Thích nghiện

Lúc Thời Diên ra ngoài, xe của Quý Vân Sênh đã chờ ở bên ngoài được một lúc.
 
Tài xế kéo cửa xe ra, bước chân của Thời Diên hơi lại, không yên tâm mà quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
 
Chắc chắn Bùi Kỵ thật sự không tới đây theo, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không hiểu sao lại càng nặng nề hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong xe, mùi đàn hương nhàn nhạt tràn ngập. Trên ghế sau, người đàn ông quần áo thẳng thơm, cà vạt xanh trắng đan xen, khuôn mặt điển trai ưa nhìn, lúc không nói lời nào cũng cho người ta một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
 
Quý Vân Sênh giống như hiểu lầm ý của cái quay đầu liếc mắt nhìn một cái vừa rồi kia của cô, nhẹ giọng mở miệng nói: “Em yên tâm, anh đã nói với đạo diễn rồi, ông ấy sẽ không chạy ra ngoài theo cản người đâu.”
 
Khóe môi Thời Diên cong lên, sự căng thẳng thấp thỏm trong lòng lúc vừa nãy ở trong đó cuối cùng cũng thả lỏng chút.
 
Ngay sau đó, Quý Vân Sênh nghiêng đầu, trông thấy khuôn mặt hơi trắng bệch của cô, quan tâm nói: “Nhìn sắc mặt em vẫn không tốt lắm, dạo này có muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày không.”
 
Thật ra là do mới bị sặc ớt cay ở trong đó. 
 
Thời Diên không dấu vết mà lắc đầu, không định nói ra chuyện vừa mới xảy ra ở trong phòng bao: “Em không sao, chỉ là do tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi, hình như hai ngày nay hơi cảm lạnh.”
 
Ánh mắt Quý Vân Sênh hơi mang theo mê đắm dừng ở trên dáng người lả lướt mặc sườn xám của cô, sau đó rất nhanh thu lại tầm mắt, cẩn thận mà tăng nhiệt độ ở trong xe lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói anh ấy dịu dàng: “Vào thu rồi, lần sau tham gia hoạt động vẫn nên mặc nhiều thêm một ít, bị bệnh thì phiền lắm.”
 
Tính cách của Quý Vân Sênh ôn hòa chu đáo, một ít quan tâm quen thuộc lại gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không làm cho người ta cảm thấy không ổn. Quen biết năm năm có thừa, cô với Quý Vân Sênh cũng chỉ dừng lại ở trong giới hạn bạn tốt nhiều năm.
 
Người khác đều cho rằng bọn họ là quan hệ đại gia bao nuôi người tình nhưng thật ra thì không phải. 
 
Nhưng ở trong giới này, không giải thích đối với cô mà nói có lẽ là một loại che chở còn tốt hơn. 
 
Thời Diên bỗng nhiên nhớ tới gì đó, giương mắt nhìn phía anh ấy: “Đúng rồi, chuyện giải quyết chưa?”
 
Thấy cô hỏi việc này, Quý Vân Sênh do dự một lát nhưng cũng không giấu cô.
 
Anh nói dăm ba câu đã khái quát được câu chuyện: “Trước giờ Hứa Tử Úc đã có bệnh hoang tưởng, mấy năm nay vẫn luôn dùng thuốc. Hiện giờ nhà họ Hứa cũng đang làm một ít chứng minh giám định về mặt tâm lý muốn bảo lãnh gã ta ra. Nhưng mà em đừng lo lắng, luật sư sẽ xử lý tốt, sẽ bắt gã trả một cái giá đắt.”
 

Nghe thấy những lời này, Thời Diên cuối cùng cũng yên lòng.
 
Quý Vân Sênh lại bùi ngùi nói: “Cũng may tối hôm đó cảnh sát tới kịp thời, em không xảy ra chuyện gì, nếu không anh cũng không biết ăn nói như thế nào với bà nội.”
 
Không biết từ khi nào, xe đã chạy đến bãi đỗ xe của chung cư rồi dừng lại, tiếng nói chuyện cũng bị ép ngừng hẳn.
 
Có sự cảnh giác từ chuyện lần trước, Quý Vân Sênh nói gì cũng nhất quyết muốn đưa Thời Diên tới cửa mới chịu rời đi.
 
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh ấy mỉm cười nói.
 
Chờ nhìn thấy Thời Diên khép cửa chung cư lại, anh ấy mới chậm rãi đi về phía cửa thang máy.
 
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
 
Bước chân Quý Vân Sênh dừng lại, rút điện thoại từ trong túi ra nghe máy.
 
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói thật cẩn thận của trợ lý: “Giám đốc Quý, trong phòng bao của tiệc ăn mừng lúc nãy, cũng có cả... Người đó.”
 
“Nghe nói còn cố tình làm khó cô Thời...”
 
Ánh sáng trắng lạnh từ bên trên chiếu xuống, ánh sáng quá chói, chiếu lên vẻ mặt của Quý Vân Sênh ánh lên không quá rõ ràng.
 
Lặng im một lát, anh ấy thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi.”
 
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, trên đá cẩm thạch lạnh băng trơn bóng phản chiếu ra nét mặt nghiêng anh tuấn trầm ổn của anh ấy, một nét lạnh lẽo không dễ phát hiện lướt qua trong giây lát.
 
Anh ấy quay đầu lại liếc nhìn thật sâu cánh cửa đóng chặt phía sau, vẻ mặt đã trở lại sự ôn hòa như xưa, nhấc chân bước vào thang máy.
 
*
 
Sáng sớm hôm sau.
 
Thời Diên khó có khi dậy sớm ra cửa, đeo khẩu trang vào đến công viên gần đấy chạy bộ buổi sáng một vòng rồi về, trên đường còn thuận tay gói một túi bánh bao nhỏ mang về làm bữa sáng.
 
May mà hôm qua ăn đồ ăn không nhiều lắm, buổi tối cô về uống một liều thuốc dạ dày, hôm nay cũng không có chuyện gì.
 

Mới vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy Lạc Thanh Y mặt xám mày tro mà chờ ở cửa.
 
Thời Diên nhớ tới tối kế hoạch hôm qua của Lạc Thanh Y, trong lòng đã lờ mờ có một suy đoán.
 
Cô ấn mật khẩu rồi mở cửa, đặt bánh bao xách ở trong tay lên trên bàn, hỏi: “Vẫn chưa ăn sáng có đúng không?”
 
Lạc Thanh Y vốn còn đang sa sút mà nằm liệt ở trên ghế, ngửi thấy mùi bánh bao thì lập tức bắt đầu thèm ăn: “Chưa ăn chưa ăn, mau mau mau cho chị đôi đũa.”
 
Thời Diên xoay người vào phòng bếp lấy việc: “Có việc gì ăn xong rồi nói sau.”
 
Lạc Thanh Y vốn đang vô cùng lo lắng lập tức được bữa bánh bao nhỏ này vuốt xuôi chút.
 
Chờ nuốt xong miếng cuối cùng, Lạc Thanh Y khẽ xoa tay, rút từ trong túi ra một tờ giấy đẩy đến trước mặt Thời Diên.
 
“Email, số wechat của đạo diễn Khâu Duệ. Với cả số điện thoại công việc của trợ lý ông ấy.”
 
Lạc Thanh Y càng nói càng tức, giọng nói mạnh mẽ bắt đầu nói ra: “Tối hôm qua chị gọi điện thoại, ba lần mới nghe. Ban đầu nói thì nghe chừng còn khách sáo, vừa hỏi đến chuyện casting thì thoái thác nói bên bọn họ vẫn chưa có thông tin chính xác, phải đợi đạo diễn lên tiếng.”
 
“Chị cũng đã gửi lời mời kết bạn WeChat cho đạo diễn, cũng gửi thư vào email của ông ta...”
 
Thời Diên ở đối diện chậm rãi uống cháo trắng, lúc này cuối cùng cũng mở miệng: “Đều chưa trả lời, đúng không?”
 
Lạc Thanh Y giống như một quả bóng cao su đột nhiên bị đâm thủng, lập tức xì hết hơi.
 
Tuy rằng bọn họ đã sớm đoán sẽ là như vậy nhưng Lạc Thanh Y vẫn không nhịn được mà tức giận.
 
Không phải giận người khác, mà là uất ức thay Thời Diên.
 
Bọn họ ép diễn không sai nhưng mà mỗi nhân vật mà Thời Diên nhận, mức độ hoàn thành đều không cần phải bàn.
 
Chỉ có một lần, trên đường bọn họ đến đoàn phim gặp sự cố giao thông nghiêm trọng, khiến cho tiến độ quay của đoàn phim bị chậm lại nửa ngày.
 
Cũng là vì lần đó, khiến cho vô số anti-fan với phe đối diện vất vả lắm mà tìm ra được sơ hở.

 
Một người nỗ lực hoàn thành mọi việc cho thật hoàn mỹ, một khi xảy ra một sai lầm, sẽ bị chửi đến tan tác.
 
Cũng ví dụ như một người, kể cả có làm được bao nhiêu chuyện tốt, chỉ cần làm sai một lần, thì tất cả đều sẽ bị phủ nhận hết.
 
Còn người làm sai rất nhiều lần, chỉ cần một lần ăn năn, là có thể nhận được sự khen ngợi của mọi người.
 
Rõ ràng cô cũng là người nhưng không thể phạm sai lầm, đơn giản là vì cuộc sống của cô ở bên dưới ánh đèn.
 
Khoảng thời gian nổi ầm ĩ kia thậm chí còn làm cho người đã từng gặp sóng to gió lớn như Lạc Thanh Y nhớ đến mà cũng cảm thấy lòng còn sợ hãi.
 
Chiều hôm đó, Thời Diên tự nhốt mình ở trong phòng cả một buổi chiều, lúc đi ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh mà ôn hòa như cũ, giống như bất kỳ lời bàn tán gì cũng không thể xúc phạm tới cô.
 
Nhưng Lạc Thanh Y biết, không phải là cô không đau khổ, chỉ là biết giấu hết tất cả cảm xúc đi, không để cho người bên cạnh lo lắng.
 
Một cô gái nhỏ chưa đến hai mươi tuổi, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió chịu đủ loại hãm hại và phê bình.
 
Cũng là vì lần đó, Thời Diên bị người ta mắng tiêu phí fans, không chuyên nghiệp, giả vờ thanh cao, thậm chí bị người ta bịa đặt nhận đóng phim chỉ xem thù lao.
 
Bịa đặt thì chỉ cần há miệng, còn chứng minh thì phải chạy gãy chân, người bên ngoài có nghe hay không thì vẫn còn người khác nói, giải thích cũng chỉ là phí công.
 
Ép diễn là thật, cho nên bọn họ khó mà giải thích, chỉ có thể chịu bị chụp mũ như vậy.
 
Giới giải trí có loại người giống như Khâu Duệ, không nhìn lưu lượng, toàn tuyển chọn dựa vào ý của mình, tự cho mình là đạo diễn rất giỏi, cũng đã sớm cho Thời Diên vào blacklist. 
 
Bầu không khí lặng im một lát.
 
Thời Diên siết chặt tờ giấy kia, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nói một câu: “Em sẽ tự thử xem sao.”
 
Cô nhìn qua thời gian, thuận miệng hỏi: “Có phải hôm nay còn hai quảng cáo chưa quay đúng không?”
 
Dứt lời, vẻ mặt của Lạc Thanh Y lập tức càng như là ăn phải phân.
 
“Một cái trong đó bị hỏng rồi, buổi sáng người phụ trách ở đó vừa mới gọi điện thoại cho chị, nói là kiểm tra chất lượng của sản phẩm có chút vấn đề, phải kéo dài thời gian đưa ra thị trường, truyền thông cũng cần phải hoãn lại, cũng không biết công ty bọn họ làm việc kiểu gì nữa. Nhưng mà bọn họ chịu đền tiền vi phạm hợp đồng là được rồi...”
 
Nghe vậy, Thời Diên khẽ nhăn mày, không hiểu sao có một loại dự cảm kỳ lạ.
 
Bắt đầu từ tối hôm qua, dự đoán của cô dường như vẫn chưa xảy ra. 
 
Không có bất kỳ tin tức gì tuôn ra, không có bất kỳ tin tức gì về Bùi Kỵ xuất hiện ở trên mạng, tất cả tin tức về chuyện xảy ra ở tiệc ăn mừng tối hôm qua đều đã bị phong tỏa kín mít.
 

Hôm nay một quảng cáo bị hỏng, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
 
“Ủa, sao trên bàn em có thêm một cái điện thoại nữa rồi, mới mua à?”
 
Lạc Thanh Y không biết đã đứng lên đi loanh quanh lúc nào, lúc này đang cầm lấy chiếc điện thoại màu đen kia.
 
Thời Diên chợt hoàn hồn, trong lòng hơi lộp bộp.
 
Cô tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
 
“Em mà lại bắt đầu thích màu đen cơ à...” Lạc Thanh Y nói thầm một câu, bèn tiện tay trả điện thoại trở lại.
 
Buổi chiều còn có một phim quảng cáo của công ty hàng không cần quay, chỗ quay hơi xa một chút, tài xế lái xe gần hai tiếng mới đến.
 
Lúc ở trên đường, Thời Diên lại bắt đầu cẩn thận mà xem một lần kịch bản của “Đắm Chìm”, soạn một vài suy ngẫm và ý tưởng của mình về nhân vật lại thành một bức thư, gửi tới email cá nhân của đạo diễn. 
 
Tuy rằng có lẽ bức thư vẫn sẽ đá chìm đáy biển như cũ nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
 
Hai giờ rưỡi chiều, quay chụp bắt đầu đúng giờ.
 
Tay Thời Diên ôm mô hình máy bay, cảm xúc vô cùng phong phú đứng ở nơi đó, trên người mặc đồng phục tiếp viên hàng không, tóc dài búi lên, lộ ra cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn, nở một nụ cười tiêu chuẩn với ống kính.
 
Trọng lượng của mô hình máy bay không nhẹ, sau khi quay mấy cảnh xong, cánh tay của Thời Diên cũng bắt đầu đau nhức đến nỗi có chút phát run, lúc ở phòng nghỉ còn không cẩn thận làm vỡ cốc thủy tinh.
 
Thời Diên nhìn chằm chằm mảnh vụn đầy đất, cứ có cảm giác đây như là một dự báo không tốt gì đó.
 
Sau khi thay bộ đồ mới và chỉnh trang đầu tóc xong đi ra, chỉ còn lại một cảnh quay cuối cùng.
 
Lúc đi vào studio, Thời Diên cảm nhận được rõ, ánh mắt của nhiếp ảnh gia và những người khác nhìn về phía cô dường như trở nên không đúng lắm.
 
Như là chứng minh cho dự cảm vừa rồi, người phụ trách cầm điện thoại đi tới chỗ bọn họ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đành căng da đầu mở miệng.
 
“Cô Thời, thật là ngại quá.”
 
Mí mắt phải của Thời Diên giật mạnh một cái.
 
Vẻ mặt người phụ trách khó xử: “Bên trên tạm thời thông báo xuống dưới, cảnh quay hôm nay của chúng ta có lẽ phải tạm thời bỏ dở.”
 
Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui