Cung Hân không ngờ sẽ gặp lại Tiêu Tông nhanh như thế.
Quả đúng là “nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến”.
Sáng sớm Tiêu Tông đã tự động xin đưa Niên Niên đi học, Thái Hồng đương nhiên không có ý kiến gì, lần nữa giao hết thẻ đưa đón và thẻ ra vào cổng cho anh.
Anh đi qua hai ngã tư, quẹt thẻ vào nhà trẻ, qua loa đáp lại lời thăm hỏi ân cần của cô giáo rồi chào tạm biệt cô bé.
Hôm qua kìm nén suốt một buổi chiều, đến cuối cùng vào lúc chạng vạng trời cũng không phụ lòng người mà đổ một trận mưa to như trút nước, buổi tối Trần Cảnh Nhiên bị kẹt xe hai tiếng mới về được đến nhà.
Cảm giác oi bức trong không khí đã tiêu tan bớt đi chút ít, biến thành mùi cỏ xanh và mùi hơi đất.
Cây đa già cỗi tán lá um tùm, chỉ có một vài tia sáng lẻ tẻ có thể xuyên thấu được qua, tạo thành vài ba điểm sáng đong đưa bên chân của người đàn ông.
Có vài con ve sầu đã bắt đầu kêu lên rả rích.
Lúc người phụ nữ nắm tay dắt bé trai nọ vào cổng lớn, Tiêu Tông đã nhìn thấy cô, cũng cất bước đi về phía cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
À không đúng, cậu bé đứng cạnh người phụ nữ cũng nhìn về phía anh, lần nữa nhíu lại hàng mày nhỏ.
Trốn không được rồi, Cung Hân nghĩ.
Cô nhận ra người đàn ông có chuyện muốn nói.
Rất nhanh sau đó người đàn ông đã đi đến trước mặt bọn cô, mở miệng: “Cung Hân, anh là…”“Tôi biết, Tiêu Tông.
”Cung Hân bình tĩnh nói: “Có gì muốn nói thì đợi lát nữa, tôi đưa con trai đi học trước đã.
”Chờ đến lúc Tiêu Tông kịp phản ứng lại thì đã thấy bóng lưng của Cung Hân và cái quay đầu căm giận của Cung Bạch Vũ.
“Mommy, hôm qua không phải mẹ không quen người kia ạ?” Hai cái má nhỏ phồng lên, giận dỗi thở phì phì, nghiêm khắc tra hỏi mami.
“Ha ha ha ha… Hôm qua mommy đột nhiên nhớ ra, chú ấy… Ừm, là bạn học hồi trước của mẹ.
” Cung Hân nhéo nhéo bàn tay nhỏ của chú cá nóc nào đó, cười ha hả muốn xoa dịu chút cảm giác khó chịu của tiểu tổ tông nhà mình.
“Chú ấy vừa thấy là đã thích mẹ ngay rồi.
”Cung Hân run lên một cái.
“Giống như các bạn nữ trong lớp con ấy, dáng vẻ đó giống hệt lúc bọn họ muốn nói chuyện với con.
”Cung Hân lại run lên cái nữa.
Mấy đứa con nít bây giờ thực sự biết quá nhiều rồi…Cô lại ngoéo ngón út đồng ý chiều sẽ đến đón bé sớm hơn một chút để ăn pizza, Cung Bạch Vũ mới bằng lòng thơm cái chụt lên mặt mẹ một cái, đeo cặp tự đi vào lớp.
Cung Hân thấy các bé gái nhao nhao gọi “Bạch Vũ Bạch Vũ”, không nhịn được mà cười một tiếng.
Cô xoay người lại, khóe mắt thoáng nhìn xuống, người đàn ông mặc chiếc sơ mi cài đến cúc áo trên cùng nhất vẫn còn đứng ở dưới gốc cây đa lớn.
Bốn mắt họ nhìn nhau.
*Tiêu Tông ngồi ở ghế phó lái, vẫn có hơi không rõ vì sao anh lại lên xe Cung Hân ngồi.
Lúc đầu anh chỉ muốn nói với cô một câu xin lỗi, muốn thử xem có thể có cơ hội xin một phương thức liên lạc hay không là tốt lắm rồi, người phụ nữ đã có gia đình của mình, nếu không tiện thì anh cũng sẽ cho qua.
Thấy cô đi từ trong trường ra, anh cũng tiến lên trước một bước, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, Cung Hân đã chặn trước lời anh: “Ăn sáng chưa?”Tiêu Tông khựng lại một chút, đáp: “Anh uống cốc sữa rồi.
”“Tôi mời anh uống trà, nơi này không tiện nói chuyện cho lắm.
” Cung Hân nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Anh có lái xe đến không?”“Không có, anh mới vừa về còn chưa…”“Thế đi xe tôi đi, tôi đỗ xe ở ngoài kia, đi thôi.
”Tiêu Tông mấy lần bị chặn miệng, nhìn Cung Hân móc chìa khóa xe ra đi về phía cổng lớn, cuối cùng thân thể mới nhúc nhích, đuổi theo cô.
Thấy xe của Cung Hân là GLS đen, Tiêu Tông cũng ngẩn người: “Em cũng lái chiếc này à? Ở Vancouver anh cũng có một chiếc.
”Cung Hân nhìn anh một cái, vặn khóa mở cửa xe: “À, thế thì trùng hợp thật.
”“Là xe của em à? Hay là xe của chồng em?” Anh lạch cạch cài dây an toàn.
“Của tôi.
” Cung Hân cũng cài chắc dây an toàn, đang chọn bài hát trong điện thoại.
“À.
”Tiêu Tông lẳng lặng đánh giá trang trí bên trong xe, không có một hàng búp bê, không có những món đồ trang sức dạng treo xinh xắn, nhưng cũng không có dấu vết của đàn ông, sạch sẽ, giống như một chiếc xe mới vừa được cửa hàng 4S bán ra vậy.
Mà chiếc ghế trẻ em ở hàng ghế sau lại giống như cứ luôn nhắc nhở anh điều gì đó.
Xe lái khỏi chỗ đỗ, tiếng nhạc cũng vang lên, Tiêu Tông thấy hơi quen tai nhưng hồi lâu vẫn không nhớ nổi tên bài hát.
Mãi đến khi điệp khúc vang lên.
“Em không tin người yêu đi rồi càng có thể trở thành bạn thân, em luôn có đầy bạn bè có thể tụ tập thay thế anh, dịu dàng như tình nhân nhưng lại sợ tự nhiên ảnh hưởng đến em, đừng muốn buông mà lại chưa chịu buông tay.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...