"Hắn...hắn muốn làm gì? Không muốn không muốn không cần...A..Ông trời của tôi ơi! CMN nhanh đình chỉ truy bắt! Lui về phía sau! Lui ra sau! Nhanh lui ra sau cho ta! Ngay lập tức!"
Chỉ huy ngay cả ly cà phê cũng ném ra phía sau, gần như cuồng loạn mà hét lớn. Mắt không dám chớp mà nhìn màn hình, hệt như thấy quỷ. Rốt cuộc, có thể ngại binh lính ngồi ở vị trí điều khiển có vẻ chậm chạm, hắn trực tiếp lấy tay đẩy người qua một bên, tự mình ra trận, dùng tốc độ nhanh nhất từ cha sinh mẹ đẻ thiết lập mệnh lệnh trên bàn điểu khiển, kéo cần thao tác.
Chắn hạm trong thời gian ngắn nhất có thể, giảm tốc độ, đem lưới năng lượng phòng thủ đẩy đến tối đa, khổ sở qua giây cuối cùng cũng đứng ở ngoài vạch an toàn, không kịp quay đầu trực tiếp đi lùi ra sau.
Vị chỉ huy xụi lơ ngồi phịch trên ghế, cảm thấy đầu các ngón tay vì thao tác quá nhanh vừa rồi mà muốn bốc khói.
Lúc này bên trong chắn hạm không một ai dám lên tiếng, mọi người yên lặng theo dõi trên màn hình. Trợn mắt há mồm, 4 chữ, lúc này đã không đủ để hình dung biếu tình trên mặt họ.
Ngay trước mặt họ, không đầy trăm vạn km, phi thuyền Cường Giả binh đoàn 25, một khắc trước khi bị chắn hạm kia bắt được liền....tự hủy.
Không có lưới phòng hộ cách ly, dưới trạng thái tấn công lấy tốc độ cao nhất, khởi động quá trình tự hủy...Tất cả nhân tố này ở cùng một chỗ, tương đương với đem phi thuyền biến thành một quả đạn pháo khổng lồ, với năng lực của chắn hạm, không có khả năng chống cự.
Bọn họ mắt mở to mà nhìn tàu Cường Giả biến thành một quả cầu lửa cực lớn, trực tiếp bắn về phía chắn hạm phía trước, tạo thành một vụ nổ mạnh, ánh sáng chói mắt trong một khắc lan rộng, nhìn từ xa thật giống một tiểu hành tinh trong vũ trụ đen tối.
Chỉ một chút xíu nữa thôi, chỉ cần thời gian bọn họ lùi lại nhiều thêm mấy giây đồng hồ, liền sẽ bị cuốn vào, nát vỡ thành bụi vũ trụ.
Đến khi nhiên liệu và dưỡng khí trong phi thuyền cháy cạn kiệt, ánh sáng từ vụ nổ cũng tắt hẳn, nhưng mà phiền toái chỉ thực sự mới bắt đầu.
Trong môi trường chân không, các mảnh vụn của phi thuyền trong vụ nổ, theo xung lượng mạnh mẽ, văng về bốn phía, lực công kích không thua gì đạn lạc.
Chắn hạm may mắn thoát chêt lập tức mở ra chế độ bảo hộ, tận lực lui về sau tránh né, khoảng ba phút sau, bọn họ mới thoát khỏi trận bão đạn, thân thuyền hoàn toàn ổn định lại.
"Ta nói, omega kia thật sự điên rồi!" Thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, một tiểu binh trên chắn hạm lau mồ hôi sau gáy, nhịn không được mà mắng.
"Đúng vậy, huynh đệ trên chắn hạm số 3 không biết còn sống không.?" Một tiểu binh khác mới đi làm nhiệm vụ lần đầu, vốn cho rằng đi bắt một tiểu O vậy thôi, chỉ như luyện tập, chỉ không nghĩ rằng sớm chút nữa mạng cũng không giữ được, không khỏi thổn thức dưới đáy lòng, đầu năm nay omega thật sự là càng ngày càng biến thái, hắn về sau vẫn nên tìm một beta mà an an ổn ổn sống qua ngày đi thôi.
"Ta thấy hy vọng rất xa vời, tập kích đột ngột như vậy, căn bản là không có thời gian phản ứng. Cho dù may mắn chạy kịp vào khoang thuyền, có lẽ cũng đã bị nhiệt lượng của vụ nổ nung chảy."
"Như vậy, tiểu O kia cũng chết chắc rồi!"
"Hắn vốn chính là tấn công bằng cách tự sát mà, sao còn sống được. Đúng là điên, sống tốt không muốn, CMN.."
"Đi! Mấy người các ngươi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm đâu!" Chỉ huy nhíu mày, có vẻ bị dọa, cho nên thần kinh của hắn cũng không có thả lỏng, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm màn hình, thực nhanh, liền tìm ra chỗ không thích hợp. "Điều tra viên, lập tức quét ra đa, bụi mù phía trước chưa tan hết, không thấy rõ."
"Báo cáo sếp, ngài muốn ta phân tích cái gì? Vừa rồi ta vẫn luôn nhìn không chớp, không có thấy khoang thuyền nào phóng ra từ tàu Cường Giả, omega bên trong có lẽ là chét rồi."
"Ai nói ngươi tìm khoang thuyền! Omega kia chết chưa cái rắm!" Chỉ huy mát kiên nhẫn nói, dự cảm xấu mãnh liệt dưới đáy lòng. "Lúc vừa nổ mạnh, ta hình như nhìn thấy tàu Cường Giả phóng ra hai đầu đạn hạt nhân, ngươi...ngươi dùng rada xem có dấu vết của đường đạn hay không."
Điều tra viên lập tức tiến hành quét trong bán kính hai ngàn vạn km thuộc phạm vi triển khai rada, quả nhiên phát hiện quỹ đạo hai đầu đạn phóng ra từ bạo đạn.
Chỉ huy trong lòng trầm xuống, trong phạm vi hai ngàn vạn km chỉ có thế thấy một phần nhỏ của đường đạn ban đầu, không thể viết được vị trí tập trung, bất quá, chỗ này cũng gần tiinh cầu Lama như vậy...Càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, Chỉ huy lập tức hạ lệnh cho thủ hạ phân tích đường đạn, xác định tọa độ mục tiêu của đầu đạn, đồng thời, không dám trì hoãn nửa khắc mà liên hệ với chỉ huy tổng bộ đế quốc.
"Báo cáo bộ chỉ huy, đây là chắn hạm số 6 thuộc binh đoàn 1. Nhiệm vụ... nhiệm vụ thất bại, hiện tại nghi ngờ có hai đầu đạn hạt nhân đang hướng về tinh cầu Lama."
Bên này lời nói của chỉ huy còn chưa hết, bên kia phân tích viên đã phân tích xong đường đạn hiện trên sơ đồ rada, cho ra đích đến của đầu đạn, nhất thời mặt không còn giọt máu, run rẩy trình lên Chỉ huy tọa độ cuối.
"Báo cáo! Đã xác định mục tiêu của đầu đạn, tọa độ là 24-46-39-74"
Sau khi tọa độ được báo cáo, Chỉ huy ngẩn người, sau đó mặt như màu đất, tay cầm bộ đàm cũng cứng lại rồi.
24-46-39-74...
Nhớ không lầm thì...tọa độ này...tinh cầu Lama...Hoàng cung Klappa.
Chin giờ sáng.
Trước cửa hoàng cung Klappa
Ba đại binh đoàn của đế quốc-Hải-Không-Bộ lần lượt đi hết đại lộ Quốc vương, tiếp thu toàn dân kiểm duyệt.
Trong ba đại binh đoàn, sư tử là dấu hiệu của binh đoàn Sứ Mệnh, thực lực hùng hậu rõ như ban ngày. Cả đế quốc tổng cộng 32 binh đoàn, trong đó 18 cái dưới quyền binh đoàn Sứ Mệnh, tổng nhân số trên mười hai vạn người. không chỉ phụ trách đóng giữ các đại hành tinh cấp dưới của đế quốc, còn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ an nguy cho hoàng thất, tầm quan trọng rõ ràng.
Với tư cách Sĩ quan chỉ huy cao nhất của binh đoàn Sứ Mệnh, tòa giá của đại hoàng tử Carsen đương nhiên dẫn đầu.
Ngồi trong phi hành khí thấp tầng, Carsen hưởng thụ vạn dân quỳ bái, đang lúc xuân phong đắc ý, bỗng nhiên nhận được quân báo do hạ bộ trình lên, sắc mặt đại biến.
"Đã phóng chắn đạn ra chưa?" Carsen hạ giọng hỏi.
"Đã phòng ra, tuy rằng không tạo thành uy hiếp với hoàng cung, nhưng do thời gian cấp bách, ở đây sẽ nhìn thấy toàn bộ quá trình đầu đạn bị chặn lại, không có khả năng không kinh động quần chúng." Hạ quan thông báo có chút chột dạ mà trả lời.
"Phế vật!" Đại hoàng tử tức giận mắng to. Hắn vừa nhậm chức Thống soái binh đoàn Sứ Mệnh, lần này công tác phòng vệ bảo an trong ngày quốc khánh tinh cầu Lama đều do hắn phụ trách. Mới đảm nhiệm trọng trách lần đầu, thế nhưng liền xuất hiện chuyện như vậy, quả thực là một cái tát vào mặt! Nếu không phải omega gây chuyện kia đã chết, hắn thật muốn tìm ra được hảo hảo dạy dỗ, để cho tên kia sống không bằng chết!
Dự tính còn 10 giây nữa hai đầu đạn kia sẽ tiến vào tầng khí quyển tinh cầu Lama, cho dù dùng phương pháp gì, cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng tới quần chúng, Carsen đang cân nhắc nên làm sao giải thích với phụ hoàng, chợt nghe một trận kinh hô từ trong đám người, thực nhanh đã có người chú ý tới hai luồng ánh sáng chói mắt, giống như ánh sáng sao chổi, trực tiếp bay đến chỗ bọn họ.
Cúng không biết là kẻ nào sợ hãi kêu lên: "Trời ơi, là bom! Bay về hướng hoàng cung!" Đám đông lập tức nổ tung, biển người chật chội hai bên ngã tư đường bắt đầu khởi động, cảm giác hoảng sợ lan tràn, xô đẩy, khóc lóc mất trật tự đến không khống chế được, còn có thể phát triển đến khả năng xấu nhất.
Đúng lúc này, chợt nghe một âm thanh chói tai bén nhọn, giống như tạp âm microphone, mọi người không thể không ôm lại tai che kín. Rất nhanh, tạp âm trôi qua. Từ hoàng cung Klappa cho đến cuối đại lộ Quốc Vương, mấy vạn dân chúng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Lúc này, một giọng nam không nhanh không chậm thông qua loa vô tuyến khuếch đại truyền tới.
"Mọi người không cần hoảng hốt. Đây chính là diễn tập quân sự, một phần của nghi thức duyệt binh. Sau mười giây nữa, sẽ phóng chắn đạn."
Thanh âm nam nhân cực kì dễ nghe, có một loại lực trấn an đến khó hểu, có lẽ bị nhiễm giộng nói từ tính của hắn, xôn xao trong đám đông dần dần nhỏ đi, tất cả mọi người bán tin bán nghi mà nhìn đạn pháo đến càng lúc càng gần, không phải là bọn họ chưa thấy qua chuyện lạ, mà thực sự là, đế quốc kiến quốc mấy trăm năm, trừ bỏ lúc có chiến tranh, lễ duyệt binh cho tới bây giờ đều chưa bao giờ xuất hiện tình huống này. Lại nói hai quả đạn pháo kia thế tới rào rạt, là ai cũng đều sợ hãi.
"A, còn có năm giây, chắn đạn sẽ nhanh phóng ra, có ai cùng ta đếm ngược không?"
Hôm nay có rất nhiều hãng truyền thông cùng đến, sau khi giọng nam phát ra, trên màn hình đột nhiên phóng xa, sau đó chiếu đến đội hình cơ giáp phía sau đội ngũ duyệt binh. Nam nhân không ngồi trong cơ giáp, mà là đứng trên vai một cơ giáp, ánh mắt đen bình tĩnh nhìn hai đầu đạn trong không trung. Quân trang trên người y màu sắc khác biệt, quân trang của hắn mặc là màu đen, hơn nữa trước ngực còn cài một đóa hồng trắng.
"Năm, bốn, ba"..."
Nam nhân trẻ tuổi bắt đầu đếm ngược, nhưng mấy vạn dân chúng ở đây không ai lên tiếng, tất cả đều im lặng, vẫn chìm đắm trong cảm xúc kinh hoàng.
"hai, một. Phóng chắn đạn."
Đếm ngược kết thúc, đường chân trời phía đông hoàng cung Klappa xé mở, phóng ra bốn tấm chắn đạn, hướng thẳng lên không trung, hiện ra bốn đường cong tuyệt đẹp, ở giữa không trung chia làm hai nhóm, hướng về hai đầu đạn riêng biệt.
Nam nhân buông xuống mắt tiệp, từ trên cao nhìn con dân ở dưới, mỉm cười, tiếp tục dùng tiếng nói ôn hoàn trầm thấp mà nói: "Sau bảy giây, đầu đạn sẽ hoàn toàn bị chặn lại. Phía dưới có ai muốn cùng ta đếm ngược không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...