Edit: Nguyệt Phong
Thích Thiếu Thương quay sang nhìn về phía Cố Tích Triều, đập vào mắt là dung nhan nghiêng nghiêng bình tĩnh cùng tịch mịch, hơi thở nhẹ nhàng như bọt khí nổi trên mặt nước, y đang suy nghĩ điều gì? Phải chăng cũng là có cảm giác giống như mình, một đoạn ngày tháng đó, một đoạn thời gian đó, chính là y kẻ truy sát, chính là khoảng thời gian mà y cũng với Vãn Tình một chỗ quyến luyến. Thích Thiếu Thương cơ hồ liền như vậy hiểu rõ, đoạn thời gian đó, Cố Tích Triều quên không được mà hắn cũng vô pháp giũ bỏ.
Mà nay mãnh liệt thấu triệt càng làm cho cảm giác mờ mịt ngày đó lùi xa, hiểu rằng ông trời ít nhất cũng còn một điểm công bằng. Tuy rằng tri kỷ sau lại phản bội chính mình hết lần này đến lần khác, nhưng lưu lại trong trí nhớ hai người vẫn là một khoảng thời gian giống nhau, đều là quên không được, thoát không xong. Nhưng ngay tại lúc này chính mình có cừu chẳng thể báo, nâng kiếm lên rồi lại run rẩy, đau đớn chẳng thể xuống tay.
Truy Mệnh lúc này lại nghĩ đến một vấn đề hoàn toàn khác, mọi tâm trí của y đều tập trung vào việc Thiết Thủ trúng độc, có hay không có thể dùng nội lực trì hoãn, hay có cách nào bắt Tiểu Hầu Gia giao ra giải dược, hay có danh y nào có thể giải được. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là để những sự việc ở đây không ảnh hưởng đến Lục Phiến Môn, còn có việc đem y cũng Thiết Thủ đưa tới bên cạnh Lưu Anh, là muốn thay bọn họ an bài ổn thỏa hay là muốn lợi dụng? Vẫn cảm thấy ở đây có một vấn đề chưa thể nắm bắt nhưng đoan chắc đối với bọn họ không hề có lợi.
Bầu trời nơi xa có tia chớp xẹt qua, lần này lại cơ hồ nổi lên tiếng sấm, đồng thời với hàng nghìn, hàng vạn hạt mưa thi nhau trút xuống, mưa trong chốc lát đã phủ trắng cả thiên địa, nhân gian.
Mà ngay lúc này trong phòng cũng đột nhiên rơi xuống một trận “Vũ” (mưa). Nói là vũ bởi vì so với cơn mưa bên ngoài cũng chẳng thưa thớt hơn là bao, sáng long lanh, lạnh lẽo tuôn rơi, vạn điểm ngân châm, muôn vàn khổ tâm. Sương khói mơ hồ, vô thanh vô tức mà bao trùm khắp phòng.
Ngân châm tinh tế, tốc độ, số lượng, không cần nhìn đến lần thứ hai cũng biết đich xác là Bạo Vũ lê Hoa Châm của đường môn.
Trong phòng nếu là người bình thường đã sớm thành con nhím, nhưng đương nhiên bọn họ lại không thuộc vào loại đó. Ngay trước khi vũ châm phóng ra trong một chớp mắt, Cố Tích Triều đã nghe ra được điểm khả nghi, liền nhanh chóng phóng đến bên cạnh tù binh của y, Truy Mệnh thì dựa vào khinh công trác tuyệt của mình, tách khỏi ba người hướng về phía mục tiêu của mình là Thiết Thủ, Thích Thiếu Thương cũng mau chóng rời khỏi vị trí, bảo hộ Lưu Anh không có võ công.
Nhất thời trong phòng là một mảng hỗn độn, rất nhiều thanh âm đồng thời vang lên. Thanh âm tinh tế của ám khí xé không, thanh âm của tiểu phủ chém tới đánh lạc ngân châm, còn Truy Mệnh nhấc lên khăn trải bàn, nắm một góc xoay tít, làm dạt đi không ít ám khí, hơn nữa Nghịch Thủy Hàn rời vỏ, như rồng ngâm cửa thiên, múa lên trong không khí, kiếm khí lập tức chặt đứt thanh âm nguy hiểm đang hướng hắn tấn công. Cho dù dùng tất cả ngôn ngữ cũng không hình dung được tình cảnh lúc này.
Trong nhất thời, căn phòng trở thành một mảng hỗn loạn, rất nhiều thanh âm cùng lúc vang lên. Thanh âm tinh tế của ám khí xé không mà đến, thanh âm của thần khốc tiểu phủ gào thét đánh bật ngân châm, còn có tiếng vải vút phần phật trong không trung khi Truy Mệnh nhấc lên tấm khăn trải bàn để ngăn chặn công kích, nhưng hơn hết là thanh âm rồng ngâm dậy sóng, khi Nghịch Thủy Hàn rời vỏ, đánh bật tất cả mọi công kích đang hướng đến hắn.
Cho dù dúng tất cả ngôn ngữ cũng không thể hình dung hết tình cảnh trong căn phòng nhở đó lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...