươi phá hư nhanh một chút, sau đó các nàng sẽ rất nhanh tuyệt giao với ngươi]

Ha ha. . . . . .

[Soái ca


Uy, ngươi tại sao có thể vui sướng như vậy khi người gặp họa? Ta cũng sẽ không thật sự phá hư tình yêu của họ, chỉ là trong lòng có điểm bất bình, có điểm tức giận cực kỳ, có điểm giận dỗi mới có thể nói như vậy, ngươi thật sự không hiểu ta một chút nào cả.

Quên đi, trở lại chuyện chính.

Soái ca, ta với ngươi nói, ta đã muốn quyết định đi thân cận .

Mấy ngày nay ta nghĩ muốn đi, cảm thấy thật sự rất đáng thương, bởi vì tất cả mọi người đều có đôi có cặp, ta chỉ có một mình lẻ loi, cho nên ta quyết định mau chóng tìm cho mình một người bạn trai

Ngươi chúc phúc ta đi.]

Thích nói nhiều cuối cùng hạ quyết định

“Này, Tư Anh, tối hôm qua bữa tối thân mật của em như thế nào hả ?”

Cảm giác bả vai bị người vỗ nhẹ một chút, Lữ Tư Anh uể oải nâng đầu lên khỏi mặt bàn, nhìn về phía đồng sự Vương Di Quân, sau đó suy sụp cùng ai oán hạ khóe miệng

“Xem ra lại không có tin tức gì, lần này vấn đề là ở chỗ nào?” Vương Di Quân cười hỏi.

Vấn đề ở đây theo như cô nghĩ thì khủng long hẳn chỉ nên ở trên màn hình, mặc kệ là màn hình TV hay màn hình máy ảnh, không nên chạy ra ngoài để dọa người,Lữ Tư Anh ai oán nghĩ lại, chính là. . . . . . Ô ô ô, tối hôm qua đối tượng gặp mặt của cô là một con khủng long, một con khủng long bạo chúa!

Bốn phần thịt bò chín vào khoảng hai mươi ounce(đơn vị trọng lượng của Anh, Mỹ) còn chưa đủ, cuối cùng cô vì nhìn thấy anh ta ăn mà không thể ăn được, trời ạ, bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn có cảm giác buồn nôn

“Quân tỷ,trên thế giới này tất cả nam nhân tốt đều chết sạch rồi à?” Cô ai oán ôm lấy eo của Vương Di Quân hỏi.

“Không phải đã chết, mà là một nửa là hoa đã có chủ còn một nửa khác thì bị Gay.” Vương Di Quân vỗ đầu cô an ủi.

Lữ Tư Anh nghĩ đến mấy người bạn của mình, lại nhớ đến lần cùng đến GayPub với Vương Di Quân, mấy cảnh tượng mà cô nhìn thấy không khỏi khiến cô gật đầu đồng ý

“Chị nói đúng đấy.”

Vương Di Quân lần thứ hai vỗ vỗ đầu muội muội đồng sự, “Có muốn tỷ tỷ giới thiệu cho mấy nam nhân để làm quen không?” Côhỏi.

“Không cần!” Lữ Tư Anh nhảy ra xa giống như là vừa chạm vào vật gì rất nóng.Cô nghĩ lại mấy đối tượng mà cô được giới thiệu đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, cái loại nam nhân đầu to, chân ngắn, dạ dày vô đáy, thôi miễn cho cô là kẻ bất tài a

“Đừng chỉ để ý đến mỗi bề ngoài như vậy, bọn họ thực ra rất ôn nhủ, túi tiền cũng được, miễn cưỡng cũng coi như là tạm ổn đi.” Vương Di Quân nói.

“Nếu như tốt như vậy, tại sao chị lại không lôi ra mà sử dụng?”


“Người ta không thích chị nha.” Ba mươi sáu tuổi đã ly hôn một lần, ai người ta thèm

“Chị đừng có ngụy biện.”

” Chị chỉ nói sự thật thôi, tới cái tuổi bọn họ đều hy vọng cưới được một người giúp họ sinh con đẻ cái, mà tuổi của chị đã nhiều không thích hợp cho việc đây.” Vương Di Quân bùi ngùi nói

Ly hôn một lần cô chỉ muốn sống hạnh phúc, quan tâm đến ánh mắt của nam nhân nhiều hơn là để ý đến bề ngoài của họ, đem tâm tư của họ đặt lên hàng đầu, đáng tiếc tuy cô có thể thấy rõ ràng cái gì gọi là nam nhân tốt, nhưng lại không có cách nào khiến các nam nhân tốt ấy để ý đến mình

“Quân tỷ,em không phải cũng chỉ kém chị có vài tuổi?” Lữ Tư Anh nhìn cô bất khả tư nghị ( Không thể tin nổi)

“Trên thực tế chỉ kém có sáu tuổi, nhưng chênh lệch về mặt sinh lý là rất nhiều.” Cô nói hoàn toàn đúng sự thực

“Nếu nam nhân muốn kết hôn chỉ là tìm người thay anh ta sinh đứa nhỏ,cái loại nam nhân đó em không cần.”

Vương Di Quân cười mà không nói, nhưng trong mắt cô lại không có chút tươi cười nào

“Quân tỷ, chị tuyệt đối không thể vì nguyên nhân này mà coi thường chính mình, chị xem Lâm Thanh Hà hơn bốn mươi tuổi còn có thể sinh con, chị bất quá cũng mới ba mươi mấy tuổi mà thôi, sợ cái gì? Lần tới nếu có nam nhân dùng nguyên nhân này mà cự tuyệt chị, không cần khách khí, một quyền thưởng cho hắn “ Lữ Tư Anh tức giận nói

“Đã nhớ kỹ.” Vương Di Quân cười trả lời, “Nhưng em thật sự không muốn chị giới thiệu sao? Em rất muốn có bạn trai còn gì”

“Em rất gấp, nhưng l có câu trữ khuyết vật lạm nha.”( Có thể hiểu là thà thiếu chứ không dung bừa. Vì dịch không sát nghĩa nên mình để nguyên)

“Hình như chị nhớ lần trước em nói trữ lạm chớ thiếu chứ.” Di Quân liếc mắt nhìn Tư Anh không khỏi buồn cười

“Chị không biết sự thật và nguyện vọng luôn đi ngược lại với nhau à?.” Lữ Tư Anh thở dài nói.

“Đều là của em nói.” Vương di quân cười xoay người, đi trở về chỗ ngồi chuẩn bị đi làm, lại đột nhiên nhớ tới một việc nên lần thứ hai xoay người quay đầu lại xem cô.”Tư Anh, hôm qua chị có giao việc cho em phải không? Phó giám đốc mười giờ sẽ cần đến.” Nàng nhắc nhở.

“A!” Lữ tư an đột nhiên sợ hãi kêu lên,vội vàng dốc một nửa đồ trong túi xách của mình.”Em xong rồi, em xong rồi.”

“Vẫn chưa làm sao?” Vương di quân nhíu mi đi trở về bên người Tư Anh, cúi đầu chăm chú nhìn đống tư liệu hỗn loạn trên bàn

“Ngày hôm qua em nghĩ là nên về nhà làm, ai biết tên khủng long kia ngoài bộ dạng khi ăn khiến người ta muốn ói, còn dây dưa mãi không dứt, chờ em về được đến nhà đã là mười giờ, sau đó. . . . . .”

“Sau đó em quên luôn sự tồn tại của nó?” Vương Di Quân thay cô nói nốt


Lữ Tư Anh gật đầu ai oán

“Em xong rồi.”

“Quân tỷ,chị đừng nói như vậy, nhanh giúp em một tay làm cho xong sau đó em sẽ khao chị một bữa ra trò.” Nàng cầu xin.

“Em làm sao lại hồ đồ như thế chứ?” Vương Di Quân thở dài một tiếng.”Trường hợp này không phải xảy ra lần đầu tiên , huống chi em vào công ty đa được hơn hai năm, tại sao lại luôn vứt đồ bừa bãi,thật hồ đồ. . . . . .”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Quân tỷ, chị giúp em đi, bằng không em nhất định sẽ bị phó giám đốc mắng, giúp em nhé” Cô hai tay tạo thành chữ thập cầu xin.

“Chị. . . . . .”

“Lữ Tư Anh.”

Thanh âm bất ngờ làm cho trái tim hai cô gái không khỏi giật thót, Vương Di Quân nhanh chóng xoay người nhìn về phía giọng nói phát ra, sau đó mặt trở nên nghiêm chỉnh, cung kính thanh âm, “Phó giám đốc, sớm.”

Lữ Tư Anh sợ hãi nhìn hướng cửa chính, lập tức cô nhỏ giọng nói: “ Phó giám đốc,sớm.”Trong lòng ai oán, anh ta không có việc gì sớm như vậy đến công ty làm gì? Lão bản của công ty người ta sau mười giờ mới đến công ty, cũng chỉ có anh ta mới sáng sớm mà đã chạy đến dọa nhân viên.

Kì Diệp đi hướng các cô, chớp mắt một cái liền chú ý đến những tài liệu hỗn loạn trên mặt bàn của Lữ Tư Anh,anh dừng ở trước mặt cô, đem ánh mắt chuyển sang cô.

Lữ Tư Anh cảm nhận được hô hấp của chính mình trong nháy mắt ngừng lại.

“Mang tư liệu ta cần đến.” Nói xong, anh xoay người đi vào văn phòng phó tổng giám đốc, sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại, cô sợ tới mức lòng có chút chấn động giống như cánh cửa kia

“Em xong rồi.”Vô lực đem mặt dán vào đống văn kiện, Lữ Tư Anh vẻ mặt cầu xin nói, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống.

“Chị phải sửa một chút những lời chị vừa nói.” Nhìn đến văn phòng phó tổngVương Di Quân thình lình nói.

“Nói cái gì?” Lữ Tư Anh vẫn là vẻ mặt đưa đám, uể oải hỏi.

“Trên đời nam nhân tốt không bị Gay cũng không phải hoa có chủ, lý lịch trong sạch, công ty ta có một người.”

“Ngươi nói là ai?” Nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt

“Phó tổng giám đốc nha.”

Cô biết nam nhân Quân tỷ nói đến là anh ta, nhưng là thực có lỗi, cho dù toàn bộ nữ nhân của công ty đều cho rằng Kì Diệp là rùa vàng hiếm có, Lữ Tư Anh vẫn kiên quyết bỏ phiếu chống lại.

“Em không cảm thấy vậy sao?” Vương Di Quân nhìn biểu tình không cho là đúng của cô hỏi.

“Khôngcảm thấy.” Nàng phiết môi

“Vì cái gì?”


“Bởi vì anh ta chẳng những….không phải là nam nhân tinh khiết( nam nhân tình khiết chị nghĩ cái gì đếi), mà còn là một tên ác ma,chuyên môn gây khó dễ cho một tiểu nhân viên là em, anh ta chính là ác ma!” Cô nghiến răng nghiến lợi đáp.

Nói thật ra, tuy rằng cùng làm cộng sự một năm, Lữ Tư Anh vẫn là không hiểu được vì lý do gì mà anh ta đặc biệt chú ý đến cô, mỗi ngày cô chỉ cầu mong để có thể bình an vượt qua, sau đó đếm từng ngày để lĩnh ba ngàn tiền lương,chỉ là một mong ước nho nhỏ của một tiểu viên chức.

Có khi ngẫm lại, cô cũng không khỏi hoài nghi anh ta có ý tứ đối với cô, cho nên mới đặc biệt chiếu cố?

Nhưng giả thiết này chẳng tồn tại được đến vài giây, cô sẽ lập tức phủ định nó, bởi vì đừng nói đến việc cô không hề cảm nhận được chút gì gọi là tình ý, ngay cả‘ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê ’ đồng sự đều đã khuyên cô đừng ngây người

Với lại, tất cả đều đã nhìn thấy thái độ của phó tổng đối với cô vô cùng nghiêm khắc, cùng với không chút lưu tình sai khiến cô những việc không liên quan đến chức vụ của cô, bất kể là ai cũng tin tưởng đối phương đối với cô chính là không chút tình ý, nếu nói cùng cô có cừu oán thì có thể.

Cô hảo đáng thương nha, giống như cô bé lọ lem bị mẹ kế và hai tỷ tỷ ác độc khi dễ, chẳng qua hiện tại người khi dễ cô là thủ trưởng của cô mà thôi, cô thật sự hảo đáng thương mà

“Cô rốt cuộc có nghe thấy lời tôi nói hay không? “

Một tiếng động mạnh làm cho Lữ Tư Anh nhanh chóng nâng lên cặp mắt đang mờ mịt, ngạc nhiên khi nhìn thấy đống văn kiện chồng chất trên mặt bàn, cùng với đó là vẻ mặt giận không thể át của Kì Diệp.

“Cái gì?” Cô thật cẩn thận hỏi lại, nhớ thật kĩ lại xem trước tiếng động kia anh đã nói với cô những gì .

“Tôi hỏi cô rốt cuộc có hay không nghe tôi nói chuyện?”

“Có, đương nhiên là có.” Nhìn vẻ mặt anh giận không thể át , cho dù cô không nghe cũng phải trả lời có nếu không khẳng định sẽ chết thật sự khó coi.

“Hảo,tôi vừa mới nói cái gì?” Hắn hai tay giao nhau để trước ngực trầm giọng hỏi.

“Sá?” Cônhất thời há hốc mồm. Còn muốn kiểm tra sao? Cô xong rồi!

“Nói nha,cô vừa rồi không phải nói là có nghe sao?”

“Ta. . . . . . Ân, “Cô cố gắng hồi tưởng xem lúc nãy anh đã nói cái gì, lúc đầu là cô có nghe, “Phó tổng nói bài phát biểu về lượng tiêu thụ (Cái này ta chém),không thể lấy một con số tiêu thụ đơn thuần đến .”

“Sau đó đâu?”

“Sau đó. . . . . .”

“Cô căn bản là không hề nghe!” Anh tức giận nói.

Lữ Tư Anh nhịn không được co rúm người lại, nhìn anh một cái, lúc sau là cúi đầu sám hối.

“Cô năm nay bao nhiêu tuổi ?” Hắn tức giận hỏi.

“Ba mươi.” Cô cúi đầu trả lời , biết anh lại sắp bắt đàu bài giáo huấn

“Ba mươi tuổi,cô có thành tựu gì? Có chuyện gì có thể để cô ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra để hướng mọi người khoe khoang? “ (>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận