Thật ra cho dù Lạc Thanh Y không nói rõ ràng mọi chuyện thì trong lòng Thời Diên cũng hiểu rất rõ.
Trong thời đại này, tốc độ lan truyền của tin tức vô cùng nhanh. Cho dù video hot search có hạ nhiệt thì vĩnh viễn không thể xóa một cách sạch sẽ. Chỉ cần cô còn ở trong giới giải trí ngày nào thì những chuyện này vẫn sẽ bị những người khác lôi ra chỉ trích.
Những thứ như lời giải thích chính thức ở trong tình huống này càng không có sức thuyết phục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quá khó để có thể giải thích được rằng người trong video không phải là cô.
Những kẻ đứng sau những chiêu trò này có thể nói là khá thông minh và tỉ mỉ, cách đây vài ngày đã tung ra một số tin tức nửa thật nửa giả khiến cư dân mạng càng thêm hoang mang. khi đặt nền móng xong, tung ra video giả mạo này, độ tin cậy của video sẽ càng cao hơn.
Thường thì khi gặp phải những chuyện như vậy, sao nữ phải hứng chịu nhiều áp lực từ dư luận hơn sao nam.
Đột nhiên Thời Diên cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ bởi vì cô mà Lạc Thanh Y, thậm chí cả giải trí Dự Tinh cũng đều chịu ảnh hưởng rất nặng nề.
Dường như cô chẳng làm tốt được việc gì cả.
Cảm nhận được tâm trạng phiền muộn của Thời Diên, Lạc Thanh Y ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Thanh Y chậm rãi an ủi cô: “Em cứ yên tâm ở nhà đi, nhất định sẽ có cách, tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
Thời Diên vùi mặt vào vai cô ấy, cắn chặt môi, bờ vai gầy không ngừng run lên vì phải nhẫn nhịn.
Lạc Thanh Y nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Muốn khóc thì cứ khóc, đừng kìm nén, kìm nén quá sẽ không chịu được.”
Đột nhiên cô thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”
Nghe thấy lời nói này, khóe mắt của Lạc Thanh Y đều đỏ hết cả lên.
“Chuyện này không phải lỗi của em, là do đám người đó quá xấu xa. Vì đạt được mục đích mà chuyện gì cũng dám làm.”
Rõ ràng người chịu nhiều tủi thân nhất là Thời Diên mới đúng.
Người nên xin lỗi cũng không phải cô.
Nhưng càng như vậy, Lạc Thanh Y lại càng đau lòng.
Thời Diên im lặng ngồi trong lòng cô ấy, đến khóc cũng khóc không phát ra tiếng động.
Một lúc sau, Tưởng Thanh cũng đến.
Dặn dò Tưởng Thanh vài câu xong, Lạc Thanh Y vội vội vàng vàng rời đi, vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ cô ấy xử lý.
Trong căn phòng, Thời Diên im lặng ngồi dựa trên sofa và chìm đắm trong suy nghĩ.
Sau khi nhắn tin cho bệnh viện, xác nhận rằng bà của cô vẫn không biết chuyện này, thì một phần gánh nặng trong lòng cô cũng được trút bỏ.
Cô để điện thoại sang một bên, nhìn Tưởng Thanh đang ngồi xổm ở một bên tìm thuốc mỡ.
“Chị Thời Diên, để em bôi thuốc giúp chị nhé.”
“A, sao lại có một bọc kẹo ở trong này nhỉ?”
Ánh mắt của Thời Diên dần trở nên tập trung.
Cô ngơ ngác hỏi: “Kẹo gì?”
“Chính là gói kẹo này, ngoài thuốc mỡ ra thì còn có một bọc kẹo.”
Tưởng Thanh bối rối, đưa túi kẹo trong bao bì màu hồng cho Thời Diên, vừa lẩm bẩm: “Bây giờ hiệu thuốc còn bắt đầu tặng kẹo sao? Lại còn là kẹo dâu tây.”
Thời Diên nhận lấy, vẻ mặt cô hơi giật mình.
Một vài giọng nói đột nhiên lướt qua tâm trí cô, mặc dù đã từ rất lâu rồi nhưng lại vô cùng rõ ràng
“Bùi Kỵ, tại sao chiều nay anh lại trốn học?”
“Tất nhiên là có việc rồi.”
Với vẻ mặt ngượng nghịu, cậu bé lấy trong túi ra một gói kẹo rồi nhét cho cô bé.
“Không phải sáng nay em nói là muốn ăn đồ ngọt sao?”
Vị dâu tây, thực ra là hơi chua.
Sau một hồi im lặng, cô xé gói kẹo ra, lấy một viên từ bên trong ra rồi bỏ vào miệng.
Quả nhiên, vẫn rất chua, chua đến nỗi khiến mắt cô khó chịu.
Nhưng vị chua đó nhanh chóng tan biến trong miệng.
Điều duy nhất còn sót lại trong trí nhớ là vị ngọt khó cưỡng.
…
Dưới nhà.
Lạc Thanh Y đi đến bãi đỗ xe, quả nhiên chiếc Rolls-Royce vẫn đậu ở chỗ cũ.
Người đàn ông dựa vào xe hút thuốc, dáng người thẳng tắp, cái bóng của đôi chân rất dài.
Lạc Thanh Y cất bước đi đến đó.
Nghe thấy có âm thanh truyền đến, Bùi Kỵ ngẩng đầu lên, giữa các ngón tay có một điếu thuốc đỏ tươi đang cháy nhưng luồng khói cuộn quanh mặt anh.
Anh trầm giọng hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
“Lúc tôi rời đi cô ấy vẫn ổn. Mặc dù Thời Diên…nhìn có vẻ rất yếu ớt nhưng thực chất trái tim cô ấy kiên cường hơn bất cứ ai. Những chuyện này không thể đánh gục được cô ấy.”
“Bên Du Tinh nói thế nào?”
“Bên Quý Vân Sênh nói rằng vẫn đang họp, không nghe điện thoại được. Bộ phận quan hệ dự định lát nữa sẽ đưa ra tuyên bố.”
Nghe vậy, Bùi Kỵ khẽ hừ một tiếng: “Quả nhiên là một đám ăn hại.”
Giọng nói của anh lộ ra vẻ giễu cợt, Lạc Thanh Y không nói nên lời, cũng không biết phải phản bác như thế nào.
Dừng lại một lúc, cô mới thở dài rồi nói một cách bất lực: “Hiện tại Du Tinh cũng không có cách gì, dư luận quá gay gắt, hot search cũng không thể gỡ được, bộ phận quan hệ cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Nghe vậy, khói thuốc giữa các ngón tay của Bùi Kỵ cũng dần dần tàn, khói trắng tan đi, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng như dao của anh.
Lông mày anh cau lại, đôi môi cong lên.
“Nếu như không còn cách nào khác, vậy thì dùng cách của tôi.”
Giọng nói lạnh lùng vang vọng ở bãi đậu xe, trong lòng Lạc Thanh Y có chút chấn động: “Anh định làm gì?”
Bùi Kỵ không trả lời cô ấy mà trực tiếp mở cửa xe ra, khom người bước lên xe.
Kính xe từ từ hạ xuống, Bùi Kỵ quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên của Lạc Thanh Y.
Đôi mắt của anh đen như mực, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Việc duy nhất mà cô cần làm là chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Chỉ sau câu nói này, cửa xe đã bị kéo lên, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Lạc Thanh Y đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu không thể hồi phục tinh thần.
…
Hai tiếng sau.
Chu Cảnh Lâm vừa xử lý xong mọi chuyện ở sân bay thì nhận được điện thoại của Bùi Kỵ.
Chu Cảnh Lâm không còn cách nào khác mà chỉ có thể nhanh chóng lao về tòa nhà trụ sở tập đoàn Bùi Thị, đi thẳng đến phòng làm việc của giám đốc ở tầng cao nhất.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, màn đêm đen kịt che khuất khuôn mặt nghiêng của anh, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Nghĩ đến những gì Bùi Kỵ đã nói với anh trong điện thoại, Chu Cảnh Lâm hết một hơi thật sâu, còn tiếp tục hỏi lại để xác nhận.
“Giám đốc Bùi, anh thật sự muốn làm như vậy sao?”
Anh ta nói với giọng điệu nghiêm trọng: “Nếu như chủ tịch Bùi biết được chuyện này, có thể sẽ không vui, dù sao thân phận của anh nếu như…”
Bùi Kỵ lạnh lùng nhìn lại: “Bảo anh làm thì anh cứ làm vậy đi.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Bùi Kỵ, Chu Cảnh Lâm lập tức cúi đầu đáp: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.”
Anh ta thầm thở dài trong lòng, đám người không có mắt chọc ai không chọc lại cứ phải đụng vào Thời Diên.
Đụng vào bí mật điểm mấu chốt duy nhất của Bùi Kỵ.
Bắt đầu từ tối nay, sợ rằng có rất nhiều người sẽ khổ sở.
…
Mười hai giờ rưỡi đêm.
Thời Diên vừa tắm xong và bước ra ngoài, cuối cùng cũng cảm thấy bớt mệt mỏi.
Tối nay Tưởng Thanh không đi mà ở lại đây với cô. Giờ phút này, cô bé này vẫn nằm trên sofa lướt điện thoại, dùng nick phụ đấu khẩu với đám antifan.
Thời Diên không khuyên được cô ấy, vì vậy cô đi đến tủ rượu lấy một chai rượu vang đỏ và mở ra.
Nhờ vào rượu, hy vọng đêm nay cô có thể ngủ ngon.
Trong khi Thời Diên đang loay hoay mở rượu ở bên này, phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng hét của Tưởng Thanh.
Không biết còn tưởng trời sắp sập.
Thời Diên đã quá quen với sự ngạc nhiên của Tưởng Thanh, đang cầm ly với chai rượu quay lại phòng khách thì nhìn thấy Tưởng Thanh đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó.
“Chị Thời Diên, điều khiển TV nhà chị đâu?”
“Ở dưới gầm bàn.”
“A a a tìm thấy rồi!”
Tưởng Thanh hét lên vì phấn khích, vội vàng dùng điều khiển bật TV lên.
Thời Diên cảm thấy có chút khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Thanh còn chưa kịp trả lời, cô ấy dùng điều khiển chuyển từng kênh, không biết đang tìm kiếm điều gì.
Đột nhiên, cô ấy kêu lên: “A! Tìm được rồi! Chị Thời Diên, chị xem đi!”
Thời Diên quay đầu, nhìn về phía TV.
Trên TV đang phát một đoạn phỏng vấn trên kênh tài chính.
Đợi đến khi nhìn rõ người trong TV, đột nhiên động tác của Thời Diên dừng lại.
Trên màn hình TV, bên cạnh phóng viên có một người đàn ông mặc vest, đi giày ra đang ở đó.
Đôi chân thon dài trong chiếc quần ống dài, hai tay đặt trên đầu gối, các ngón tay thon gọn, trên ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn cưới bằng bạc của nam giới, trông anh có vẻ uy nghiêm và xa cách.
Máy ảnh di chuyển lên, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm của người đàn ông hiện ra trong ống kính, một đôi mắt phượng đỏ thẫm hiện lên một chút sắc bén, quai hàm rõ ràng, đường nét ba chiều, cà vạt được thắt tỉ mỉ.
Thời Diên hoàn toàn ngạc nhiên, ngây người nhìn vào màn hình TV.
Sao Bùi Kỵ lại xuất hiện trên TV?
Rõ ràng chỉ là một chương trình tài chính bình thường trên TV nhưng bởi vì sự xuất hiện của anh, dường như toàn cảnh trở nên cao cấp hơn, thậm chí nụ cười của người dẫn chương trình bên cạnh cũng nhiệt tình hơn bình thường.
“Xin chào tất cả mọi người, chào mừng các bạn đến với kênh tin tức tài chính hôm nay. Tôi tin rằng phần lớn mọi người ở thành phố Bắc đều đã nghe qua về tập đoàn Bùi Thị. Từ trước đến nay tập đoàn Bùi Thị đều rất kín tiếng và thần bí, có rất nhiều tin đồn. Cho nên, hôm nay chúng tôi rất vinh dự mời đến đây giám đốc điều hành của tập đoàn Bùi Thị, anh Bùi đến đây để tham gia buổi phỏng vấn hôm nay.”
Người dẫn chương trình liên tục hỏi mấy câu hỏi liên quan đến vấn đề thương nghiệp, và Bùi Kỵ đều trả lời hết.
Khi trả lời các câu hỏi, anh không nói nhiều nhưng mỗi câu đều đi đúng trọng tâm, logic và rõ ràng.
Giọng nói của anh sâu lắng êm tai, sau khi phát ra từ TV thì lại càng trở nên thu hút hơn.
Số lượng người xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động tăng vọt đến một con số khủng khiếp.
Rất nhanh, cuộc phỏng vấn đã kết thúc, trước ống kính, người dẫn chương trình xinh đẹp mỉm cười nói: “Được rồi, anh Bùi, các câu hỏi của chúng tôi gần như đã hết, cảm ơn anh đã trả lời, đây là câu hỏi nhỏ cuối cùng của ngày hôm nay.”
“Chúng ta thời gian thực webcast trong hậu trường, cư dân mạng rất nhiệt tình, mọi người đều rất có hứng thú với anh. Xin hỏi anh Bùi, hiện tại anh vẫn còn độc thân chứ.”
Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh nhưng những lời anh nói giống như sấm sét trên mặt đất, và một vùng biển bão bùng nổ ngay lập tức.
“Không, tôi đã có vợ sắp cưới.”
Trước màn hình TV, Thời Diên lại sững sờ, mở to hai mắt không thể tin được.
Trên màn hình, người dẫn chương trình lại hỏi: “Vợ sắp cưới? không biết anh có thể tiết lộ thêm chút manh mối cho cư dân mạng được không?”
Bùi Kỵ cúi đầu, tùy ý xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út, nhẹ giọng hỏi:
“Trước đó không phải có người chụp sao?”
Người dẫn chương trình không khỏi ngạc nhiên: “Sao cơ?”
Anh thấp giọng nói: “Thời Diên chính là vợ sắp cưới của tôi.”
Mồ hôi lạnh của người dẫn chương trình xinh đẹp đã bắt đầu túa ra sau lưng, dù cho đã tập dượt trước một lần nhưng cô ta vẫn không khỏi căng thẳng.
Một chuyện lớn như vậy đổ lên đầu cô ấy, liệu cô ấy có thể được thăng chức hay tăng lương hay không đều phụ thuộc vào nó.
Người dẫn chương trình kiên trì đến cùng và chậm rãi hỏi câu hỏi đã được sắp xếp trước cho cô.
“Nhưng anh Bùi, rất nhiều cư dân mạng đã nghe nói rằng cô Thời Diên và giám đốc giải trí Dự Tinh Quý Vân Sênh đang ở trong một mối quan hệ tình cảm…”
Người đàn ông ngước mắt lên và nhìn thẳng vào camera, như thể anh đang nhìn ai đó ở đầu bên kia qua màn hình.
Giống như đang khiêu khích, cực kỳ kiêu ngạo.
Anh chậm rãi cong môi, cười nói: “Cái gì? Giám đốc Quý có tự mình nói điều đó trước ống kính không?”
Người dẫn chương trình cố gắng duy trì nụ cười: “À…Chuyện này…Hình như không có.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không có một tia cảm xúc nào, giọng nói của anh thản nhiên: “Quả thật tôi có nghe nói gần đây có một số tin đồn thất thiệt về vợ sắp cưới của tôi, mấy ngày trước tôi đã đến thăm Thời Diên, phát hiện tâm trạng cô ấy không được tốt.”
Anh từ từ xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út nhưng đốt ngón tay sáng lấp lánh ánh bạc.
“Một vài chuyện vô căn cứ đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy. Cô ấy không vui, cho nên tôi cũng không vui.”
Giọng nói của Bùi Kỵ không nhanh không chậm, ánh mắt sắc bén, trên môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, tràn ngập ý thù địch.
Ý cảnh cáo trong lời nói rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.
“Vợ sắp cưới của tôi rất dễ mềm lòng nhưng tôi tính tình không tốt, sẽ không dễ dàng buông tha cho một số đám đông. Trước khi biết rõ sự thật, tôi hy vọng mọi người cẩn thận trong lời nói và việc làm của mình.”
Cuộc phỏng vấn kết thúc ở đây, và hình ảnh dừng lại.
Màn hình TV phản chiếu vẻ mặt hoàn toàn sững sờ ngây ra tại chỗ của Thời Diên.
Tác giả có lời muốn nói: Khu vực bình luận top 50 lì xì chúc mừng Bùi điên hôm nay.
Bùi điên muôn năm !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...