“Cô ấy nói hôm nay sau khi dậy người không thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi vài ngày…” Hoàng Tiểu Văn dừng một chút, từ trên ghế đứng lên, ghé sát vào tai Cung Hân, hạ giọng: “Xếp hình như năm nay thân thể không khỏe lắm? Đã xin nghỉ vài lần…”Cung Hân đưa vé biểu diễn cho Hoàng Tiểu Văn, sau khi rời khỏi cửa hàng piano bèn gọi điện cho Lý Uẩn Nhiên, thẳng đến khi hết tiếng chuông cũng không có nghe máy.
Gọi điện không ngừng, bầu trời ngày hè, điện thoại không có người nghe, cũng khiến cho Cung Hân lại cảm nhận được nhịp tim đập loạn nhịp như đêm qua.
Cô đi đến chỗ ô tô đỗ cách đó 100 mét, lần thứ ba bấm số điện thoại của Lý Uẩn Nhiên.
Mở khóa, mở cửa xe, lên xe, thắt dây an toàn, khởi động.
Cung Hân dự định trực tiếp lái xe đi đến nhà Lý Uẩn Nhiên.
“… Alo…”Cung Hân đạp mạnh phanh xe lại, xe vừa mới đi được mấy mét đột nhiên dừng lại, cô bị dây an toàn ghìm lại một chút.
“Nhiên Nhiên? Cậu vẫn ổn chứ? Có phải bị bệnh không?”Tuy rằng bình thường Lý Uẩn Nhiên nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng hôm nay cũng quá yếu ớt, hơn nữa giọng nói giống như tiếng đàn accordion bị hoen rỉ, phần phật phần phật, khàn khàn khó nghe.
“… Tớ không sao, tớ đã uống thuốc rồi… Có thể là ngày hôm qua bị dính mưa, có hơi bị cảm… Khụ, khụ…”“Tớ qua đưa cậu đi bệnh viện nhé.
” Cung Hân vẫn cảm thấy phải đi đến nhà cô ấy nhìn cô ấy xem.
“Đừng, khụ khụ, không cần đâu… Khụ khụ…”Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên vang lên một tiếng ồn nhỏ, giống như bị cái gì đó bịt kín microphone, chờ khi lại có âm thanh truyền đến, tiếng ho khan không dứt của cô gái đã nhỏ hơn rất nhiều“Alo? Cung Hân à, tôi là Xuân Minh.
” Giọng nói trong sáng của người con trai truyền đến.
Cung Hân rất lâu nghe thấy giọng nói của Đỗ Xuân Minh, sau cảnh gặp lại không nhịn được nổi lên một trận rùng mình.
Không biết vì sao, người con trai này nhìn như ấm áp, nhưng cô luôn có thể cảm thấy một tia kỳ lạ bị chôn dấu dưới đáy.
Đối với Đỗ Xuân Minh, ngữ khí Cung Hân sẽ không hiền hòa như vậy, “Đỗ Xuân Minh, sao lại thế này? Vợ anh bệnh thành như vậy, anh đưa cô ấy đi bệnh viện khám chưa?”“Rồi, tối hôm qua tôi đưa cô ấy đi rồi, bác sĩ nói chỉ là bị cảm một chút, họng cũng có hơi viêm.
Uống thuốc, để cho mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi.
”Câu trả lời của người con trai làm cho cô nén lại cơn tức giận, giấc ngủ tối qua không đủ cũng dường như ảnh hưởng đến năng lực suy nghĩ của cô, lại hỏi vài câu tình trạng trước mặt của Lý Uẩn Nhiên, Cung Hân để Đỗ Xuân Minh đưa điện thoại cho vợ hắn ta.
“Nhiên Nhiên, nếu cậu vẫn không thoải mái, thì nhất định phải nói cho tớ biết, đã biết chưa?”“Biết rồi, cậu thật sự nói nhiều rồi, Cung Hân, làm mẹ rồi thật khác biệt nha.
”Nghe được Lý Uẩn Nhiên còn trêu chọc cô, Cung Hân cũng yên tâm một chút, “Đúng rồi, tớ vé Sammi ở sân khấu của cậu, cậu mấy ngày này dưỡng bệnh cho tốt, chờ cậu hết bệnh rồi, chị Cung đưa cậu đi ăn cay nổi tiếng ở Hongkong nha.
”“Được, chị Cung.
”Sau khi giọng nói của Cung Hân biến mất ở bên tai, chỉ còn lại tiếng “Tút —— tút ——”Nửa ngày sau, Lý Uẩn Nhiên mới chậm rãi buông di động xuống một cách máy móc.
Trên màn hình di động đổi thành màu đen lộ ra vết nứt đáng sợ như mạng nhện, cô nhìn mình trong màn hình đen bị nứt thành nhiều mảnh, tâm tình phản hồi đến đại não về cảm giác muốn khóc, nhưng sinh lý lại không cho phép.
Mắt của cô đã sớm khóc đến sưng đỏ, khóe mắt bị nước mắt thấm đến đau nhức.
Sáng nay cô còn không đi nhìn qua gương, qua màn hình di động nhìn chính mình.
Đỗ Xuân Minh bình thường không đánh vào mặt cô, nhưng tối hôm qua cô phản kháng, bị Đỗ Xuân Minh nổi giận bóp cổ một lúc, hẳn là để lại vết thâm, cổ họng đau rát, đau đến nuốt nước miếng cũng khó chịu.
Cô đang tê tái tự hỏi không biết mình có quần áo mùa hè có thể che cổ hay không, lúc này một cánh tay dài cuốn lấy cô như một con rắn độc, giam cầm cô ở trước ngực mang chút hơi thở lạnh lẽo.
Đại não cùng thân thể của Lý Uẩn Nhiên đều vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn không thể khống chế chính mình, cả người không tự chủ mà run lên.
“Vợ, anh biết sai rồi… Thật sự…”“Anh chỉ là nhất thời không kiểm soát được cảm xúc của mình…”“Em cứ đánh anh đi được không? Cứ đánh anh mạnh vào!”“Mấy ngày tới em muốn cùng Cung Hân đi chơi đúng không? Em đi mua mấy cái túi được không? Hay là muốn đổi xe mới không?”“Vợ…”Một câu Lý Uẩn Nhiên cũng nghe không vào, hơn nữa từ khi lần đầu tiên Đỗ Xuân Mình đánh cô, lời kịch phía sau đều giống nhau, cô cũng nghe phát chán rồi.
Cung Hân, cậu nói tới là một cậu khác trên thế giới.
Nhưng tớ bây giờ, không hy vọng cậu là một tớ khác.
Cung Hân, tớ thật sự rất hâm mộ bộ dạng tự do tự tại không sợ gì của cậu.
Cung Hân, tớ mệt mỏi quá.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...