Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh
Giữa vòng vây tràn ngập hắc khí, ẩn tàng sát khí. Cố Tích Triều cẩn thận quan sát bàn tay của những nhóm Hắc Vũ, bao tay không biết được làm từ chất liệu gỗ gì mà cứng rắn như hắc thạch, giống như cùng loại bao tay Đường Môn sử dụng để phóng ra ám khí, lại có thể che kín hoàn toàn mũi nhọn của xiềng xích nắm trong tay. Hiển nhiên là trận pháp đặc thù vũ khí.
Trên khuôn mặt y không có chút biến đổi, chậm rãi nói: “Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh và Thiết Thủ đã đi đường khác rồi.”
Hoàng Kim Lân nghe vậy liền ép hỏi: “Vậy huyết tích trên mặt đất từ đâu mà có? Bọn họ có đi qua con đường này không?”
Cố Tích Triều có chút tiếc nuối mỉm cười: “Ta còn tưởng Hoàng đại nhân đã thông minh lên được ít nhiều, không ngờ vẫn một bộ dáng ngu ngốc như cũ. Huyết tích đó cùng chưởng phong đương nhiên là bẫy do ta bày ra, bằng không làm thế nào có thể thu hút được ánh mắt của toàn bộ thành viên Hắc Vũ mà trà trộn vào bên trong? Mà bọn họ đi đường nào, ngươi nghĩ Thích Thiếu Thương lại ngu xuẩn đến mức tiết lộ cho một tên cừu nhân như ta biết? Cho dù là hắn ngốc đi nữa, không lý ngay cả Truy Mệnh cũng hỏng đầu rồi sao?”
Hiểu rõ tính rình Cố Tích Triều, Hoàn Kim Lân đã chuẩn bị tốt tất cả mọi phương pháp ứng phó, nhưng vạn lần cũng không ngờ đến Cố Tích Triều lại thẳng thắn nói với mình tất cả mọi sự như vậy, điều này không những khiến hắn không thể an tâm mà ngược lại càng thêm lo lắng. Cố Tích Triều là ai, là một kẻ đầy mình quỷ kế, trở mặt như trở bàn tay, lời y nói có thể tin? Ðương nhiên là không. Không tin, nhưng lại có bằng chứng gì để phủ ðịnh? Hoàng Kim Lân dần nheo mắt lại, giống như chim ưng đang chằm chằm nhìn con mồi, nghi ngờ dò hỏi: “Ngồi chung trên một chiếc thuyền, lại đang bị đuổi bắt, ngươi sao lại đồng ý tách ra?”
“Ta không đồng ý, nhưng cũng không phải là một tên ngốc. Nếu như tất cả mọi người đều bị bắt thì ngày mai liền có nhiều hơn bốn cổ thi thể, ta cũng sẽ chẳng có cơ hội để lật ngược thế cờ này. Nhưng nếu bọn họ có thể thoát, chẳng những có thể kiềm chế lực lượng của Tiểu Hầu Gia, hơn nữa mọi việc vẫn còn đường xoay chuyển.”
“Chỉ vì vậy mà không tiếc đem thân mình vào nguy hiểm?”
“Ngươi cho là một người bị thương, một người trúng độc, tụ lại một chỗ có cơ hội thắng sao?”
“Vì sao không sớm tách ra, mà phài đợi đến lúc đó?”
“Bởi vì khi hết mưa rồi dấu vết sẽ bị lộ, tất sẽ bị các ngươi đuổi theo. Không thể không tách ra, có không muốn cũng phải làm.”
Sau một chuỗi câu hỏi vừa rồi, Hoàng Kim Lân có vẻ hơi hụt hẫng, rốt cuộc có chút trầm mặc xuống. Hắn cẩn thận đánh giá Cố Tích Triều, y vẫn một bộ dáng lạnh lùng, tự tại, nhàn nhã đứng trước mặt hắn. Hiện tại hắn chỉ có thể bắt đắc dĩ tin y (cuối cùng vẫn bị mĩ nhân dắt mũi=))).
Cố Tích Triều lúc này mới hỏi ngược lại hắn: “Hoàng đại nhân làm sao phát hiện được chúng ta?”
Hoàng Kim Lân đưa một ngón tay chỉ về phía Lưu Anh, có vài phần đắc ý không thèm mở miệng. Ánh mắt Cố Tích Triều liếc qua người bên cạnh, Lýu Anh cũng vội vàng xem xét lại toàn thân. Lúc này nguyên nhân gây chuyện là chiếc hà bao màu hồng phấn vẫn lộ ra ngoài một cách rõ ràng.
“Ta…thực xin lỗi, Cố công tử.” Lưu Anh nắm lấy hà bao, nhanh chóng nhét lại vào trong quần áo, vẻ mặt áy náy không thôi.
Trong ánh mắt Cố Tích Triều cũng không có một phần trách cứ, y lười biếng nhìn Hoàng Kim Lân như chờ đợi hắn hành động bước tiếp theo.
“Tạm thời tin ngươi, thúc thủ chịu trói chờ Tiểu Hầu Gia xử lý đi. Ngài còn muốn dùng ngươi, chung quy cũng sẽ không hại đến tính mạng của ngươi.” Hoàng Kim Lân nói xong, trong tâm liền tính toán làm sao để đuổi bắt đám người Thích Thiếu Thương. Nghĩ đến Hắc Vũ hôm nay có thể bắt được Cố Tích Triều, nếu có thể bắt luôn những người khác đương nhiên sẽ lập nên đại công, bản thân hắn liền có thể nổi danh, không cần suốt ngày chui rúc trong căn nhà tối tăm chật hẹp đó, cũng sẽ không bị người coi thường, sỉ nhục.
Loại dục vọng mãnh liệt này như tam muội hỏa trong lò luyện đan, tối ngày thiêu đốt tâm can của hắn, càng ngày càng vượng không thấy lụi tàn. Hôm nay lại giống như thời điểm để cho ra một lò linh đan tuyệt hảo, trong lòng hắn đã sớm tràn đầy kích động.
Cố Tích Triều nghe xong lời hắn liền tiến lên từng bước, từng bước, hướng về phía địch quân.Toàn bộ Hắc Vũ cũng theo từng bước chân của y đến gần mà thả lỏng cảnh giác, sát khi như một đám mây u ám lởn vởn trong không trung cũng từ từ phai nhạt đi không ít.
Lưu Anh cũng từng bước theo sau Cố Tích Triều, chợt nghe y bên cạnh cúi đầu nói nhỏ: “Theo sát.” Tâm nàng khẽ động, bất giác cảm nhận một hơi thở như phong vũ dần dần nổi lên.
Theo từng bước đi của Cố Tích triều, chiếc áo tơi quanh thân như một màn phi vũ hòa quyện với thanh phong phiêu đáng, hắc y như che khuất toàn bộ thân ảnh của y, thật sâu, thật ổn, từng bước vững vàng mà tiến lên, nhẹ nhàng, thanh thoát lại mang theo vài phần tiêu sái thâm nhật vào cốt tủy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...