Edit: Nguyệt Phong + Beta: Dandyshin
Tiểu Hầu Gia mang theo ý cười trên khóe môi, ánh mắt như một mũi dao đâm thẳng vào mục tiêu, nhuyễn cung đã muốn kéo ra hết mức, mũi tiễn ổn định mà vững vàng hướng về phía trước, tựa như nóng lòng muốn đi ẩm huyết, toái nhục (uống máu, xé thịt)
Nhưng ngay khi ngón tay hắn vận sức chờ phát động, tiễn trong nháy mắt sẽ xuất khỏi cung mà bay về phía trước, thì đột nhiên từ chỗ mục tiêu mà hắn đang nhắm đến lại lóe lên một đạo ánh sáng chói mắt, phòng thẳng đến trước mắt Tiểu Hầu Gia.
Trong mắt vừa thoáng qua, người đã dời khỏi vị trí. Tiểu Hầu Gia theo bản năng nghiêng đầu tránh né, nhưng chỉ một khoảng khắc loạn thần đó hắn đã bỏ lỡ thời cơ để ra tiễn. Đợi cho đến khi hắn đưa mắt nhìn lại, xa xa chỉ thấy một tấm áo choàng bay lên. Cố Tích Triều đã mang theo Lưu Anh ngồi trên ngựa, đem áo choàng phủ ra sau người.
Thời cơ đã qua, tái bắn vô ích.
Tiểu Hầu Gia buông lỏng cảnh tay, nắm tiễn cùng cung ném về phía sau. Cung tiễn rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn vang rõ ràng làm cho người ta lỗi giác ngay cả bức tường thành này cũng theo đó mà lung lay. Xa xa, Cố Tích Triều kéo cương dừng ngựa, y xoay ngựa lại, từ trên lưng ngựa nhìn ra xa, theo phương hướng tường thành mà nhóm người Tiểu Hầu Gia đang đứng.
Tiểu Hầu Gia cũng quay mặt nhìn về phía y, hai người giống như đang đứng đối diện nhau mà phân cao thấp. Mặc dù không nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương, nhưng ánh mắt tựa như liệp ưng đang chăm chú theo dõi con mồi thì cả hai đều cảm nhận rất rõ. Theo trong mắt Cố Tích Triều nhìn lại, nơi tường thành cao cao mông lung rất nhiều bóng người, mặc dù tùy tùng phía sau khá đông nhưng nhìn từ xa như vậy vẫn nhận ra được thân ảnh của hắn, dáng vẻ đầy ngạo khí, lại tỏa ra hàn ý khiến cho những kẻ đứng xung quanh không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Mà ở trong mắt Tiểu Hầu Gia, hắc y nhân xa xa kia lại cao ngạo tựa như đỉnh núi ngàn năm phủ tuyết, tài hoa kinh nhân, mà diện mạo cũng khó có người sánh bằng. Cao ngạo, quyết tuyệt, lạnh lùng luôn đem lại cho người khác cảm giác bức bách, kèm theo đó là một mái tóc dài quyển khúc, ánh mắt trong suốt dường như phản chiếu cả một khoảng thiên thanh. Đồng tử tĩnh lặng, có sát khí, cũng có lãnh ý, Đôi môi nhẹ cong thành một độ cung hoàn mỹ càng làm cho lửa giận trong lòng y biểu đạt rõ ràng, chói mắt kinh nhân.
Nếu đã từng nhìn qua biểu tình như vậy của Cố Tích Triều, đoan chắc rằng không mấy người có thể lãng quên. Y quá mức chói mắt, thậm chí người đã từng gặp gỡ y cũng chỉ có thể đem y cực đoan đặt ở một vị trí, địch nhân hoặc bằng hữu. Không có trung gian, càng không thể đánh giá thấp con người này.
Tiểu Hầu Gia chăm chú nhìn bóng người ở nơi xa, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua môi. Dường như không có huyết lưu? Dù chưa xuyên tim nhưng dù sao cũng đã xuyên qua thân thể, tiễn cẵm trong thân thể thì dù không phải là vết thương trí mạng cũng khiến cho người trúng tiễn khó nhẫn nhịn mới đúng.
Trên khóe môi nổi lên một mạt tiếu ý. Phía xa xa Cố Tích Triều mạnh quất roi da, cùng Lưu Anh hai người một ngựa mà rời đi. Từ giữa bụi đất do vó ngựa tung lên, Cố Tích Triều trở tay ném thẳng một vật lên không trung. Vật đó xoay tròn, làm cho người khác có thể nhìn thấy rõ ràng đó chỉ là một mảnh hộ tâm kính bình thường. Trên đường rơi xuống, mặt gương bắt được một tia dương quang, bắn thẳng lên mặt tường thành, hình thành nên một đạo quang ảnh chói mắt trước khi hoàn toàn chạm vào mặt đất. Trên mặt gương đồng vẫn còn mang theo vài vệt dấu tay thấm máu, uốn lượn theo mặt gương bằng phẳng rơi xuống, biến mất vô tung vào nền cát vàng.
Không khí trên tường thành an tĩnh đến mức tựa như không có sự hiện diện của bất cứ người nào, theo trong gió thổi đến chỉ có tiếng phần phật của lá quân kỳ, cùng tiếng rung động rất nhỏ của kim giáp. Tất cả những người đang có mặt trên tường thành lúc này tận lực thu người lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có bầu không khí âm trầm tĩnh mịch bao trùm lấy tất cả.
Tiểu Hầu Gia xoay người, nguyên bản cung tiễn đã có thủ hạ đắc lực của hắn thu dọn, nhưng sau lưng vẫn là một khoảng trống rỗng, tất cả mọi người không tự chủ được mà tất cả đều dạt ra xa.
Hắn nâng mắt lên, lãnh ý trong mâu quang sâu không thể lường
“Truy!”
Sau mệnh lệnh ngắn gọn đó, những kẻ nên rời đi lập tức vô tung, những người nên ở lại cũng chỉ có thể nơm nớp lo âu mà đứng chờ tại chỗ.
Tiểu Hầu Gia lạnh lùng lướt nhìn khắp lượt một vòng mới có chút hài lòng, lại tiếp tục ra lệnh: “Gọi Đinh Dũng lên đây, ta thật muốn biết y làm sao có thể thoát ra ngoài?”
Nhân sinh vốn có rất nhiều cuộc gặp gỡ, tuy chỉ là mới quen biết nhau nhưng tựa như đã có duyên gặp gỡ từ nhiều năm trước. Lúc đầu là giương cung bạt kiếm, người chết ta sống, sau lại chuyển biến thành bạn đồng hành, Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh cho dù mang theo bao nhiêu lo lắng trên người để vượt qua cổng thành, hiện giờ cũng đã an an ổn ổn mà ở trên một bãi đất hoang ngoài thành.
Tiểu Giang mang một đầu tóc ướt sũng, còn tích táp nhỏ nước, cười cười nhìn hai người Thích Truy: “May mà bây giờ là tháng ba, nước sông cũng khá ấm áp. Bằng không lội nước kiểu này thể nào cũng mắc phong hàn.”
Nguyên lai ba người bọn họ được Tần tiên sinh an bài theo thuyền dừng tại một khúc sông gần cổng thành. Trong lúc cả bọn đang nhìn tường thành sừng sững trước mắt tính toán đủ đường, sau lại theo Tiểu Giang lẻn vào trong nước liền phát hiện tại một nơi bí ẩn có thông đạo thông đến ngoài thành. Cả bọn đơn giản cứ men theo đường đó mà ra khỏi thành.
Thích Thiếu Thương lúc này liền ôm quyền, thản nhiên nói: “Tiểu Giang huynh đệ, cảm tạ.”
Tiểu Giang cười khúc khích, để lộ ra mấy cái răng nanh trắng trắng, một đầu tóc ướt ôm lấy mặt càng làm cho hắn toát ra tính khí trẻ con, vui vẻ trả lời: “Không nói nhiều nữa, ta mang các ngươi đến chỗ ẩn thân trước. Bên trong thành truy bắt rất nghiêm ngặt, e rằng chẳng bao lâu cũng sẽ truy đến bên ngoài thôi. Các ngươi dù sao cũng cần phải hảo hảo băng bó, dưỡng thương.” Hắn nhìn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Truy Mệnh, lại chuyển mắt về phía Thiết Thủ, “Độc trong người hắn vô cùng phiền toái.”
Truy Mệnh bắt mạch cho Thiết Thủ, ngẩng đầu đối Tiểu Giang hỏi: “Có thể tìm đại phu giải độc tới không?”
Tiểu Giang vốn đối với Truy Mệnh rất có hảo cảm, nghe y hỏi vậy chỉ bĩu môi cười sáng lạn: “Tần tiên sinh đã có an bài, mọi việc chúng ta đều đã lo lắng ổn thỏa.”
Truy Mệnh gật đầu đã thấy Thích Thiếu Thương quay người nhìn tường thành cao ngất, lông mi hơi nhướng lên, sắc mặt trẫm tĩnh, nhưng trong mắt lại toát lên mấy phần quan tâm cùng lo lắng.
Truy Mệnh nhìn nhìn, trong tâm liền minh bạch, vừa muốn tiến lên nói mấy câu đã thấy Thích Thiếu Thương xoay người lại, nét mặt bình tình, dường như hắn đã đem tâm sự vừa rồi giấu kỹ trong lòng. Chỉ là hắn quay lưng về phía tường thành mà đứng, gió thổi cỏ xanh lay động, tường thành nguy nga trong mây phía sau lưng hắn bất quá lại tựa như một mảnh tường vách tầm thường. Nụ cười của Thích Thiếu Thương ấm áp mà kiên cường, tràn ngập sức mạnh, ngay cả khí tức tỏa ra xung quanh thân hắn dường như cũng khiến cho cảnh vật sáng lên mấy phần.
Khí phách trên người Thích Thiếu Thương đột nhiên hiển lộ khiến cho hai người trước mặt có chút sửng sốt. Cho dù Truy Mệnh cùng hắn quen biết đã lâu ngày nhưng cũng không ngăn được trong lòng cảm thán vài lời. Thích Thiếu Thương quả nhiên là kẻ bất bại, có lẽ trên đời này không có gì có thể giam cầm được hắn, cho dù là hữu tình nhưng cũng không bị cái tình nghĩa của bản thân trói buộc. Có lẽ hắn đều đem mọi tình tự trong lòng giấu đi, cho dù đau khổ cũng là một mình mình chịu, điểm này dường như tương đồng với nhị sư huynh nhưng thực ra cũng lại hoàn toàn bất đồng.
Tiểu Giang giúp Truy Mệnh nâng dậy Thiết Thủ, ba người vội vã rời đi. Vừa đi Tiểu Giang vừa thuật lại cho hai người bọn họ tình huống của mọi việc, sự tình phát triển quả nhiên cũng không ngoài dự đoán của bọn họ là mấy.