Hai giờ sau, Laurent tới.
Ngoài cửa sổ mưa to vẫn không ngớt, từng tia chớp tựa như muốn xé rách đêm tối, khiến cho cảnh sắc ngoài cửa số cứ lóe lên từng đợt. Trong phòng ngủ của Joseph, vài người bên trong bao gồm cả TTV đều đang chứng kiến một sự biến hóa kỳ diệu trong đời – Ssard điện hạ đang nằm trên giường, tin tức tố omega nồng đậm trên người hắn thế nhưng từ tử từ từ biến mất.
Laurent vẫn đang mặc áo blu, mấy lọn tóc trên trán bị nước mưa thấm ướt, vẫn đang nhỏ nước, sau khi vào cửa liền mang theo thần sắc nghiêm túc đến bên giường Ssard, đầu tiên là lấy máu làm xét nghiệm, sau đó lại làm thêm một vài kiểm tra khác.
"Laurent, Ssard làm sao vậy, sao lại có thể như vậy?" Joseph hỏi, thanh âm có thể coi là bình tĩnh.
Laurent không nói được một lời mà nhìn máu trong ống nghiệm đang phát sinh phản ứng với thuốc thử, sau đôi mắt kính mang theo hơi nước, cặp mắt luôn bình tĩnh vô ba cũng trở nên thâm trầm.
"Một lượng lớn thể sống sơ cấp của trùng tộc đã đi vào cơ thể của Ssard, còn đang kết hợp với các tế bào của hắn, cho nên tin tức tố omega của hắn đang dần biến mất."
"Điều này sao có thể! Không phải là hắn có sự bảo hộ của cơ thể mẹ..." Joseph vì kích động mà lỡ lời, nói được một nửa liền ngưng lại.
"Joseph, tiến sĩ Laurent đã biết rồi, không cần phải giấu hắn nữa." Lezar trấn an.
TTV quét mắt nhìn vài người trong phòng, không sai, hiện giờ mọi người ở đây đều biết về cơ thể mẹ cũng như mối quan hệ với hai huynh đệ này.
Thần sắc Joseph có chút suy sụp, hắn chính là quân đoàn trưởng quân đoàn mười chin, cho dù từ nhậm thống soái binh đoàn thì vẫn là thủ lĩnh của quân đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc, hắn vốn nên là một người vô cũng sắc bén chu toàn ổn thỏa, nhưng hiện giờ mỗi một cm vuông đều loạn, nào còn dáng vẻ của một quân nhân đế quốc? Không biết, mọi thứ của hắn, mọi sức lực nguồn sống của hắn, tất cả đều đến từ người nam nhân đang nằm trên giường bệnh này, từ lần gặp gỡ đầu tiên trong hoa viên rất nhiều năm về trước kia, hắn từ một người vốn nên chìm sâu trong bùn lầy, từ chút một trở thành quân nhân thiết huyết hôm nay. Là vị hoàng tử ôn nhu ngồi trong xe lăn kia khiến cho hắn lột xác trong đời. Nhưng hiện giờ, Ssard sinh tử không rõ, giống như cây sinh mệnh đổ sụp xuống, làm sao hắn có thể không tuyệt vọng khủng hoảng?
"Lúc Carsen cầm quyền, Ssard đã từng bị trùng tộc bắt đi, cũng bị tiêm vào thể sống sơ cấp, nhưng lần đó không gây nên ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể hắn, sao lần này lại như vậy?" Joseph hỏi.
Laurent hơi trầm ngâm, ánh mắt yên tĩnh như nước cũng luu luyến trên người Ssard, "Xin lỗi, ta không biết, có lẽ là do lần này liều thuốc vô cùng lớn, cũng có thể là nguyên nhân khác, nhưng hiện giờ ta không thể xác định được."
Lời của Laurent làm cho mọi người cảm thấy trầm trọng, nhưng lúc này Manuss lại mở miệng.
"Ta biết vì sao." Manuss nói, mái tóc dài đỏ của hắn rũ trên đầu vai, chậm rãi đi đến bên cạnh Ssard, ánh mắt phức tạp, "Bởi vì, hắn tự nguyện."
Tự nguyện?
Mọi người đều sửng sốt.
"Máu của Ssard có tác dụng miễn dịch với trùng tộc, nếu không phải trong tiềm thức hắn tự nguyện tiếp thu sự ăn mòn của trùng tộc, tuyệt đối sẽ không như vậy." Manuss nói xong, ngữ khí cũng không khỏi trở nên xa xăm, tựa như nhớ lại chuyện gì, "Lúc trước Vệ Á cũng là như vậy, nếu không phải hắn tự nguyện làm giao dịch với Phạm Tư Đức, lấy thân phận nhi tử của cơ thể mẹ như hắn, bọn trùng kia sẽ không dễ dàng làm hắn trở nên như vậy."
TTV lúc này cũng đột nhiên nhớ tới, năm đó tại đấu trưởng Solomon, bên cạnh Phạm Tư Đức có một trợ lý gọi là Vệ, lúc đó vì lôi kéo sự hợp tác của TTV, Phạm Tư Đức đã đặc biệt giới thiệu Vệ với TTV, Vệ là một omega, trên người không có hương vị tin tức tố. Khi đó đối với TTV, không có gì quan trọng hơn thoát khỏi tin tức tố trên người, cho đến sau khi gặp được Baccho, có các loại áo choàng cách ly, TTV mới quăng chuyện này qua một bên.
Chằng lẽ nói...người tên Vệ kia, chính là Vệ Á trong miệng nhị hoàng tử?
"Nhưng vì sao hắn lại tự nguyện?" Joseph không cách nào tiếp thu sự thật này. Ssard của hắn, Ssard đã cùng hắn tiến hành song hướng dấu hiệu tính mạng tương liên, vì sao Ssard lại đồng ý tự nguyện để bọn trùng kia tiến vào trong cơ thể của mình?
"Tin tức tố." Lúc này Lezar đã yên lặng hồi lâu lại lên tiếng, "Trước khi bị tập kích ca ca đã nói với ta, nghiên cứu trừ đi tin tức tố cho omega của hắn vẫn chưa hoàn thành, cho nên hắn không muốn trị liệu."
"Hiện giờ cho dù hắn muốn trị liệu cũng sẽ rất khó khăn." Laurent nói, ngược lại TTV lần đầu nhìn thấy thần sắn vị tiến sĩ beta thủ cựu học thuật như máy móc này có vẻ tức giận.
"Cũng không nhất định." Ngữ khí của Manuss cũng không tốt, sắc mặt lạnh lùng, "Chỉ cần trước khi cơ thể mẹ tử vong, cũng chính là trước khi bọn họ mất đi sự bảo hộ, đuổi hết thể sống sơ cấp ra khỏi cơ thể của bọn họ, sẽ cứu được."
Laurent: "Nhưng chuyện này rất khó. Lúc trước thể sống sơ cấp trong cơ thể Ssard rất ít, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cơ thể, thời gian lọc máu cần thiết có thể không lâu lắm. Nhưng hiện giờ một số lượng lớn thể sống sơ cấp tràn ngập trong cơ thể hắn như vậy, thời gian lọc máu cần thiết sẽ nhiều hơn trước đây mấy lần, hơn nữa cũng rất nguy hiểm, có thể chưa trị liệu xong thì cơ thể mẹ đã tử vong, một khi mất đi sự bảo hộ, bọn họ liền sẽ bị thể sống sơ cấp trong cơ thể phản phệ. Trừ phi.."
"Trừ phi mang Ssard theo, để cho hắn cũng đến chỗ của cơ thể mẹ. Nếu cơ thể mẹ chết trước khi lọc máu xong, như vậy xem như chỉ cần nghĩ cách, kéo dài sinh mệnh cho cơ thể mẹ, cho đến khi hắn không còn nguy hiểm." Manuss trầm giọng nói tiếp.
Laurent ngẩn ra, thản nhiên nói: "Hội nghị tuyệt sẽ không đồng ý."
Manuss tà tà cười, nét cười có vài phần bừa bãi, "Đồng ý? Manuss ta nếu muốn cứu người, vì sao phải chờ mấy lão già đó đồng ý? Không chỉ có Ssard, còn có người của ta, đều phải lên chiến hạm." Nói xong, liền nhìn về phía TTV đang đứng một bên.
Giờ khắc này, TTV rốt cuộc cũng hiểu được chuyện mà Manuss muốn hắn làm, cũng biết vì sao hắn lại dùng toàn lực duy trì mình trở thành thống soái binh đoàn Vinh Quang, hắn phải để cho Vệ Á theo quân đoàn đi đến trùng động, cho nên thống soái binh đoàn phải là người nhà.
Manuss mất tích hơn ba năm, trong thời gian này rất có thể là để sưu tập một lượng lớn tin tình báo và tư liệu cho người yêu của mình, hắn biết cách có thể cứu trị cho ái nhân omega bị trùng tộc ăn mòn. Có lẽ sự hiểu biết của Manuss với trùng tộc hoàn toàn hơn nhiều những người ở đây. Nếu vậy, rốt cuộc hắn còn biết bao bao nhiêu? Hơn nữa những thông tin này ở đâu mà ra?
TTV thu liễm suy nghĩ, bảy tỏ thái độ: "Ssard là bằng hữu của ta, nhị điện hạ cũng là đồng minh của ta, nếu ta có thể giúp được chuyện gì, Tu Vân nhất định hết sức."
"Mang theo omega lên chiến hạm, đây là chuyện chưa bao giờ nghe thấy." Laurent trầm tư một khắc, cuối cùng nói.
"Đây chẳng qua là chuyện trước kia" Manuss điện hạ lộ ra tia cười trào phúng,"Hiện nay bọn họ đã bổ nhiệm TTV làm thống soái binh đoàn Vinh Quang, lần xuất chinh này cũng có Minh Quân Omega tham gia, nhiều omega như vậy cùng lên chiến hạm, ta nhìn sao cũng không ra bọn họ không cho phép omega đăng hạm đâu?"
"Bọn họ là quân nhân đế quốc." Laurent nói.
"Chẳng lẽ omega cũng chỉ có thể làm lá chắn đạn cho bọn họ?" Manuss nói.
"Chuyện có liên quan đến thân phận đặc thù của Ssard và Vệ Á, vẫn là càng ít người biết càng tốt, nếu trực tiếp công khai mang người lên chiến hạm, nhất định sẽ làm cho người khác nghi ngờ, đến lúc đó sẽ lại có kẻ đến gây phiền toái." TTV nói, "Cho nên ta đề nghị, sắp xếp cho bọn họ bí mật đăng hạm. Sau đó để cho tiến sĩ Laurent an bài nhân viên y tế tin cậy cứu trị cho bọn họ. Không biết mọi người cảm thấy thế nào?"
Tất cả mọi người đều nhìn Laurent, Laurent nghĩ nghĩ nói: "Ta thấy không vấn đề."
"Được, vậy quyết định thế này đi, ba ngày sau hạm đội sẽ xuất phát, đến lúc đó sẽ có rất nhiều nghi thức được truyền hình trực tiếp, nếu muốn âm thầm, cần phải tìm cách." Cuối cùng TTV một từ định càn khôn, kết thúc tranh luận.
TTV thân là thích khách, những hành động che dấu hành tung này hắn rất am hiểu, mà tích cách hắn lại còn rõ ràng lưu loát, cho nên có mặt hắn ở đây dao sắt chặt đay rối, ngược lại tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhanh chóng định ra một phương án nghiêm mật.
Trong phòng ngủ mờ mờ tối, ánh sáng nhạt nhòa của màn hình máu tính chiếu vào mắt TTV, vào lúc hắn và mấy người Joseph Manuss nhỏ giọng thương lượng sắp xếp, Lezar lại giấu mặt trong bóng tối, không nhìn rõ biểu tình, chỉ lẳng lặng lắng nghe, bên môi mỉm cười đạm mạc.
Y vẫn luôn đứng sau người kia, mà hiện giờ, người nam nhân này đã có thể một mình đảm đương một phía, không còn cần y nữa, như vậy, những chuyện mà y cần phải làm, có phải sắp kết thúc rồi hay không?
Lezar nghĩ như vậy, nhẹ nhàng mở to mắt, trầm mặc nhìn chăm chú vào TTV. Nhìn hắn vào những lúc hắn không biết như vầy, là chuyện mà gần đây Lezar thường xuyên làm, nhưng y không thể biết được, niềm vui yên tĩnh ngắn ngủi này, còn có thể kéo dài được bao lâu.
Đêm đã khuya, phương án đưa Ssard và Vệ Á bí mật đăng hạm cũng như cách thức điều trị cũng đã được ấn định, mọi người liền tạm biệt Joseph, từng người tránh cơn mưa mà rời đi.
Phi hành khí lúc trước đưa TTV đến quân y viện hiện giờ đang ở gần nhà riêng của Joseph, lúc TTV lên phi hành khí, nhìn thấy Lezar còn lẻ loi đứng trong mưa, tựa hồ không ai đón y. Lúc này Manuss cũng đã sớm không thấy bóng dáng, mà Joseph còn đang bận chăm sóc cho Ssard, cũng không sắp xếp người cho Lezar. TTV nhìn đường đường một vị hoàng tử đang đứng giữa mưa lớn, nhướng nhướng mày, bảo người lái phi hành khí qua.
"Đi lên." TTV mở cửa phi hành khí, thản nhiên nói với người đứng dưới.
Lezar tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy lên phi hành khí.
"Sao không gọi người tới đón?" TTV hỏi.
"Hiện nay có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ta, không muốn gây thêm chú ý." Lezar nói, "Lần này ngươi đến có làm kinh động ai không?"
TTV khinh miệt mà liếc Lezar, "Ngươi quên ta trước kia làm cái gì?"
Lezar lại mỉm cười, không tồi, TTV của y năm xưa chính là thích khách, cho dù trong thời không này, cũng từng đùa giỡ đế quốc quân đến xoay quanh, hắn dạy dỗ thuộc hạ thế nào, ẩn nấp hành tung thế nào, này không cần phải nghi ngờ.
"Tay ngươi thế nào, đỡ hơn chưa?" Lezar lại hỏi.
TTV cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, không khỏi khẽ nhíu mày. Lần này rất kỳ quái, miệng vết thương trên mu bàn tay tuy rằng không nặng, nhưng hắn vẫn cảm thấy một cảm giác khác thường truyền đến từ vết thương, có chút ngứa, cũng có chút nóng, hơn nữa bên tai hắn tựa như có một âm thanh kỳ lạ vang vọng, rất kỳ lạ, như là tiếng gió, cũng giống như một tiếng ca mềm mại thì thầm. Những âm thanh này rất nhỏ, chỉ cần không chú ý tới, sẽ như không tồn tại, TTV cũng sẽ không quá để ý.
"Không việc gì. Ngươi biết ta bị thương?" TTV hỏi, lướt nhìn qua đôi mắt khép kín của Lezar.
Lezar trả lời cũng rất tự nhiên: "Ta có thể ngửi thấy mùi máu trên người ngươi." Nói xong, liền nhẹ nhàng nắm lên bàn tay bị thương của TTV, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhành chạm lên miệng vết thương, vuốt nhẹ, "Đau không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...