Thích Em Đã Từ Lâu!
Cô quay sang đánh một cái vào lưng Kỷ Ngôn Thiên.
“Cái tên điên này dừng tay lại đi!”
“Cứ hở tí đòi giết người, cậu bị động kinh à.”
Kỷ Ngôn Thiên dừng tay, cãi lại: “Tôi đang giúp cậu đó.”
Bạch Giai gửi tặng cho anh cái ánh mắt “thân thiện”.
“Cậu im miệng được rồi.”
Anh giận dỗi, hất mặt quay sang hướng khác không thèm nhìn cô nữa.
Cố An Tình nổi lên ý tưởng: “Thưa thầy, ví của bạn học Chu Mỹ Liên vẫn chưa tìm thấy.
Em đề nghị một thủ pháp này ạ.”
“Thủ pháp gì?”
“Thầy có xem phim Oggy và những chú chú gián không ạ?”
“Làm sao?”
“Ở trong đó, có cái cảnh rải bột mì rồi dùng cái cọ vẽ vẽ vài đường là hiện ra dấu vân tay và dấu giày đấy ạ.”
Lăng Xuyên hào hứng: “Thầy, cách này cũng được đấy ạ.
Em tài trợ cho lớp bốn mươi gói bột mì.”
Cố An Tình cũng giơ tay xung phong ủng hộ: “Thầy, em tài trợ cho lớp bốn mươi cây cọ nữa ạ.”
Thầy Sở thật đau đầu với cái lớp này.
Nghịch bao nhiêu là trò.
“Các em đừng nói vớ vẩn nữa.”
Một bạn nam ngồi dưới Chu Mỹ Liên, thấy trong ngăn bàn cô ta có cái gì phát sáng.
“Chu Mỹ Liên, trong ngăn bàn cậu có cái gì kìa.”
Chu Mỹ Liên đưa tay lấy ra.
Cố An Tình kinh ngạc: “Oh my god, đó không phải ví của Chu Mỹ Liên sao?”
Thầy Sở nghiêm khắc: “Chu Mỹ Liên, em bày trò đúng không? Làm mất một tiết học của các bạn.
Thầy phạt em một tuần trực nhật.”
Cô ta khổ sở muốn kêu oan: “Nhưng mà thầy ơi,..”
Thầy Sở không muốn nghe nữa, ông đi lên bục giảng.
Cố An Tình bỗng lên tiếng: “Thầy ơi, bạn học Chu Mỹ Liên vẫn chưa xin lỗi bạn Bạch Giai.”
Lăng Xuyên cũng nói thêm vào: “Đúng rồi đó thầy ơi.”
Lăng Xuyên muốn rủ thêm đồng bọn liền hích tay người bên cạnh mình Hạ Tuấn: “ Thưa thầy em cũng thấy bạn Chu Mỹ Liên nên xin lỗi bạn Bạch Giai ạ.”
“Được rồi.
Em Chu Mỹ Liên, em nói xin lỗi đi!”
Bây giờ không có theo phe cô ta cả, cô ta tức giận nói to: “Xin lỗi được chưa.”
Đây được gọi là lời xin lỗi hả.
Bạch Giai mặc kệ, không thèm chấp nhất với cô ta nữa.
Chỉ mong sau này, Chu Mỹ Liên đừng có làm phiền cô nữa.
…
“Lạnh như vậy, ra ngoài chẳng thèm mang áo khoác.” Kỷ Ngôn Thiên khoác cái áo khoác của mình cho Bạch Giai.
Bây giờ sắp chuyển mùa rồi.
Trời bắt đầu có không khí lạng của mùa đông rồi.
Bạch Giai không khách khí liền mặc dù.
Lạnh sắp đóng băng đến nơi rồi.
Buổi chiều nay được nghỉ nhưng buổi tối vẫn phải đi học.
Bạch Giai rủ mọi người: “Chiều bọn mình chơi bi-a không?”
Cố An Tình không biết chơi trò đó nhưng vẫn rất thích thú: “Đi.”
“Lần trước mình thua Kỷ Ngôn Thiên, lần này chắc chắn mình sẽ thắng.”
Bọn con trai cũng không có ý kiến gì, có người rủ tất nhiên phải đi rồi.
Ở nhà nhiều cũng có ngày thối người ra mà thôi.
Nhìn thấy chú Trần, Bạch Giai tạm biệt mọi người cùng Kỷ Ngôn Thiên ngồi lên xe.
Đến bữa trưa, mẹ Kỷ thấy hai người đã nói chuyện với nhau, bà liền vui vẻ.
Mấy hôm trước trong nhà không khí ảm đạm không ai thèm nói chuyện với bà cả.
Ba Kỷ đang ăn cơm thắc mắc: “Con bé Thư Nhiễm đi đâu rồi? Sao mấy ngày nay chẳng thấy đâu?”
Mẹ Kỷ trả lời chồng: “Thư Nhiễm đi chơi với bạn rồi.”
“Haiz, thật là.
Anh trai nhờ anh chăm sóc con bé khi sang đây.
Bây giờ để nó ra ngoài như vậy anh cũng hơi lo.”
Bạch Giai nghe thấy hai chữ “anh trai” liên nổi lên nghi ngờ.
“Chị ấy tên là gì ạ?”
“Kỷ Thư Nhiễm đó.
Sang đây một tuần trời, con lại không biết tên sao.”
“Con trêu ba một tí thôi.”
Bạch Giai nhìn người bên cạnh: “Cậu có gì muốn nói không hả bạn Kỷ Ngôn Thiên yêu dấu?”
Bây giờ cô tức cũng không đánh Kỷ Ngôn Thiên trước mặt ba mẹ được.
Nếu thế sẽ bị mất hình tượng trước mặt ba mẹ mất.
Kỷ Ngôn Thiên ăn xong lên tầng nghịch điện thoại.
Nghịch chưa được bao lâu thì Bạch Giai đá cửa đi vào.
“Này, Kỷ Ngôn Thiên, cậu đứng ra đây nói chuyện với tôi.”
“Có chuyện gì?”
“Chuyện của chị Kỷ Thư Nhiễm.”
“Chẳng có gì để nói.
Là cậu hiểu nhầm trước.”
“Hiểu nhầm à…” Bạch Giai xắn tay áo định túm đầu anh đánh nhưng cô bất chợt dừng lại.
“Trước đó tôi lừa cậu, tôi đã xin lỗi rồi.
Bây giờ cậu lừa tôi, cậu cũng xin lỗi đi.”
Kỷ Ngôn Thiên còn kiêu ngạo: “Ông đây chưa bao giờ xin lỗi cả.”
“Còn ông đây cơ à.
Cậu ghê gớm thật sự…”
Bạch Giai đeo găng tay boxing đấm được liền đấm, đánh được liền đánh.
“Sao, sợ chưa.”
Kỷ Ngôn Thiên gào khóc cầu xin: “Bà cô của tôi ơi, tôi sẽ biết sai.
Tôi xin lỗi cậu mà.”
Bạch Giai tháo găng tay nhìn anh: “Sớm nghe lời như thế, thì đã không bị đánh rồi.”
“Cậu đừng tỏ cái thói kêu ngạo trước mặt tôi.
Có ngày tôi điên lên đánh cho cậu nhừ tử ấy, biết chưa?”
Anh nịnh nọt bóp vai Bạch Giai:: “Biết mà.
Biết mà.”
“Biết thì tốt.
Cứ như này mà phát huy.”
“Yes sir.”
Cô quay về phòng mình đi ngủ, chiều còn đi chơi nữa.
Phải ngủ đủ giấc mới có sức chơi thắng cái tên kia mới được.
Cô thua ai cũng được nhưng không thể thua Kỷ Ngôn Thiên.
Không thể thua!
Phải quyết tâm chiến thắng!
Chiến thắng ơi… Cô buồn ngủ rồi, cô đi ngủ trước đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...