Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Doãn Hoan kéo cơ thể không có sức xuống từng chút từng chút một, ngay khi muốn chạm đến mặt đất thì đột nhiên phía dưới tuôn ra một luồng nhiệt.
Doãn Hoan: “…….
” Cô muốn khóc.
Ga trải giường và chăn bông của Lục Hoài Vũ là mặt AB, mặc dù bên ngoài là màu xám đen, nhưng bên trong là một lớp màu trắng không phai, từ khi dòng chảy nóng trào ra Doãn Hoan đã khóc không ra nước mắt.
Trong phòng không bật đèn, trước khi đi ngủ vì để ngủ ngon nên Doãn Hoan đã đặc biệt đưa tay kéo kím tấm rèm dày nặng vào, mà lúc này mặc dù cô mở to mắt nhưng không nhìn thấy cái gì.
Cô muốn sờ vách tường đứng lên, lại không ngờ đụng phải đồ trang trí đặt trên tủ đầu giường.
Đồ trang trí rơi trên mặt đất phát ra tiếng động lớn, sau đó một t tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, Lục Hoài Vũ đưa tay ấn mở chốt cửa để mở ra, đèn được mở lên, trong nháy mắt phòng bừng sáng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Hoài Vũ khẩn trương nhìn Doãn Hoan.
Bởi vì Doãn Hoan nhất thời không thích ứng được nên giơ tay che mắt lại, một lát sau mới bỏ xuống, mà lúc này Lục Hoài Vũ cũng thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhợt nhạt khác thường.
“Không sao, tôi không cẩn thận làm đổ đồ trang trí thôi.
”
Cô yếu ớt nói.
Đôi mắt đen của Lục Hoài Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhíu mày, sau đó đến gần vài bước vươn tay sờ trán cô, nhiệt độ không cao nhưng mà lại nổi một tầng mồ hôi mỏng.
“Cậu sao vậy? Sao sắc mặt cậu kém thế?”
Chỉ một câu như vậy, sắc mặt cô càng khó coi hơn, thậm chí ngay cả màu môi cũng nhạt đi mấy phần.
Doãn Hoan có chút luống cuống nhắm mắt lại, muốn để anh nhanh chóng ra ngoài, dù sao chuyện xấu hổ này bị rò rỉ ra bên ngoài thì sau này làm sao mà ở chung được nữa chứ?
Cô đột nhiên phát hiện, dường như từ lúc gặp Lục Hoài Vũ, bản thân đều không suôn sẻ, luôn xấu hổ trước mặt anh.
Cơn đau bụng từng trận từng trận truyền đến giống như muốn xé rách cô ra, cô ôm bụng cong thắt lưng lại, chờ lúc cơn đau gần kết thúc, cô thúc giục anh:
“Cũng không có gì, cậu mau đi ra đi!”
Sắc mặt của Doãn Hoan làm sao có thể thoát được ánh mắt của Lục Hoài Vũ? Môi mỏng của anh khẽ mím lại, đôi mắt càng nặng nề hơn.
Anh không đi ra ngoài, mà quỳ gối trước mặt Doãn Hoan, giữ vững hô hấp, khẩn trương hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái nói cho tôi biết, tôi đưa cậu đi bệnh viện.
”
Doãn Hoan sốt ruột muốn giậm thẳng chân, nhưng vừa động một cái thì phía dưới lại chảy ra, cô xấu hổ buồn bực mím môi, nước mắt lưng tròng, toàn bộ khuôn mặt tái nhợt của cô thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Đôi đồng tử của Lục Hoài Vũ co rút, hàng lông mi dày và dài khẽ run lên theo động tác của anh.
Doãn Hoan cảm thấy, anh thật sự không bỏ qua mình, cô thật sự không thể buông lỏng lần nữa, buông lần nữa sẽ chảy máu mất.
Vì thế cô thở dài, thấp giọng nói nhỏ: “Dì cả của tôi đến.
”
Lục Hoài Vũ ban đầu nghe không hiểu, sau đó liên tưởng đến vẻ mặt của cô và động tác ôm bụng đột nhiên đã nghĩ ra, sau đó Doãn Hoan nhìn anh, phát hiện anh đỏ mặt vô cùng hiếm thấy.
Lần đầu tiên gặp chuyện như này Lục Hoài Vũ sửng sốt, ngước mắt mờ mịt nhìn Doãn Hoan, nửa ngày không nói được câu nào.
Nhưng Doãn Hoan không chờ được, cô giống như nhận lệnh đứng lên, nhẹ nhàng đẩy anh một cái:
“Tránh ra, tôi muốn đi phòng vệ sinh.
”
Lục Hoài Vũ di chuyển vị trí, sau khi cô rời đi anh cũng thấy được vết đỏ dễ thấy trên giường của mình.
Lục Hoài Vũ: “…….
.
”
Sau khi sững sờ một lúc, anh lặng lẽ lấy điện thoại mở Baidu, nhanh chóng đánh ra mấy chữ: Con gái nên làm gì khi có kinh nguyệt?
Sau khi ấn thanh tìm kếm, phía dưới hiện ra một loạt kết quả, anh nghiêm túc xem từng cái, không chờ anh xem xong đã nghe thấy tiếng kêu mềm mại truyền ra từ phòng vệ sinh.
“Lục Hoài Vũ, Lục Hoài Vũ….
.
”
Lục Hoài Vũ nhanh chóng đứng dậy đi đến cửa phòng vệ sinh, dựa đầu sát vào, mở miệng hỏi:
“Tôi đây, sao thế? Có phải không thoải mái không?”
Doãn Hoan lắc đầu: “Không phải, cái kia… Cậu có thể giúp tôi đi mua chút đồ không?”
Người thông minh như anh liền hiểu ý của cô là gì, vì thế anh bỏ lại một câu, “Chờ đã” liền xoay người cầm áo khoác ra cửa.
Không đến một lát, cánh cửa truyền đến tiếng đóng lại, sau đó âm thanh trầm thấp của Lục Hoài Vũ từ ngoài cửa phòng vệ sinh xuyên qua đây:
“Đồ tôi đặt ngoài cửa, tự cậu lấy vào đi.
”
Rồi tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Sau khi giải quyết vấn đề cá nhân xong, cô cởi đồ ngủ trên người xuống, kế tiếp nghĩ đến ga trải trường cũng bị bẩn, cô lại mặc một đồ ngủ dự phòng khác rồi đi ra ngoài, muốn tháo ga trải giường giặt chung với bộ đồ ngủ.
Ngay khi cô đi ra đúng lúc thấy Lục Hoài Vũ quay lại, mặt cô đỏ lên, có chút xấu hổ cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi:
“Sao cậu lại quay lại rồi?”
Lục Hoài Vũ hít sâu một hơi, vươn ngón tay thon dài chỉ vào ga trải giường:
“Tôi thu dọn cho, cậu đến phòng ngủ của tôi nằm đi.
”
Doãn Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt đen đi mấy phần, liên tục xua tay:
“Không cần, tôi tự mình làm là được, cậu mau ra ngoài đi.
”
Lục Hoài Vũ đưa kết quả vừa tra được trên Baidu đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Trên đây nói phải giặt bằng nước lạnh, cậu chắc chắn có thể?”
Doãn Hoan mấy máy môi, lén xoa cái bụng đau lâm râm, buổi sáng cô thèm ăn một hộp kem lớn, bây giờ đã đau dữ dội rồi, nếu lại dính nước lạnh nữa cô cảm thấy bản thân có thể trực tiếp đi tìm cái chết.
Thấy vẻ mặt rối rắm của cô, khóe miệng Lục Hoài Vũ khẽ cong lên, vươn tay xoa đầu cô, sợi tóc mềm mại xẹt qua lòng bàn tay anh, ngứa ngáy khiến anh luyến tiếc rời đi.
“Đi nghỉ ngơi đi, ga trải giường cậu tè dầm ở nhà trẻ tôi cũng giặt qua, cái này thì tính là gì.
”
Doãn Hoan: “…….
” Sao một, hai chuyện này đều nhớ rõ vậy.
Doãn Hoan nghe anh nói như vậy cũng thu lại suy nghĩ, cứ làm theo ý anh đi, dù sao đã mất mặt đến nước này rồi, còn cần gì phải ra vẻ nữa.
Vì thế Lục Hoài Vũ gỡ ga trải giường, còn Doãn Hoan ôm máy tính bảng ngồi xuống sô pha, để cô đi vào phòng ngủ của người khác? Cô sợ bản thân lại nhuộm đỏ một mảng.
Chờ Lục Hoài Vũ từ trong phòng ngủ của mình đi ra đã hơn hai tiếng, anh giặt xong ga trải giường và đồ ngủ rồi phơi trên ban công.
Doãn Hoan đột nhiên suy nghĩ, đến đây mấy ngày ngoại trừ ga trải giường này thì dường như chưa từng thấy anh phơi quần áo khác, vì vậy cô mở miệng hỏi:
“Quần áo của cậu phơi ở đâu vậy?”
Lục Hoài Vũ liếc nhìn cô một cái, tùy ý trả lời:
“Mỗi tuần mẹ Trương sẽ cử người đến vài lần, sau khi thu dọn phòng xong sẽ cầm quần áo bẩn đi giặt, phơi ủi xong sau đó sẽ gửi lại về.
”
Doãn Hoan há hốc mồm, hỏi ngược lại: “Vậy vì sao cậu không mang ga trải giường đi giặt?”
Lục Hoài Vũ thở dài: “Cậu muốn nói cho toàn bộ thế giới cậu đang ở chỗ tôi sao?” Sau đó anh vừa đi vừa nói chuyện: “Thật ra thì tôi không quan trọng, nhưng mà ba mẹ tôi biết với ba mẹ cậu biết có khác gì nhau đâu.
”
Doãn Hoan nghe xong ngay lập tức hoảng sợ, thở dài nói:
“Anh trai nhỏ vất vả rồi!”
Lục Hoài Vũ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cô, từ phòng bếp lấy một cốc nước đường đỏ đã được chuẩn bị sẵn, đưa qua.
Doãn Hoan nhận lấy, cúi đầu nhìn nước đường còn mấy quả táo đỏ nổi phía trên, cô mỉm cười, trên mặt lại đỏ ửng.
………
Công việc của Lục Hoài Vũ dường như không bao giờ xong, ban ngày ôm máy tính ngồi trên sô pha với Doãn Hoan bận việc, sau đó buổi chiều có lẽ phải sửa lại tài liệu vì thế đi vào phòng sách, trước khi đóng cửa đặc biệt dừng lại, nhìn Doãn Hoan một cái:
“Lát nữa trợ lý của tôi qua đây, chính là cái người lần trước cậu từng gặp ấy, nhớ mở cửa cho cậu ấy.
”
Doãn Hoan liên tục gật đầu, sau đó tiếp tục lướt Weibo xem bài hot.
Không lâu sau, chuông cửa thật sự vang lên, Doãn Hoan kéo cơ thể mềm nhũn cẩn thận di chuyển đến cửa, không thèm nhìn một cái liền mở cửa ra rồi xoay người đi vào.
Lúc này cửa ở phía sau được mở ra, một giọng nữ lanh lảnh vang lên sau lưng cô:
“Doãn Hoan quả nhiên con ở chỗ này.
”
Doãn Hoan nghe thấy âm thanh ấy cả người run lên, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy mẹ ruột của mình đang chống eo đứng sau cô mang theo vẻ mặt ăn thịt người.
Mắt thấy Trương Dao Lan đi về phía cô, Doãn Hoan không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy, chạy đến trước phòng sách của Lục Hoài Vũ thì dừng lại, hai tay liều mạng đập cửa phòng, hô to:
“Lục Hoài Vũ cứu mạng với! Cậu nhanh ra ngoài đi, sắp chết người rồi!”
Thấy Trương Dao Lan càng lúc càng đến gần, lực tay Doãn Hoan đập cửa càng mạnh hơn, cô nghẹn ngào gọi:
“Lục Hoài Vũ…… Nếu cậu không ra thì không thấy tôi nữa đâu!”
Ngay khi Trương Dao Lan đưa tay bắt lấy Doãn Hoan, cửa phòng sách mở ra, Lục Hoài Vũ vươn cánh tay kéo Doãn Hoan vào trong ngực, tránh khỏi tay của Trương Dao Lan.
“Bác gái Doãn, có việc gì ngồi xuống từ từ nói.
”
Trương Dao Lan thấy Lục Hoài Vũ liền thu lại động tác, thở hổn hển trừng mắt nhìn Doãn Hoan, bà tự biết mình vừa thất lễ, phủi phủi góc áo xoay người đi đến trước sô pha ngồi xuống.
“Không cần phải từ từ nói, qua đây đi.
”
Doãn Hoan trốn ở phía sau Lục Hoài Vũ, hai tay nắm chặt quần áo phần eo.
Lục Hoài Vũ biết cô sợ hãi, vươn tay vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô tỏ vẻ an ủi, sau đó kéo cánh tay cô cùng đi đến chỗ mẹ Doãn.
Lục Hoài Vũ đến bên cạnh sô pha đơn ngồi xuống, Doãn Hoan không dám ngồi, đứng bên cạnh anh cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
“Bây giờ mới biết sợ à, lúc trước tim gấu mật báo tự chạy về đâu rồi?”
Mẹ Doãn quả nhiên bị chọc tức, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng, nếu không phải có sự hiện diện của Lục Hoài Vũ ở đây, bà hận không thể trực tiếp đi lên xách Doãn Hoan về nhà trừng phạt.
“Lúc mẹ tống con ra nước ngoài không phải cũng không nói cho con biết sao, con quay về dựa vào cái gì mà phải nói cho mẹ biết.
”
Cổ Doãn Hoan vươn ra, nhỏ giọng phản bác.
“Phản rồi phản rồi, đã đến lúc này mà con còn dám cãi lại!”
Lục Hoài Vũ thấy mẹ Doãn lại có vẻ muốn vươn tay ra lần nữa, Lục Hoài Vũ vội vàng đưa tay ngăn cản, vỗ vai bà an ủi nói:
“Bác gái, trước tiên bác đừng kích động, nếu Doãn Hoan đã quay về rồi, bác truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì, vì sao lại không nghĩ xem chuyện tiếp theo như thế nào.
”
Mẹ Doãn hừ lạnh một tiếng: “Sao có thể không truy cứu chứ, vì đưa con bé ra nước ngoài chúng ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, con bé có xứng với chúng ta không?”
Nhà ba mẹ Doãn là người đầy năng lượng, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời điểm mới bắt đầu đã chịu không ít thiệt thòi về bằng cấp, vì thế sau khi bọn họ thành công, việc đầu tiên muốn làm chính là bồi dưỡng con gái thành tài.
Thế nhưng ai có thể ngờ rằng, con đường ra nước ngoài du học là ước mơ mong mỏi của mọi người vậy mà con gái nhà mình lại bỏ đi như vậy, còn lén về nước sau lưng bà, làm không biết bao nhiêu chuyện.
“Con theo đuổi ước mơ của con, sống một cuộc sống mà con muốn có gì sai sao?”
Doãn Hoan phản bác.
Hết chương 14.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...