Không có máu tươi đỏ sẫm, không có trường tên thấu suốt lồng ngực, không có đôi môi trắng bệch, cũng không có một thân thấm đẫm huyết tinh như hồng điệp gãy cánh khiến cho đầu óc hắn mê muội. Cố Tích Triều vững vàng đứng ở nơi đó, tuấn mi khẽ nhướng, đôi con ngươi lãnh nhiệt, sống mũi như ngọc tạc, đôi môi thủy nhuận khẽ nhếch lên một nụ cười đạm nhạt, thậm chí mái tóc đen quyển khúc buông xõa bên thái dương cũng ánh lên một màu đen bóng mềm mại.
Thích Thiếu Thương nhìn y, tâm không hiểu vì sao lại rung động, đau sao? Có lẽ có một chút.
Cả hai người đều không nói gì, Cố Tích Triều thậm chí còn không nhìn về phía Thích Thiếu Thương, y vẫn một mực kiêu ngạo, thẳng lưng mà đứng, cho đến khi Tiểu Giang ở một bên khẽ nói: “Cần phải đi.” y mới đưa mắt nhìn về phía Thích Thiếu Thương.
Lưu Anh giả đã chết, Tiểu Giang cho nàng một kiếm thống khoái. Cố Tích Triều cũng xoay người, đột nhiên dùng thanh âm trong trẻo mà trầm thấp đối Thích Thiếu Thương nói: “Thích đại hiệp, đi thôi.”
Tịch gia quả nhiên thần thông quảng đại, Tần tiên sinh lại là một kẻ thiện tính khôn khéo.
Tiểu Giang ngồi kể choThích Thiếu Thương nghe Cố Tích Triều làm sao trốn thoát khỏi thành, làm sao ngụy trang đem Lưu Anh bỏ trốn. Mà ngay khi y đến ngôi miếu hoang cũng vừa vặn gặp Tiểu Giang đang đi đến, mới biết Tiểu Hầu Gia truyền ra mệnh lệnh đuổi bắt Lưu Anh cùng Cố Tích Triều. Nhận được tin tức, Cố Tích Triều liền cảm thấy không đúng, liền chạy vội về hộ nông trang cùng Thiết Thủ và Truy Mệnh ẩn thân trong mật thất, tỉ mỉ điều tra sự việc. Sau đó lại nhận được một túi gấm do Tần tiên sinh đưa đến.
“Tiên sinh nói đây là hắn vì các ngươi suy nghĩ ra một phương hướng tốt nhất.” Tiểu Giang đưa qua một chiếc túi gấm, biểu tình trên mặt hắn so với lúc bình thường trầm ổn không ít.
Truy Mệnh ngước mắt cùng Thích Thiếu Thương liếc nhau. Thích Thiếu Thương cầm lấy túi gấm, đang muốn mở ra đột nhiên quay lại phía Cố Tích Triều nãy giờ vãn đứng lặng bên cửa sổ, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến mọi việc xảy ra trong phòng: “Cố Tích Triều, ngươi đoán trong túi gấm viết cái gì?”
Cố Tích Triều vẫn hướng về phía cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thanh âm mang một chút tươi cười: “Mở ra chẳng phải sẽ biết sao?”
Thích Thiếu Thương cũng không buồn nhắc lại câu hỏi, theo lời đem túi gấm mở ra, chỉ thấy bên trong có một mảnh lụa tơ tằm nhỏ, trên mặt viết haichữ rồng bay phượng múa : « Hồi kinh »
Hắn hơi suy nghĩ một chút, liền đưa mảnh lụa qua cho Truy Mệnh. Ngay khi Truy Mệnh xem xong cũng khẽ trầm mặc, hướng Thích Thiếu Thương khẽ gật đầu.
“Hiện giờ đây quả là lộ tuyến duy nhất có lợi đối với chúng ta.”
Thích Thiếu Thương trong tâm cũng minh bạch, vô luận là Thiết Thủ có trúng độc hay không, hay hắn mang trên người oan khuất, hoặc là muốn giữ lại tánh mạng, tránh âm mưu lớn hơn được thực thi, bọn họ nhất định phải trở về kinh thành, gặp Thần Hầu, Vô Tình thì mới mong có thể tháo gỡ thế cục bị động hiện tại.
Hắn đem túi gấm cất lại vào trong tay áo, quay đầu liền phát hiện Cố Tích Triều đã không còn ở trong phòng. Bên ngoài ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống một mảnh thanh lam tĩnh lặng
Thích Thiếu Thương đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy người kia đang khoanh chân ngồi trên cỏ dưới một gốc đại thụ, ánh sáng chiếu lên người y, lên mái tóc đen dài quyển khúc dường như phát ra một ánh quang mang chói mắt.
“Ngươi nhất định là đoán được trong túi gấm viết cái gì.”
Cố Tích Triều cười nhạt, khẽ nhướng lông mi làm cho một tia nắng mặt trời chiếu vào trong mắt khiến cho đôi con ngươi hổ phách của y gần như trong suốt.
“Trở lại kinh thành”, y thản nhiên trả lời.
Thích Thiếu Thương nhận được đáp án này không hề có một tia ngoài ý muốn, hắn chỉ thản nhiên nhìn theo cảnh sắc trong mắt Cố Tích Triều, có gió có cây, có lá rụng, cũng có một khoảng không trung màu xanh thẳm.
Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hít thở, thanh âm dị thường bình tĩnh: “Cố Tích Triều, theo ta trở lại kinh thành đi.”
“Ta vì cái gì phải theo ngươi? Mục đích của Tiểu Hầu Gia là các ngươi, cũng không phải là ta. Chỉ cần rời khỏi phạm vi thế lực của hắn, ta đi nơi nào đều giống nhau.”
Thích Thiếu Thương dường như không nghe thấy lời y vừa nói, thanh âm vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu: “Theo ta cùng trở lại kinh thành.”
Cố Tích Triều tạm dừng một chút: “Chúng ta không phải muốn nói đi là có thể đi, hiện tại ngay cả một chiếc thuyền cũng không có.”
Thích Thiếu Thương vẫn là một câu nói kia: “Theo ta cùng nhau trở lại kinh thành.”
Cố Tích Triều rốt cuộc cũng quay đầu lại, thứ y nhìn thấy chính là một đôi con ngươi mênh mang, rộng lớn, bên trong có ánh mặt trời ấm áp như một dòng suối chảy vào tận tâm khảm. Trong đó mang theo cả tinh phong huyết vũ cùng một sự rộng lượng tiêu sái, không hề che giấu sự kiêu ngạo đến mức thành thực. Trong đôi mắt đó có thể nhìn thấy nhiều thế sự đã trôi qua, cùng với chính bản thân mình có nhiều điều đã khắc sâu cũng như có những điều đã lãng quên.
Hắn đã từng dùng cùng một ánh mắt như vậy nhìn thẳng vào y, không nghi hoặc, không đề phòng chỉ có một chút rung động.
“Ta không xem ngươi là huynh đệ, ta xem ngươi là tri âm.”
Nguyên lai câu nói kia cũng chưa từng lãng quên, cũng chỉ đạt được một lần.
Tri âm.
Ánh mặt trời vẫn tiếp tục chiếu soi một khoảng sân vắng vẻ, thời gian trôi đi, ánh sáng cũng lụi tàn, con người ở mỗi thời khắc nhận thức người khác cũng là nhận thức chính bản thân mình.
Cố Tích triều cảm thấy ánh quang mang trong đôi mắt kia quá vẹn toàn, không hề khác biệt so với trong trí nhớ của y. Y nở nụ cười, thanh âm mang theo hơi ấm, lại lơ đãng cất lời, đơn giản chỉ như tham gia một trò chơi: “Được rồi, ngươi không sợ vi phạm pháp lệnh, ta lại có thể sợ đi kinh thành sao?”
Thanh âm y tản mát trong gió. một cơn gió mạnh chợt quét qua, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn đứng nguyên tại chỗ mỉm cười đạm mạc như sương khói.
Hai người vẫn yên lặng đứng trong gió, không nói gì thêm nhưng lại cảm thấy tâm linh dường như đã thông hiểu nhau sau một cuộc đua dài. Có một thứ gì đó dần tích lại, nhưng cũng có một thứ gì đó dần phai nhạt mà ngay chính bản thân bọn họ cũng không thể xác định được.
Hoàn đệ nhất quyển
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...