Edit: Tiếu Tử Kì
Thời điểm ngón tay của Thích Thiếu Thương chạm được vào chỗ gấp khúc nơi đầu gối của Cố Tích Triều, hắn đột nhiên cẩm thấy cơ thể đối phương cứng đờ, kỳ thực lúc này hắn nên có đề phòng, nếu là người khác, hắn cũng sẽ phải đề phòng. Chỉ là hắn đang đối mặt với Cố Tích Triều, mà đối với Cố Tích Triều, hắn luôn thiếu sự phòng bị, cho dù bị ngàn dặm đuổi giết, nhưng hắn vẫn không có chút khôn ra, vẫn là không học được điều gì cả.
Huống chi, người này mới vừa rồi còn làm cho hắn đau lòng. Một người làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn làm thế nào mà có thể đề phòng y?
Vốn, một người đang ngủ vì uống rượu, một người uống trà đàng dần tỉnh rượu, nước sông không phạm nước giếng. Nhiều nhất là người uống trà đang nhìn chằm chằm vào người đang ngủ kia mà thôi. Tuy rằng chỉ là một bộ dạng đơn điệu, nhưng hắn tựa như có trăm ngàn lỗi lo, tâm tư trằn trọc. Từ buổi chiều cho tới hoàng hôn, từ lúc hoàng hồn cho tới lúc thắp đèn, trên mặt chợt buồn, chợt vui, âm tình bất định. Nhìn trong mắt người, chỉ sợ chỉ có duy nhất hai chữ ” Ngây ngốc. ”
Nếu đang ngủ thì tiếp tục ngủ, đang uống trà tiếp tục uống trà, cũng sẽ không có chuyện gì, ít nhất là tạm thời không xảy ra việc gì cả. Nhưng mà, người đang uống trà dần dần cảm thấy đau lòng, đối với bóng dáng của người đang ngủ kia bắt đầu thấy đau lòng.
Ngay từ đầu, Thích Thiếu Thương cảm thấy tư thế ngủ của Cố Tích Triều có chút kì quái. Có gối nhưng không cần, lại gối lên cánh tay của mình mà ngủ. Vùi đầu xuống thấp, cảm giác như một chú chim nhỏ rúc đầu vào trong cánh, điểm bất đồng là, tước điểu là vì muốn chải vuốt bộ lông, nhưng mà y tựa hồ đang trốn tránh cái gì đó. Không chỉ có như vậy, thân mình của Cố Tích Triều toàn bộ đều cuộn tròn lại, nhìn từ đang sau chỉ thấy được cái lưng nhỏ.
Lúc vừa thấy, Thích Thiếu Thương còn cười dáng ngủ của Cố Tích Triều giống như tiểu hài tử chưa dứt sữa mẹ, nhưng nhìn lâu, Thích Thiếu Thương cảm thấy chính mình có điểm đánh giá hơi sai. Bộ dạng khi ngủ của Cố Tích Triều quả thực rất giống tiểu hài tử, nhưng lại là một hài tử bị bỏ rơi, không nơi nương tựa, đôi tay trần, đối mặt với lòng người dễ đổi, gió táp mưa sa, chỉ có thể căng thẳng đưa tấm lưng đơn bạc ra chống đỡ. Mặc dù chống không nổi, bất quá nhìn từ ngoài vào không thấy được, nhưng cũng không thể trốn.
Thích Thiếu Thương không khỏi nhẹ nhàng thở dài, đau lòng nghĩ y đã làm những gì, vì thế liền đi tới bên giường, đem hai chân cuộn lại của Cố Tích Triều duỗi thẳng ra. Hắn tuy chưa bao giờ ngủ qua tư thế này, nhưng nghĩ tư thế ngủ này quả thực là cực không thoải mái. Hắn chỉ muốn cho y có thể ngủ thoải mái hơn thôi, lại ngoài ý muốn ôn lại sát khí đã có từ trên người Cố Tích Triều từ lâu, giống như thời điểm hắn cắn chặt răng, lạnh lùng, xơ xác tiêu điều nói:” Cho dù ngươi buông tha ta, nhưng ta cũng vẫn muốn giết ngươi.”
tuyetlam.wordpress.com
Lời Thích Thiếu Thương thề chẳng qua thay đổi chính là, rõ ràng là cùng một người, một khắc trước vẫn còn đơn bạc yếu đuối, như thế nào chỉ trong chớp mắt liền sát khí mãnh liệt. Hắn có chút sững sờ, nhưng ngân châm của Cố Tích Triều phát ra lại không cho hắn có cơ hội hành động, chờ hắn kịp phản ứng để né tránh, chỉ có thể tránh được cái bắn về phía ấn đường. Nhưng mấy chỗ yếu huyệt trên người đều bị ngân châm găm trúng, không thể động đậy được.
Mà lúc này Cố Tích Triều đã xoay người ngồi dậy, nhưng cũng không buồn liếc Thích Thiếu Thương tới một cái, trực tiếp nằm ở mép giường nôn ra một trận. Thích Thiếu Thương lúc này mới nghĩ đến, Cố Tích Triều vừa rồi xuất kích nhanh chóng như vậy, chỉ sợ là bởi vì y không suy nghĩ kịp, chỉ hoàn toàn xuất phát từ bản năng tự vệ.
Cố Tích Triều nằm bên giường nôn nửa ngày, cũng không nôn ra được cái gì cả. Thích Thiếu Thương nhịn không được nói:”Ngươi cũng là tự làm khổ mình, tửu lượng thì không cao,mà lại còn uống nhiều như vậy, người chịu khổ cuối cùng còn không phải chính là ngươi sao. Ai, ngươi nôn như vậy là không được, phải dùng ngón tay…”
Thích Thiếu Thương còn chưa nói hết câu, đã thấy bộ dạng vừa nôn đên chết đi sống lại của Cố Tích Triều mạnh mẽ nhấc đầu, mắt như hàn đàm thủy, ánh mắt tản mạn, nghiêm mặt quát một tiếng:”Ngươi câm miệng.”
Thích Thiếu Thương đột nhiên bị Cố Tích Triều hung hăng trừng, còn cho là mình lại nói gì đắc tội với y, cũng không nghĩ liền đem những lời còn lại nuốt trở vào. Ngừng lại, Thích Thiếu Thương mới suy nghĩ lại, chính mình vừa rồi rõ ràng không có nửa câu nào nói sai, nhưng một câu rống “Ngươi câm miệng ” này thật oan uổng. Cần phản bác vài câu, đã thấy Cố Tích Triều mày trụ tỏa tà ý thâm trầm, gắt gao nhắm mắt, hàng lông mi đen đặc như mực hơi buông xuống, làn da trong suốt như ánh bạc, chỉ cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, sát khí vừa rồi một tia cũng không còn, ý niệm so đo trong đầu ban đầu dần dần phai nhạt.
Cố Tích Triều hồi lâu không nói gì thêm, nếu không phải thấy y dần dần giãn mày ra, Thích Thiếu Thương cơ hồ nghĩ y có hay không lại chìm trong quá khứ. Chính là, khi đôi mày kia giãn ra, gương mặt ngọc bích của Cố Tích Triều cũng chỉ lẳng lặng không hề lộ một chút biểu tình gì. Thích Thiếu Thương mặc dù không đành lòng nhìn thấy y nhíu mày khó chịu, nhưng trên mặt lại thể hiện thất tình lục dục, đó mới chính là biểu tình thấm nhuần nhân gian khói lửa, có cảm giác còn sống. Không như bây giờ, không nhúc nhích, tuy nói nếu mặt mày như một bức tranh, trông thì thật đẹp mắt, nhưng vẻ đẹp này giống như mây mù lượn lờ sơn giang, đợi cho ngày vừa tới, mặt trời vừa chiếu đến, liền biến mất không một chút tăm hơi, muốn lưu cũng không thể lưu lại được.
Thích Thiếu Thương trong lòng hốt hoảng, nhịn không được kêu:”Ai, ngươi không sao chứ?”
Cách trong chốc lát, Cố Tích Triều khẽ nâng mi liếc nhìn Thích Thiếu Thương một cái, thanh âm có chút co lại, thản nhiên nói:”Ta nếu không có việc gì thì ngươi sẽ có chuyện.”
Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều mấp máy môi, khóe miệng hơi giật, ở chỗ ánh nến chiếu tới tạo thành bóng mờ ảo, vừa nhìn thấy cơ hồ thấy y cười rất yếu ớt. Nhưng hắn vừa rồi nhìn thấy cái nhìn của y lại giống như kiếm phong xẹt qua hai má, mang theo linh cảm xấu.
Thời điểm đối mặt cùng Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương thường có vẻ hậu tri hậu giác, bất quá bởi vì quá quan tâm mà loạn, hắn thân là một người cực thông minh. Hắn lập tức hiểu được, nếu Cố Tích Triều không nói gì thì sẽ ra tay lập tức, đây là lần thứ ba, quá tam ba bận, chỉ sợ đây đã là lần cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...