Thích nghiện

Đêm đó.
 
Trên con đường núi quanh co, một chiếc Bentley màu đen đang chạy với tốc độ không đổi.
 
Đêm đầy sương mù, trên sườn đồi, chỉ có một tòa biệt thự tỏa ra nguồn ánh sáng duy nhất, đứng một mình trong sương mù dày đặc, cứ như bị thế giới bỏ rơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở ghế sau, Thời Diên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhíu mày, đột nhiên kêu một tiếng.
 
“Anh ấy thường sống ở đây sao?”
 
Chu Cảnh Lâm đáp:
 
 “Không ạ, giám đốc Bùi thỉnh thoảng mới về đây một phần, phần lớn thời gian anh ấy đều ở công ty hoặc là khách sạn.”
 
Biệt thự Hoàn Sơn cách khu vực nội thành quá xa, lúc đầu Chu Cảnh Lâm cũng không hiểu tại sao lại mua nhà ở nơi như thế này.
 
Nhưng sau đó, anh ta tình cờ nhìn thấy tốc độ lái xe của giám đốc Bùi trên đường về nhà, vì vậy mới hiểu ra được.
 
Bởi vì con đường núi dài và quanh co này rất thích hợp để đua xe.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Cảnh Lâm không dám nói ra những lời này, thấy Thời Diên không có ý định tiếp tục gặng hỏi, liền biết điều mà ngậm miệng lại.
 
Cuối cùng, chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.
 
Cửa biệt thự khép hờ, Thời Diên đẩy cửa đi vào.
 
Đi qua hành lang là đến phòng khách, cách trang trí tối giản bằng tông màu lạnh toát lên bầu không khí lạnh lẽo ở khắp mọi nơi.
 
Nơi này không có một ai.
 
Phòng khách yên tĩnh, chỉ có một cánh cửa dẫn ra ngoài là đang mở.
 
Thời Diên bước ra khỏi cánh cửa đó, đi đến cuối con đường trong vườn hoa, lúc này hồ bơi xuất hiện trong tầm mắt cô.
 
Lúc này, mây mù vừa tản đi, mặt trăng dần dần hiện ra, chiếu sáng lên trên bề mặt của hồ bơi.
 
Thời Diên sững sờ.
 
Đó là một hồ bơi nhưng cũng có vẻ không phải là hồ bơi.
 
Bởi vì hồ bơi chứa đầy nước trong, và...
 
Có màu đỏ.
 
Màu đỏ chói mắt khiến Thời Diên chợt nghĩ đến một chất lỏng.
 
Giống như một biển máu vậy.
 
Trên mặt cô lập tức không còn một giọt máu, vào lúc cô đang cảm thấy choáng váng, một bóng người mạnh mẽ lặng lẽ ngoi lên khỏi mặt nước.
 
Một tiếng "ào" vang lên, làn nước bắn tung tóe khiến cho Thời Diên bị giật mình sực tỉnh.
 
Cô ngước mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một dáng người cao to.
 
Phần thân trên của anh trần trụi, đường nét trên lưng rắn rỏi rõ ràng, nước da trắng gần giống như một người đang mắc bệnh, trên lưng hằn lên vài vết sẹo dữ tợn, càng làm tăng thêm một chút vẻ đẹp hoang dã.
 
Ánh mắt lướt theo những giọt nước trượt xuống dọc theo đường cơ bụng của anh, rồi biến mất sau đường V cut trên bụng, chỉ để lại một vệt nước.
 
Cảm giác có chút... dâm đãng.
 
Nếu nhìn xuống nữa thì Thời Diên lại không dám nhìn nên vội vàng quay mặt đi, nhìn sang một bên làm như không có chuyện gì.
 
Thật ra không phải cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khi cô quay quảng cáo trên bãi biển, cô đã từng nhìn thấy một số cảnh tượng tương tự như vậy rồi. Lúc trước khi nhìn thấy những thứ này, cô không hề cảm thấy xao xuyến, thậm chí có thể gọi là vô cùng bình tĩnh.
 
Ngay cả bản thân Thời Diên cũng nghi ngờ liệu cô có phải là bị lãnh cảm về vấn đề tình dục hay không.
 
Mặc dù hầu hết các nam diễn viên cô từng xem cũng đều có cơ bụng nhưng nhìn thoáng qua thì cô cũng có thể nhận ra những nắm đấm đẹp đẽ và đôi chân thêu thùa khó có được nhờ thể dục thường xuyên đều dựa vào ánh sáng và trang điểm để có thể tạo ra hiệu ứng hình ảnh.
 
Nhưng Bùi Kỵ thì không giống như thế.
 
Cơ thể của anh không phải là loại cường tráng gân guốc, mặc quần áo không thể nhìn thấy gì rõ ràng nhưng sau khi cởi ra thì có thể nhận ra được mỗi một cơ bắp trên người anh đều vô cùng cường tráng, tác động vào thị giác vô cùng mạnh mẽ.
 
Vì vậy, ... có thể khiến cho người ta nhìn đến máu mũi tuôn trào.
 
Không biết vì sao, gương mặt Thời Diên có hơi nóng lên.
 
May mắn là lúc này ánh sáng bên ngoài lờ mờ, vì vậy cô bèn quay đầu đi, cố gắng hết sức để bản thân trông thật bình tĩnh và tự nhiên.
 
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Bùi Kỵ đã xuyên thủng lớp ngụy trang của cô một cách không thương tiếc.
 
Anh cầm chiếc áo choàng tắm bên cạnh lên, thẳng thừng nói:
 
“Thấy thì cũng thấy hết rồi, còn giả vờ làm cái gì nữa?”
 

Thời Diên đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, không khỏi nhỏ giọng biện minh:
 
“Tôi không cố ý .”
 
Anh khẽ hừ một tiếng, giống như đang cười nhạo cô.
 
Sau đó, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
 
Thời Diên nhìn chằm chằm sang bên cạnh không chớp mắt, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh:
 
"Anh... Anh mặc quần áo vào trước đi đã."
 
“Em định cả đời này chỉ nhìn chằm chằm cái chậu cây đó rồi nói chuyện sao?”
 
“…”
 
Lúc này Thời Diên chỉ đành phải từ từ quay đầu lại.
 
Thấy Bùi Kỵ đã mặc áo choàng tắm, Thời Diên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Anh liếc nhìn cô, chỉ nói hai chữ:
 
“Lại đây.”
 
Sợi dây thần kinh trong lòng Thời Diên vừa được nới lỏng lại lập tức căng chặt.
 
Cô cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa:
 
“Em tới đây để thử vai.”
 
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của cô thôi cũng khiến cho động tác của Bùi Kỵ trở nên cứng đờ.
 
Anh lạnh lùng nhếch môi, xoay người không quay đầu lại nói:
 
“Vậy thì em có thể đi được rồi đó.”
 
Thời Diên sửng sốt, nhìn bóng lưng anh, đương nhiên là cô hiểu được uy hiếp trắng trợn từ trong lời nói này.
 
Nửa giây sau, cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước lại gần.
 
Đi theo anh đến tận giữa hồ bơi, Thời Diên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
 
Cô lần theo mùi hương quay đầu lại, nhìn thấy hồ bơi đỏ như máu, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khó tin.
 
Cô nhíu mày lại thật chặt, rồi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Kỵ.
 
Người đàn ông này đúng là... không thèm nói lý.
 
"Không phải em đến đây để thử vai sao? Thử đi."
 
Bùi Kỵ nhướng mắt nhìn cô, trầm giọng nói:
 
"Diễn thử đi, đoạn Ninh Ý Tri nhảy xuống biển."
 
Thời Diên sửng sốt.
 
Cô nhớ đến cảnh mà Bùi Kỵ nói, ở giữa kịch bản, nhân vật chính Ninh Ý Tri sau khi bị buộc phải từ bỏ ước mơ và bị cô lập hoàn toàn thì rơi vào tuyệt vọng, bèn liều mình nhảy xuống biển tự tử để kết thúc cuộc đời.
 
Nhưng bây giờ làm gì có biển để cho cô nhảy xuống đây?
 
Bùi Kỵ nâng cằm, ra hiệu hồ bơi ở phía sau cô, hung ác nhếch môi:
 
"Em tự làm đi."
 
"..."
 
Thời Diên cúi đầu, nhìn chiếc váy trắng trên người, vân vê nó rồi cau mày.
 
Cô không biết bơi, thậm chí còn hơi sợ nước.
 
Trên đường đến đây, cô đã đoán được Bùi Kỵ sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ cho mình nhưng tình hình hiện giờ thực ra còn tốt hơn cô mong đợi.
 
Chân mày của cô lại nhanh chóng giãn ra, cô bình tĩnh nhìn anh đáp:
 
“Được.”
 
Nụ cười trên môi Bùi Kỵ cứng đờ trong giây lát.
 
Dường như sẽ cô sẽ mãi mãi có dáng vẻ như thế này.
 
Cho dù là bạn làm gì quá đáng với cô, cho dù bạn có nói nặng lời với cô bao nhiêu, thì những điều đó hình như không mấy quan trọng.
 
Khi anh nói rằng anh muốn trả thù cô thì cô cũng sẽ bình tĩnh chịu đựng, sau đó hoàn toàn vạch ra ranh giới với anh.
 
Đúng vậy, cô không muốn chọc giận anh, cô vâng lời chỉ để thoát khỏi một kẻ mất trí là anh càng sớm càng tốt.
 

Ánh mắt của anh dần dần tối sầm lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận vô cùng, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ đứng cách đó không xa.
 
Đây là một cảnh không có lời thoại, chỉ kiểm tra kỹ năng bộc lộ cảm xúc và kỹ năng cảm hóa của các diễn viên.
 
Thời Diên từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
 
Chỉ vài giây sau thì cô lại mở mắt ra, trong mắt cô không còn sự dịu dàng và bình tĩnh thường ngày nữa mà thay vào đó là sự uất ức, tuyệt vọng đến nỗi không thể rơi nổi một giọt nước mắt.
 
Buộc phải từ bỏ thứ mà cô yêu quý cả đời, cô bị cả thế giới chối bỏ và hiểu lầm.
 
Cô đã bước vào thế giới của Ninh Ý Tri.
 
Đó có lẽ là lý do tại sao cô đã đấu tranh vì vai diễn này rất nhiều.
 
Khi Thời Diên đọc kịch bản, cô thậm chí còn cảm thấy rằng mình chính là Ninh Ý Tri.
 
Bởi vì đã trải qua những chuyện tương tự nên mới có thể cộng hưởng với các nhân vật nhiều hơn, đó là điều chỉ có thể mong chứ không thể cầu được.
 
Cô chậm rãi từ từ bước từng bước một đến gần mép hồ hơi.
 
Mặt trăng lấp ló sau đám mây, bể bơi một màu đỏ thẫm, như biển máu không thấy đáy.
 
Nợ máu trả bằng máu có lẽ là thành ngữ phù hợp nhất cho hai người bọn họ lúc này.
 
Thời Diên đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không biết rằng người phía sau cô đã đứng dậy và đi về phía cô.
 
Khi chỉ còn cách hồ bơi khoảng một bước chân, cô như một cái máy mở rộng vòng tay rồi nhắm mắt lại.
 
Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau đưa tới rồi nắm lấy cánh tay của cô.
 
Thời Diên kinh ngạc mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đột nhiên xoay người rồi rơi vào trong một vòng tay ấm áp như lửa.
 
Anh ôm cô từ phía sau rồi cùng nhau rơi xuống hồ bơi phía sau.
 
Khoảnh khắc chìm ngập trong hồ nước lạnh như băng, Thời Diên đã quên cả nín thở nên bị sặc một ngụm nước.
 
Cảm giác ngột ngạt của thảm họa này kéo dài chưa đầy một giây thì cô đã bị nhấc lên khỏi mặt nước ngay sau đó.
 
Ranh giới giữa sự sống và cái chết hình như chính là ở thời điểm này.
 
Những giọt nước làm mờ đi cảnh tượng trước mắt cô, Thời Diên chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn của mình để bám chặt vào khúc gỗ mềm mại duy nhất ở bên cạnh.
 
Nước trong hồ lạnh vô cùng nhưng cơ thể anh thì lại đang nóng cháy.
 
Những nơi bị làn da của anh chạm vào khiến cho từng tấc trên cơ thể cô bị sức nóng thiêu đốt truyền đến ngày càng nhiều.
 
Cô ho sặc sụa vài lần, ho ra một ít nước rồi mới có thể thở bình thường trở lại.
 
Trong cơn choáng váng sau một thời gian ngắn thiếu oxy, mái tóc rối bù của cô được vén ra sau tai.
 
Giọng nói trầm thấp bên tai vừa huyền ảo lại vừa chân thực, vang vọng trong tâm trí của cô.
 
Anh cúi đầu, phả hơi thở ấm áp lên cổ cô, khàn giọng nói:
 
"Làm sao anh nỡ để em chết một mình được cơ chứ."
 
Ninh Ý Tri có thể sẽ chết một mình dưới đáy biển lạnh lẽo cô quạnh.
 
Nhưng Thời Diên thì sẽ không bao giờ.
 
Anh sẽ chết với cô.
 
*
 
Bùi Kỵ quấn cô trong chiếc khăn tắm mà anh vừa tóm được, bế cô trở lại phòng rồi đặt cô lên giường.
 
Từ góc độ của Thời Diên, có thể nhìn thấy mái tóc đen ướt sũng trên trán, tùy ý rủ xuống, che đi một nửa đôi mắt đẹp.
 
Lông mi của anh rất dài, trên đó hình như có những giọt nước còn đang đọng lại.
 
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, giọng nói không chút cảm xúc.
 
“Đi tắm đi.”
 
Thời Diên bèn mở to hai mắt ngay lập tức, hai tay bình tĩnh quấn chặt khăn tắm.
 
Bùi Kỵ chú ý đến động tác của cô, đưa mắt nhìn vào mái tóc ướt sũng đang xõa trên vai cô, nhẹ giọng nói:
 
"Em muốn cứ như vậy cả đêm sao?"
 
"..."
 

Thời Diên mím chặt môi, cụp mắt xuống không nói gì.
 
Cô vừa bị sặc nước nên ho sặc sụa, lúc này mái tóc ướt sũng đang xõa trên vai, khuôn mặt vốn đã trắng nõn lại tái nhợt hơn bình thường, yếu ớt như vừa bị bắt nạt.
 
Thấy vậy, Bùi Kỵ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn không thể nhận ra.
 
Yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, giọng điệu của anh vẫn cứng nhắc.
 
“Ngày mai Chu Cảnh Lâm sẽ gửi cho em về thời gian và địa điểm thử vai.”
 
Vừa nói xong, lông mi của Thời Diên run lên, cô không thể tin được ngẩng đầu nhìn anh.
 
Đôi mắt cô vẫn sáng ngời, bị cô nhìn chằm chằm như vậy khiến cho biểu cảm của Bùi Kỵ có chút không được tự nhiên.
 
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng:
 
“Anh chỉ là cho em cơ hội thử vai ở đoàn làm phim nhưng không có nghĩa vai diễn này chắc chắn sẽ thuộc về em.”
 
Thời Diên vẫn nhìn anh không chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
 
Bùi Kỵ ho nhẹ một tiếng, rồi mới nói tiếp:
 
"Khâu Duệ là người quyết định cuối cùng, ông ta là một người khá cổ hủ, anh không muốn những ý kiến ​​cố chấp của ông ta dành cho diễn viên sẽ ảnh hưởng đến chi phí của bộ phim này, em hiểu rồi chứ?"
 
Có vẻ như là đã hiểu rồi, mà cũng có vẻ như là chưa hiểu cho lắm.
 
Không cho cô nhận vai đó mới được coi là trả thù cô.
 
Nhưng anh lại chỉ nói với cô rằng cô có thể tham gia buổi thử vai chính thức, và nếu cô thành công nhận được vai diễn thì điều đó cũng không liên quan gì đến anh cả.
 
Hơn nữa, hình như anh tin chắc rằng nếu cô đi đóng phim thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
 
Có vẻ như đó là một kiểu khẳng định và tin tưởng trá hình.
 
Thời Diên sững sờ, cô cảm thấy đầu óc bây giờ đang rất rối bời, không biết có phải là do vừa rồi mình bị sặc nước hay không, cổ họng đột nhiên cảm thấy có hơi đau.
 
Cô lí nhí nói:
 
“Cảm ơn anh.”
 
Thấy cô cuối cùng cũng chịu lên tiếng, trái tim của Bùi Kỵ đột nhiên cảm thấy thoải mái.
 
Giọng anh bất tri bất giác dịu dàng hẳn đi:
 
“Vậy thì em đi tắm đi.”
 
Thời Diên cắn môi, nhỏ giọng nói: “Để em gọi người tới đón.”
 
Nghe vậy, nét dịu dàng trong mắt Bùi Kỵ biến mất, anh trở về với dáng vẻ lạnh lùng như lúc bình thường.
 
"Cứ làm như vậy đi, nếu như em muốn xe của bọn họ biến mất giữa đường."
 
"?"
 
Thời Diên mở to mắt ngạc nhiên, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới hiểu ý anh.
 
Mới có một khoảng thời gian ngắn như vậy trôi qua mà bên ngoài đã có sương mù dày đặc, con đường núi này vốn đã khó đi, sau khi sương mù buông xuống thì đúng thật lại càng nguy hiểm hơn. Nhưng cô phải làm sao để về nhà được đây?
 
Thời Diên khẽ nhíu mày, đầu ngón tay vô thức nắm lấy chiếc khăn tắm trên người.
 
Bây giờ cả người cô ướt sũng, cô thực sự không thể ở lại đây một đêm trong tình huống như thế này được.
 
Nhưng nếu như tắm ở nhà của Bùi Kỵ thì hình như... Cũng không ổn cho lắm.
 
Khuôn mặt của Thời Diên đột nhiên trở nên hơi nóng, giọng nói bé xíu như muỗi kêu:
 
"Nhưng em không có quần áo để thay..."
 
"Trong tủ quần áo có."
 
Sau khi nói xong câu này, Bùi Kỵ bèn xoay người rời đi.
 
Bởi vì anh biết nếu còn ở lại đây thêm nữa thì Thời Diên sẽ phải khó xử cả một đêm.
 
Quả thật, ngay khi Bùi Kỵ vừa nhấc chân rời khỏi thì Thời Diên đã thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô chậm rãi bước vào phòng chứa quần áo và mở tủ.
 
Quả nhiên, đa số đều là áo sơ mi trắng đen cùng âu phục đắt tiền, bên cạnh còn treo một ít áo thun đen cùng với áo len, kiểu dáng đơn giản bình thường mà ngày xưa anh thường hay mặc.
 
Không có quần áo phụ nữ.
 
Thời Diên đứng trước tủ quần áo do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy ra một chiếc áo len trùm đầu màu đen size lớn.
 
Sau khi tắm xong, cô thay áo len, cảm nhận được hơi thở của Bùi Kỵ đang bao quanh khắp người mình.
 
Điều này làm cho khuôn mặt của Thời Diên không hiểu vì sao mà trở nên nóng hơn.
 
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, đầu tiên là gửi một tin nhắn WeChat cho Tưởng Thanh, bảo Tưởng Thanh sáng sớm mai đến đón cô.
 
Sau khi nhận được câu trả lời OK của Tưởng Thanh, Thời Diên vừa mới thả lỏng thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
 
Ba chữ nổi bật nhấp nháy điên cuồng trên màn hình.
 
Quý Vân Sênh.
 
Đồng tử của Thời Diên đột nhiên co lại, cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.
 
Bùi Kỵ vẫn chưa về, chắc là anh đang tắm trong phòng dành cho khách.

 
Cô thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy có lỗi.
 
Có lẽ là bởi vì là cô đã nói dối Bùi Kỵ, nói cô với Quý Vân Sênh là loại quan hệ kia.
 
Mà Quý Vân Sênh cũng nghĩ rằng cô sẽ không tiếp xúc quá nhiều với Bùi Kỵ.
 
Thế nhưng bây giờ, cô lại đang ở trong nhà của Bùi Kỵ.
 
Thời Diên thở dài ở trong lòng rồi bắt máy.
 
Cô hơi hạ giọng, lên tiếng trước:
 
“Có chuyện gì sao Vân Sênh?”
 
Giọng nói trong trẻo dịu dàng của Quý Vân Sênh từ đầu dây bên kia truyền đến, kèm theo thông báo từ sân bay:
 
“Không có việc gì gấp, anh vừa mới xong việc, muốn gọi điện thoại hỏi thăm hai ngày nay em ra sao rồi, còn về bộ phim "Chìm Đắm"..."
 
Thời Diên nhẹ nhàng ngắt lời người bên kia điện thoại,:
 
"Ngày mai em có thể đi thử vai cho "Chìm Đắm" rồi."
 
Ở đầu máy bên kia, Quý Vân Sênh sửng sốt:
 
"Đạo diễn Khâu bảo em đi sao?"
 
Thời Diên trả lời lập lờ nước đôi, Quý Vân Sênh cảm thấy chắc là cô có điều gì đó không ổn nhưng anh ấy cũng suy nghĩ lại rồi không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, chỉ nói:
 
"Sáng sớm ngày mai anh sẽ bay đến Bắc Thành, buổi chiều chắc là có thể đến được hiện trường của buổi thử vai."
 
Nghe vậy, Thời Diên nhẹ nhàng đáp:
 
“Ngày mai anh về rồi à?”
 
Gió lạnh trên đường băng đang gào thét, Quý Vân Sênh bước nhanh về phía bãi đậu máy bay tư nhân, giọng nói ấm áp trả lời cô:
 
"Ừm, mọi chuyện đã làm xong hết rồi, bây giờ anh đang ở sân bay."
 
Quý Vân Sênh nghe được cô đang cố ý nhỏ giọng để nói chuyện, do dự hỏi:
 
“Thời Diên, bây giờ em đang ở nhà sao?”
 
Thời Diên nhất thời nghẹn lời, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra ngay đáp án, hoàn toàn không để ý phía sau truyền đến tiếng bước chân.
 
"À... Em đang..."
 
Cô còn chưa nói hết câu, chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay đột nhiên bị giật ra sau lưng.
 
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến Thời Diên toát mồ hôi lạnh.
 
Bùi Kỵ lạnh lùng cười, nói vào trong điện thoại:
 
"Bây giờ cô ấy đang bận, không nghe ra được sao?"
 
Nói xong, anh bèn cúp điện thoại mà không cho đối phương có cơ hội nói chuyện.
 
Thời Diên hoảng sợ quay người lại, sơ ý vấp phải chân giường, trọng tâm không vững, cả người ngã về phía trước.
 
Bùi Kỵ phản ứng nhanh chóng, dễ dàng ôm lấy cô vào trong vòng tay của mình.
 
Thời Diên không kịp đề phòng đã ngã ngay vào vòng tay anh, mũi cô ngay lập tức tràn ngập mùi sữa tắm nhẹ nhàng dễ chịu trên người anh.
 
Cô đỏ mặt đứng vững lại, vươn tay giật lại điện thoại:
 
"Trả điện thoại lại cho em..."
 
Bùi Kỵ ném điện thoại xuống giường, bước lại gần cô.
 
Anh nhếch môi lạnh lùng nở nụ cười, trong mắt lộ ra nguy hiểm:
 
"Thời Diên, ai cho em có gan ở trong nhà anh gọi điện thoại cho thằng đàn ông khác hả? Hay đó là Quý Vân Sênh hả?"
 
Thời Diên áy náy lùi lại một bước nhưng lại không cẩn thận ngồi trên đầu giường.
 
Bùi Kỵ cúi xuống, đặt tay lên hông cô, dễ dàng giam giữ cô trong vòng tay mình.
 
Hơi thở thuộc về anh từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ tràn tới, Thời Diên không có đường lui, vô thức nín thở, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn.
 
Bùi Kỵ vừa mới tắm xong, chiếc áo choàng tắm được buộc lỏng lẻo trên người, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy những giọt nước đang dọc theo xương quai xanh của anh trượt xuống ngực theo những đường gấp khúc tạo thành từng vệt nước nhỏ.
 
Đôi mắt đen của anh khóa chặt trên người cô, bên trong có hình ảnh phản chiếu của cô, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong mắt anh nhưng cuối cùng cũng bị kìm nén lại.
 
Khoảng cách giữa hai chóp mũi rất gần, anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, từ trong ánh mắt anh toát lên điên cuồng và bướng bỉnh ban đầu rồi cuối cùng là đến bất lực, giống như một vòng xoáy không đáy, nếu rơi vào người ta có thể dễ dàng chết đuối ở trong đó.
 
Hơi thở của Thời Diên bị lỡ đi một nhịp.
 
Yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, giọng anh khàn đi:
 
"Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn."
 
Thời Diên không ngờ anh sẽ nói một câu như vậy, cô sững sờ ngước mắt lên nhưng bất ngờ đụng phải ánh mắt của Bùi Kỵ.
 
Ánh mắt anh nặng trĩu nhìn cô, giọng điệu mạnh mẽ nhưng lại mang theo một chút bất lực.
 
"Cho nên, tránh xa anh ta một chút cho anh có được không?"
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận