Sáng sớm trên căn nhà trọ, Nhiếp Mạch Khanh đang li bì ngủ thì bỗng dưng vai bị Phó Quan Thượng lay lay.
“Mạch Khanh dậy thôi, trời sáng rồi.”
Nhiếp Mạch Khanh bĩu môi làu bàu, vừa ngửa người mà lim dim mở mắt, hiện lên đầu tiên trong tầm nhìn của cô chính là khuôn mặt phóng cực đại của anh.
Bốn mắt giao nhau, kí ức ngày hôm qua cũng vì khoảnh khắc bất chợt khựng lại này mà bỗng dưng như một cơn sóng thần ầm ầm xô đến đánh bay hết tất cả sự tỉnh táo của bọn họ.
Chín phần mười của cơn buồn ngủ cũng bị cuốn rồi văng sạch đi rồi.
Sự việc không dành cho trẻ em dưới mười tám cộng ngày hôm qua lại ù ù hiện về…
“Hic…”
Phó Quan Thượng hớt hải vội đứng bật dậy rồi trong vô thức lùi chân ra sau hai bước, lắc thật mạnh đầu, cảm thấy chưa đủ tỉnh thì tát vào mặt mình mấy cái đến khi nào cảm thấy thật đau thì thôi.
“Chúng, chúng ta đi ăn sáng.”
Nhiếp Mạch Khanh cũng bối rối không khác gì anh, cả người cô đều đã đỏ bừng cả lên như trái ớt đỏ rực lửa, miệng lắp ba lắp bắp rồi nhoẻn lên cười một cách méo xệ.
“Ừ, chúng, chúng ta đi.
Đợi tớ chút.”
Nói rồi cô run rẩy mà lết vào trong phòng tắm.
Suốt từ đêm ngày hôm qua, cả hai đều không dám nhìn thẳng vào mắt của nhau, hiện giờ cũng vậy.
Nếu như vô tình mà cùng ngẩng đầu nhìn nhau, cả hai sẽ đờ đẫn trong 0,5 giây rồi sau đó vội vội vàng vàng mà ngoảnh ngoắt đi hướng khác.
Nhiếp Mạch Khanh đóng lại cánh cửa phòng tắm, đứng trước chiếc gương của bồn rửa tay, cô nhìn vào khuôn mặt tưởng như đã đứt hết mọi sợi sây thần kinh xấu hổ rồi nhưng hóa ra là không, không nhịn được giơ tay lên rồi tát bốp vào má mình một cái.
Là thật… Là thật!
Hu hu hu, làm ơn đừng là thật đi mà!
Nhiếp Mạch Khanh suy sụp muốn chớt.
Cô với Phó Quan Thượng là chỗ bạn bè lâu năm, không những vậy còn là hai người bạn vô cùng thân thiết.
Đi đánh nhau, đi hái trộm xoài ở vườn nhà người khác rồi bị chó của chủ nhà rượt quanh thị trấn năm vòng, hoặc là cùng nhau làm chứng vô tội cho nhau nếu như bị nhà trường bắt quả tang trốn học… Mấy hành động từ hồi còn là một lũ trẻ trâu đầu đất đó cả anh và cô đã cùng nhau trải qua khi còn nhỏ.
Không những vậy, gia cảnh của cả hai đều giống nhau, đều là những đứa trẻ mồ côi, có cùng chung một mục tiêu đó là thoát khỏi cái thị trấn chật hẹp đó.
Vì vậy mà tình cảm của cả hai người bọn họ thân thiết đến mức vượt trên cả tình bạn, nhưng họ không nghĩ sẽ tiến thêm một bậc nào nữa.
Cũng chính lí do đó nên để cho Phó Quan Thượng bắt gặp hình ảnh đáng xấu hổ đó của cô khiến cho cô lúng túng.
Còn nữa, lí do quan trọng nhất khiến cho đống cảm xúc rối rắm như tơ vò của cô hiện giờ chính là…
Nhiếp Mạch Khanh vạch cổ áo phông ra rồi nhòm vào bên trong, một lúc sau đó, hai hàng lệ đã rơi.
Nó nhỏ quá… Hu hu hu.
Lỡ để người ta phát hiện ra rằng từ trước đến giờ cô toàn dùng độn giả rồi.
Nhiếp Mạch Khanh cắn môi nuốt ngược nước mắt vào tim, thở dài ra một hơi rồi cầm bàn chải và kem đánh răng lên.
Nhưng cô cầm không chắc khiến cho chiếc bàn chải đánh răng tuột ra khỏi lòng bàn tay mà rơi xuống dưới sàn nhà.
“Ối!”
Nhiếp Mạch Khanh vội vàng khom người xuống rồi nhặt lấy chiếc bàn chải đó lên, nhưng vì nó bị rơi xuống sàn phòng tắm, đã bị dính nước ẩm nên khi cô cầm lấy nó ở trên tay, nước từ trên bàn chải thấm xuống khiến cho tay cô mềm nhũn thành nước rồi xuyên qua tay cô, rơi bộp lại xuống sàn nhà.
Nhiếp Mạch Khanh im lặng nhìn vào lòng bàn tay bị hóa thành nước của mình, thử đưa tay nhặt lại chiếc bàn chải đó, nhưng còn chưa kịp nhấc lên được ba phân thì nó lại xuyên qua tay cô rồi rơi xuống dưới sàn.
Cô nhìn nó, rồi liếc nhìn vào cánh tay của mình.
Đệt mợ.
Dù năng lực khác nhau nhưng sao hình thức lại giống ma vậy trời?
Ma có thể đi xuyên qua mọi thứ, từ tường nhà, đồ vật cho đến con người, còn cô thì có thể khiến cho đồ vật đi xuyên qua người mình bằng cách hóa nước?
Ma không thể động vào đồ của phàm nhân, còn cô thì không thể động vào đồ dính nước?
Cái đ** c** m* gì vậy trời?
Nhiếp Mạch Khanh đã mệt mỏi vì ngày hôm qua gặp đủ mọi chuyện trên đời nên hiện tại cô đang rất ức chế, bặm môi rồi nhìn chằm chằm vài chiếc bàn chải đang để ở trên sàn nhà, xòe lòng bàn tay ra.
Sau đó, cô làm một thứ vô tri nhất trong cuộc đời gần hai chục năm tuổi của mình.
“Mau bay lên tay tao!”
“Mày không cho tao động vào mày thì tự đến rồi nằm vào trong tay tao đi!”
“Giống như Harry Potter gọi chổi ấy! Mau cút lên đây rồi nằm vào trong tay tao nào.”
“A A A A A A A A A A!!!” ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
Đương nhiên, chiếc bàn chải vẫn nằm yên vị trên sàn dù cô có gọi đến nát cả họng, nhưng, nước thì khác.
Trước đôi mắt của Nhiếp Mạch Khanh, những giọt nước đang bám trên chiếc bàn trải đột nhiên run run lên, rồi… chầm chậm bay lên cao?
Ể?
Nhiếp Mạch Khanh sững sờ.
“Có chuyện gì mà sáng sớm đã hét ầm lên ở trong phòng tắm vậy?”
Phó Quan Thượng đột nhiên mở cửa phòng tắm rồi nhíu nhíu mày ngó đầu vào bên trong.
Sự xuất hiện của anh khiến cho cô giật mình mà quay ngoắt đầu qua, rồi sau đó há hốc mà nhìn lại xuống chiếc bàn chải.
Những giọt nước kia vẫn còn đang đọng ở trên bàn chải.
Làm gì có dấu hiệu nào là vừa mới bay lên đâu?
Cô nhìn nhầm rồi à?
Nhiếp Mạch Khanh hết mở miệng rồi lại mím môi vào với nhau.
Đúng vậy… Là nhìn nhầm rồi.
Cô tối qua ngủ không ngon nên mới hoa mắt mà sinh ra ảo giác ấy mà.
Chứ làm thế éo nào trên đời lại có nước từ dưới đất tự động bay lên trời cơ chứ?
Nhiếp Mạch Khanh thở phù ra một hơi rồi rơm rớm nước mắt nhìn Phó Quan Thượng, chỉ vào chiếc bàn chải đang nằm ở trên sàn nhà.
“Tớ không lấy nó lên được.” (╥﹏╥)
“Thật tình…”
Phó Quan Thượng nhặt chiếc bàn chải lên, rửa sạch qua dưới nước rồi lấy giấy lau sạch nước ở phần dưới cán của bàn chải đó đi, đưa nó cho Nhiếp Mạch Khanh.
Nhiếp Mạch Khanh vô cùng cảm tạ, còn đưa ánh mắt lấp lánh nhìn lên anh.
Phó Quan Thượng cũng bước lại ra bên ngoài phòng tắm, nhưng trước khi đi, bỗng dưng anh đứng nán lại rồi quay đầu ra đằng sau, liếc nhìn xuống ngực cô.
“Cậu…”
Nhiếp Mạch Khanh: “Ơi?”
“Cái đó…”
Phó Quan Thượng định giơ tay chỉ vào ngực cô rồi lại lúng túng thu tay về.
“Cái đó… sao chỉ toàn là ‘đồng bằng’ không vậy?”
“???”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...