Edit: Nguyệt Phong
Trận chiến đột ngột siết chặt, đao kiếm, chưởng phong trong nháy máy đều hướng về phía y mà ập đến. Truy Mệnh đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, trong đầu chỉ còn lại một mảng hỗn độn, ong ong như hàng ngàn hàng vạn tiếng trống cùng đập dồn dập.
Y chỉ nhớ rõ mình đã ra chiêu, nhưng đánh lại cái gì, ngăn trở cái gì, cản cái gì, hay đá bay cái gì y đều không thể minh bạch, nhưng cuối cùng liền cảm nhận một cảm giác lạnh thấu xương thâm nhập vào tận sâu trong phế phủ, cảm giác bén nhọn tấn công thẳng lên đại não, sau đó cảm giác ẩm ướt cùng đau đớn gần như chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc.
Ngực trái bị một lưỡi đao xuyên qua, sâu vào một tấc, Truy Mệnh vô thức che lại vết thương. Sau nhất khắc từ trong miệng cũng phun ra một ngụm tiên huyết. Trên bạch y trắng thuần, thấm đẫm vết máu, tiên diễm như hoa mai nở rộ.
Thanh phong mang theo sát khí trong phút chốc cũng dừng lại.
Lâm Tể Huyền nhìn Truy Mệnh lảo đảo lui về sau, lạnh nhạt nói: “Thật không nghĩ đến người đầu tiên mà ta giết lại là ngươi, thật đáng tiếc! Biểu hiện của ngươi vừa rồi nhượng ta phải phá lệ tán thưởng. Nhưng bất quá cả ba người các ngươi đều phải chết. Chết trước hay sau cũng không mấy khác biệt, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ có người bồi bạn.”
Hắn âm lãnh mỉm cười, rời khỏi cuộc chiến, đem Truy Mệnh giao cho ba người thuộc hạ kia xử lý. Đã không còn năng lực phản kháng, cho dù là tứ đại danh bộ thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tưởng rằng mọi chuyện rốt cuộc cũng đã ngả ngũ, nhưng lại không ngờ sự việc phát inh lại làm cho Lâm Tể Huyền cùng mọi người không khỏi thất kinh..
Bởi vì có một vật thể, phát ra âm thanh sắc nhọn phá tan cả không gian yên tĩnh, khiến cho không có bất luận kẻ nào dám khinh thường.
Cho dù là một cao thủ như Lâm Tể Huyền đều không thể hình dung được vận tốc xoay tròn cảu lợi khí đó nhanh đến cỡ nào, lực đạo sắc bén đến cỡ nào, lực sát thương ra sao.
Trong đầu chỉ duy nhất nảy lên một ý nghĩ.
Thần khốc tiểu phủ, quỷ khốc thần sầu.
Trong đầu ý niệm nhất sinh, không chút do dự liền đem băng huyền thiết chú bao quanh cổ tay, che chắn trước mặt. Ánh lửa nháng lên nơi hai vật giao nhau, bị trở lực cản lại. lập tức xoay tròn quay về chỗ cũ.
Hoàn hảo là trên cổ tay hắn có bảo vật che chở, nếu không đâu phải chỉ cương khí hộ thể bị phá, mà ngay cả tay cũng khó bảo toàn.
Lâm Tế Huyền khó nhịn huyết khí cuồn cuộn trào dâng, nhộn nhạo trong bụng, đem một ngụm tiên huyết phun ra.
Lợi khí bay về được một đôi tay thon dài, tái nhợt bắt lấy.
Cố Tích Triều đã đứng ngay trước mặt hắn, thanh sam nhẹ nhàng phiêu dật trong gió, tay hắn nắm chặt tiểu phủ, tiểu phủ nhanh chóng kề ngay cổ Lâm Tể Huyền. Chỉ cần thoáng động một chút, tiên huyết lập tức theo vết thương chảy ra, từng dòng, từng dòng chảy ra, mang theo vẻ quỷ dị hòa tiên diễm.
Lâm Tể Huyền nhìn đôi tay tái nhợt thon dài trước mắt, mặt trên còn vẫn còn lưu máu, là máu do hắn phun ra. Bám vào da thịt, tựa như nhiễm lên cả tụ sam đang nhẹ nhàng phiêu động.
Bạch sắc tôn lên hồng sắc, toát ra một tấng yêu dã mị hoặc, huyết trên nền xanh thẳm, nhưng lại phảng phất màu nâu tăm tối.
“Thật không nghĩ đến….” Lâm Tể Huyền nói, nhưng khóe miệng lại vẫn đang nhếch cười.
“Một ngày máu ta lại dính trên tay ngươi.”
Cố Tích Triều đạm đạm mỉm cười, trên trán lại nhàn nhạt lộ ra một tầng cao ngạo, xuyên thấu cốt tủy, ngạo khí có thể bao trùm tất cả chúng nhân, phảng phất như thấu đến cửu thiên. Ngay cả thanh âm cũng phối hợp với vẻ mặt của y, ba phần đạm, ba phần thanh, từng chữ từng chữ rõ ràng, khí thế bứt người.
“Vậy mà ta vẫn nghĩ, một ngày nào đó, mạng ngươi sẽ do ta xử trí.”
“Hảo! Hảo! “Lâm Tể Huyền nét mặt không rõ là tán thưởng hay ca thán, sau đó lại cười to nói: “Cho ta biết vấn đề ở đâu?”
“Từ khi ngươi bắt đầu hảo tâm cho ta ăn Diệt Ngân.” Cố Tích Triều nhìn bốn người hắc y nhân một bên, muốn động mà không dám động lạnh lùng mỉm cười, tựa hồ như muốn nói: “Cẩn thận cái mạng cảu chủ tử các ngươi.”
“Lượng dùng mỗi ngày bao nhiêu, ngươi đều tính toán kỹ lưỡng, không hơn không kém. Chỉ là ngươi không thể theo dõi ta cả ngày đúng không? Tại cái nơi tối tăm đó, ngay cả lão bộc cũng là một kẻ câm điếc. Hắn theo lệnh ngươi mỗi ngày đem dược đến cho ta, nhưng lại không biết ta mỗi ngày đều để lại một ít dược không dùng đến. Dược lực không đủ khiến gây ra phản ứng trong thân thể khiến ta cũng chật vật không ít. Nhưng người dùng đủ lượng Diệt Ngân cũng chung một tình trạng chật vật, đau đớn cũng không khác là mấy, nên hắn cơ bản không thể phát hiện.”
Lâm Tể Huyền như bừng tỉnh đại ngộ, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cho nên ngươi dùng phương pháp cường chế giảm lượng dược, khiến chu kỳ dùng Diệt Ngân giảm đi ít nhiều. Lại dùng lượng Diệt Ngân còn lại bổ sung vào những chu kỳ không có dược do ta cấp cho, nên đã sớm khôi phục võ công.”
“Không sai. Bắt đầu vốn là một thời thần, sau đó chậm rãi hai, ba….” Thanh y của y trong trẻo, thanh lãnh như hòa vào trong gió, phảng phất như đang nhớ lại khoảng thời gian trong động khẩu tăm tối đó.
Ngày qua ngày hắc ám cùng hôn ám thay nhau chiếm cứ cơ thể, người hầu già nua câm điếc bưng theo muộc bác dược liệu từ bên ngoài bước vào, đau đớn cùng tê dại thi nhau găm cấn thân thể, chỉ có thể nhẫn nại, mắt nhìn mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, chỉ có hắn biết, đã dùng cái gì để đổi lấy mỗi giờ khắc trôi qua. Thống khổ chồng thêm thống khổ, thân thể gần như bị hành hạ đến cực hạn nhưng lại phải nói chính bản thân bắt buộc phải lưu lại dược, không thể giải thoát chính mình.
Sống không bằng chết, nhưng vẫn muốn sống.
Lâm Tể Huyền biết Cố Tích Triều nhớ tới cái gì, bởi vậy hắn bội phục y, không thể không phục. Có thể chịu đựng loại thống khổ đến tê tâm liệt phế đó, ngay cả hắn cũng không thể tưởng có thể nhẫn nhịn được, quả thực….Không! Vốn là người!
Vốn là người điên! Khó trách bị gọi là người điên!!
Thanh âm Thích Thiếu Thương lúc bấy giờ mới truyền đến: “Truy Mệnh, giúp ta giải huyệt đạo.”
Truy Mệnh sửng sốt, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Cố Tích Triều. Chỉ thấy Cố Tích Triều gật đầu nói: “Hắn trúng U lam phách cũng đã được ba canh giờ, giúp hắn giải huyệt đi.”
Bốn tên hắc y nhân thấy Truy Mệnh muốn di chuyển, bất giác lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Hôm nay Truy Mệnh giải khai huyệt đạo cho Thích Thiếu Thương, lại thêm tính mạng chủ nhân đang nằm trong tay Cố Tích Triều, bọn họ phải làm sao mới tốt?
Cố Tích Triều mắt thấy bọn chúng có chút giao động, lạnh lùng nhắc nhở: “Ta là một tên ma đầu lòng dạ độc ác, không có cái ý tưởng đại hiệp, hiệp nghĩa trong đầu. Nếu các người muốn di chuyển, ta đành mượn vài thứ trên người của chủ nhân các ngươi dùng tạm vậy.”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của y nhìn chăm chú, bốn người cũng không dám tái di chuyển, chỉ trơ mắt nhìn Truy Mệnh giải khai huyệt đạo cho Thích Thiếu Thương. Y tuy bị thương không nhẹ, nhưng tay phải vẫn còn lành lặng, có thể vì Thích Thiếu Thương mà tụ tập một chút chân khí, giải huyệt đạo cho hắn.
Thích Thiếu Thương đứng dậy, nội lực của hắn mặc dù vì giúp Cố Tích Triều khống chế độc tính, tổn thất hơn phân nửa nên mới bị Lâm Tể Huyền chế trụ, hạ Tử u tam phách. Nhưng bây giờ, đã khôi phục không ít.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng nhướng mi nói: “Chúng ta đi.”
Thích Thiếu Thương ngầm hiểu, cúi xuống nâng Thiết Thủ dậy, tay kia đỡ Truy Mệnh, ba người đi trước, Cố Tích Triều ở sau vẫn kề đao vào cổ Lâm Tể Huyền, nhanh chóng rời khỏi.
Mới vừa vào ngõ nhỏ, đã nghe trong một góc truyền đến một tiếng gọi: “Thích đại ca!”
Thích Thiếu Thương nhìn lại, một đống củi che chắn bị đẩy ra một bên, Lưu Anh từ bên trong đi ra, mắt vừa nhìn thấy bọn họ, nét mặt trở nên vui mừng như sắp khóc.
“Ta thật lo lắng cho các ngươi, hoàn hảo các người không có việc gì?”
Thích Thiếu Thương thấy nàng bình an trong lòng cũng vui mừng không ít, chỉ hỏi: “Lưu Anh, ngươi sao lại ở đây?”
Truy Mệnh cũng không khỏi bất ngờ: “Ngươi không đào tẩu sao? Ta nghe Cố Tích Triều bảo ngươi đi mau mà.”
Lưu Anh lắc đầu nói: “Ta vốn định trốn đi, nhưng thật sự lại không an tâm, lại nghĩ nếu truy binh đuổi đến một mình sức ta cũng không chạy thoát, không bằng trốn ở chỗ này chờ đợi.”
“Theo chúng ta đi.” Cũng không nói thêm gì nhiều, bốn người bọn họ vừa kéo, vừa cưỡng ép Lâm Tể Huyền rời đi.
Bốn người bọn họ vội vội vàng vàng rời khỏi nởi đó. Đến khi bọn họ rẽ vào một gian nhà nằm trong góc khuất của một con ngõ nhỏ, Thích Thiếu Thương mới minh bạch Cố Tích Triều đã sớm chuẩn bị từ trước.
Ngày đó bên bạch ngọc kiều, hắn theo tiếng đàn lần bước tới nơi này, mà sau Dạ yến ở vương phủ, mải miết đuổi theo bóng dáng người kia cũng là mất hút tại con ngõ này.
Thích Thiếu Thương vẫn còn nhớ rõ, Cố Tích Triều một thân thanh sam tung bay trong gió, thân ảnh mông lung dựa vào bên cửa, một đôi con ngươi hắc sắc sâu thẳm như màn đêm, càng khó quên hơn những ngón tay thanh tú tái nhợt lặng yên đặt trên mặt bàn gỗ mộc, bóng lưng lay động dưới ánh nến sắp tàn cùng những tiếng ho khan đứt đoạn.
Hắn sớm nên hiểu, Cố Tích Triều không phải là một con người nhìn giống như vẻ bên ngoài của y. Y tuấn tú nhã nhặn nhưng cũng không ngăn được y coi mạng người như cỏ rác, y xuất trần phiêu dật cũng không giấu được nội tâm ham muốn quyền lực. Đương nhiên, vẻ yếu ớt bên ngoài, cùng sư ẩn nhẫn, kiên trì cũng không ngăn được y một kích trí mệnh, xoay chuyển Càn khôn.
Thích Thiếu Thương nghĩ đến Lâm Tể Huyền vẫn nhốt ở phòng bên, nhẹ giọng hỏi Cố Tích Triều: “Ngươi đã sớm nhận ra âm mưu của hắn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...