Thích Em Chút Đi


Có đoạn đối thoại vừa rồi, khi hai người tiếp xúc chân tay liền mang theo ý tứ mập mờ.Nam Dã cố gắng không nghĩ nhiều.Nhưng Sở Tinh Hà thì chẳng thèm khắc chế.

Không những vậy, cậu còn dung túng cho bản thân nghĩ ngợi càng nhiều hơn.Cậu cảm nhận được đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng của Nam Dã ngao du trong lớp bọt biển, hành tẩu giữa những sợi tóc ẩm ướt của mình.

Lực độ mát xa trên da đầu cũng quyến rũ như vậy.Sở Tinh Hà tự nhận là trai thẳng, từng quen tới sáu cô bạn gái.


Nhưng hiện tại cậu bỗng muốn quen một người bạn trai.Gội đầu xong, Nam Dã đóng vòi hoa sen, lấy khăn lông trên giá đưa cho cậu.Sở Tinh Hà giơ cánh tay bó bột lên, nói một cách đương nhiên: “Tôi không tự lau được.

Anh giúp tôi đi.”Nam Dã nhìn Sở Tinh Hà, thấy bọt nước trong suốt chảy xuôi theo quai hàm tinh xảo của cậu.

Ngón tay đang cầm khăn lông bỗng siết chặt.Loại cảm giác vẩn vơ ban nãy lại ùa về.Nam Dã mím đôi môi mỏng, bắt buộc bản thân phải thật bình tĩnh rồi tiến lên lau tóc cho Sở Tinh Hà.Chỉ lau thôi vẫn chưa đủ.Sở Tinh Hà lại dẫn anh tới phòng ngủ, lấy ra một chiếc máy sấy, “Sấy tóc cho tôi.

Để đầu ướt ra ngoài dễ bị cảm.”Nam Dã cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn như sứ của Sở Tinh Hà đặt trên máy sấy thuần một màu đen.

Sắc thái đối lập rõ ràng như thế bất ngờ đập thẳng vào lòng anh.Người sống trong nhung lụa dù sao cũng có sự khác biệt.Đốt tay Sở Tinh Hà phơn phớt hồng, thoạt trông yếu ớt mà lại quyến rũ.Hầu kết Nam Dã giần giật.Lúc này đây, anh vô cùng chắc chắn — Sở Tinh Hà đang cố ý dụ dỗ anh.Nam Dã chau mày, lùi lại nửa bước.

Trong lời nói mang theo mấy phần kháng cự và lạnh lùng: “Cậu nói không vội ra ngoài cơ mà? Đợi một lát sẽ khô thôi.”Sở Tinh Hà chẳng chột dạ chút nào, bình tĩnh đáp: “À, ban nãy tôi chưa tỉnh ngủ nên nói bừa đó.

Thực ra vào lúc 11 giờ sáng tôi có lớp, giáo sư sẽ điểm danh.


Trốn học sẽ bị nợ môn.Nam Dã: “...”Hết cách, Nam Dã vụng mồm vụng miệng, không nói lại được Sở Tinh Hà nên chỉ đành làm theo.Anh nhận lấy máy sấy từ tay Sở Tinh Hà, chỉnh nấc gió mạnh nhất, nghe tiếng “Vù vù” ngập tràn trong không khí mới thấy có chút hả giận.————————10 rưỡi, Sở Tinh Hà đã chỉnh trang xong, mặc một bộ thường phục hàng hiệu, ra dáng ra hình ra khỏi cửa.Nam Dã lái xe đưa cậu tới đại học A.

Dọc đường không bị tắc nên chỉ chưa tới hai mươi phút đã tới cổng chính trường học.Anh đang định giảm tốc độ dừng xe thì nghe tiếng Sở Tinh Hà trên ghế phụ chỉ đạo: “Cứ men theo con đường này mà lái thẳng vào trong.

Tới cuối đường thì rẽ phải, rồi rẽ phải thêm lần nữa là tới chỗ học của tôi.”Nam Dã nghiêng đầu liếc cậu một cái, không nhiều lời mà chỉ gật gật đầu.Cuối cùng cũng chạy tới khu phòng học theo chỉ dẫn của Sở Tinh Hà.Nam Dã dừng xe, đang suy nghĩ liệu có nên đề cập tới chuyện lương lậu luôn không.Anh còn chưa kịp mở miệng đã nghe Sở Tinh Hà nói: “Tôi đi học trước.

Anh tìm chỗ nào ngồi đợi một tiếng.


Buổi trưa cùng ăn cơm.”Nam Dã: “Không —”Sở Tinh Hà không chờ anh nói hết câu từ chối đã lưu loát xuống xe, tiêu sái phất tay với hắn: “Đi đây, lát gặp lại!”“...” Nam Dã nhìn theo bóng dáng đi xa của cậu, không khỏi thở dài.Anh chạy xe tới cổng đại học A, tìm một chỗ khuất đỗ lại rồi băng qua đường cái, đi vào cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện.Trong cửa hàng tiện lợi có chỗ ngồi.Nam Dã cũng ngại ngồi không nên bỏ ra mấy đồng mua một lon đồ uống.Trong một tiếng chờ Sở Tinh Hà tan học này, anh kìm lại ham muốn hút thuốc.

Cứ chốc chốc anh lại nhấp hai ngụm đồ uống, trong lòng cân nhắc rất nhiều chuyện.Gần tới 12 giờ, Nam Dã đã suy nghĩ xong.Anh quyết định buổi trưa sẽ nói chuyện với Sở Tinh Hà.

Vừa muốn hỏi xem có thể ứng trước tiền lương không vừa muốn nói cho rõ, anh chỉ làm tài xế kiếm chút thu nhập, không có tâm tư nào khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận