*Nguyên văn “Vô khả nại hà hoa lạc khứ” trong tác phẩm Hoán Khê Sa của Án Thù.
“Vãn Tình, buông ra! Mặc dù em là con gái, nhưng anh…”
“Ha ha, xem anh chạy đi đâu!”
Cố Tích Triều cười ha hả từ phòng tắm chạy ra, tây trang chỉnh tề dính đầy nước bẩn và bọt xà phòng. Chạy theo sát phía sau cậu là Phó Vãn Tình, lúc nàyhiển nhiên cũng chẳng sạch sẽ gì hơn. Và cuối cùng là con chó ngốc nghếch tên Trân Trân đang cố gắng lắc cái thân núc ních của nó làm nước văng tung tóe.
Cố Tích Triều cười đến cơ hồ không thở nổi, nhưng vẫn không quên lấy khăn sạch lau khô gương mặt Phó Vãn Tình. Đầu tiên là ánh mắt, sau đó là trán, rồi hai má…
Cố Tích Triều chợt hôn cô, khẽ khàng, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
“Vì sao?” Phó Vãn Tình bình tĩnh hỏi.
“Không biết.” Cố Tích Triều thẳng thắn. Dừng một chút, cậu bỗng nhiên giống trẻ con than vắn thở dài, “Có lẽ là vì yêu em rồi.” Thấy Phó Vãn Tình thần sắc mờ mịt, cậu đặt tay lên vai cô, đẩy về phía phòng tắm, “Được rồi, đi tắm đi, nhìn em bẩn quá…”
“Tích Triều?” Phó Vãn Tình cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng cửa phòng tắm rất nhanh đã bị Cố Tích Triều đóng lại, ngăn cản tầm mắt cô.
Phó Vãn Tình hiểu Cố Tích Triều. Khi cậu cố ý trốn tránh một vấn đề, cậu có thể chạy đến chân trời góc biển, vĩnh viễn cũng không quay đầu, có gạn hỏi cũng chẳng được gì. Nhưng lần này,hình như cô sai rồi.
“Ngồi đi.”
Khi Phó Vãn Tình từ phòng tắm bước ra, Cố Tích Triều đáng lẽ nên ở trong phòng nghỉ ngơilại đang ngồi đợi cô.
Tay nhận ly nước ấm từ Cố Tích Triều, nhấp một hơi, cô hỏi: “Có chuyện muốn bàn với em sao?”
“Hôm nay em đi gặp Thiết Thủ à?” Cố Tích Triều ngắm nghía ly thủy tinh cầm trong tay, tựa như vô tình hỏi. Trong ly thủy tinh không có nước, dưới ngọn đèn khúc xạ thứ ánh sáng lấp lánh bén nhọn, nhưng trống rỗng.
“Ừ,” Phó Vãn Tình gật đầu, hỏi tiếp, “Tích Triều, anh làm việc ở Phó Thị có vui không?”
“Đừng nói sang chuyện khác, Vãn Tình.” Cố Tích Triều cười lắc đầu, “Anh không cần biết tất cả, hiện tại em ở đây, chính là toàn bộ đáp án. Vãn Tình, chúng ta đính hôn, được không?”
“Đính hôn?” Phó Vãn Tình kinh ngạc hạ giọng hỏi, lại trầm mặc.
“Sao, em không muốn à?”
“Không phải không muốn, chỉ là, thấy hơi đột ngột.” Phó Vãn Tình vẫn không ngẩng đầu, mắt dán vào ly nước trên tay.
Cố Tích Triều im lặng một lát rồi nói: “Hiểu rồi. Vậy em nghỉ sớm nhé.” Đoạn đứng dậy định rời đi.
“Tích Triều!” Phó Vãn Tình đột ngột ngăn Cố Tích Triều lại, “Trong lòng anh, Thích Thiếu Thương là ai?”
Cố Tích Triều ngây người, trước mắt cậu dường như lại ẩn hiện bóng dáng của Thích Thiếu Thương. Cậu hít sâu một hơi, nói: “Một người bạn bình thường.”
“Thật sao? Nhiều năm như vậy, anh vẫn…”
“Có lẽ,” Cố Tích Triều cau mày cố gắng nắm bắt cảm giác, “Có lẽ, điều khiến anh nhiều năm như vậy vẫn không thể từ bỏ, không phải là anh ấy, mà là một quan điểm.”
“Quan điểm?”
“Ừ, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Cố Tích Triều cười, “Bởi đã không còn quan trọng nữa. Hôm nay là một ngày trọng đại với anh, anh sẽ nhớ kỹ.” Rồi cậu xoay người trở về phòng.
Ngày hôm nay là một bước ngoặt. Gánh nặng trong đầu đã được giải phóng, nhưng Cố Tích Triều lại cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, dường như tất cả mọi chán chường tích tụ bao nhiêu năm qua giờ phút này đều lũ lượt tràn về.
“Tích Triều, Tích Triều?”
Trong cơn hôn mê, tâm tư cứ dâng đầy trong lòng, lại mờ ảo không thể nắm bắt nổi. Cố Tích Triều cảm giác được mình tạm thời mất đi tri thức, cho đến khi trán thấy lành lạnh mới tỉnh táo lại.
Tấm phản bằng gỗ, màn vải trắng, quang cảnh này thật sự rất quen thuộc. Vừa nghiêng đầu đãthấy Thích Thiếu Thương đang tựa vào một bên giường, tay cầm chiếc khăn ướt đặt lên trán cậu.
Cố Tích Triều theo bản năng tránh ra, lại hóa thành giằng co với Thích Thiếu Thương, “Tích Triều, em đang sốt!”
Nơi này là… Đại Học Biện Kinh! Sao lại… Cố Tích Triều hoảng loạn, không biết phải làm sao. Không đúng! Không đúng! Không phải thế này! Đại Học Biện Kinh, không phải, đừng là nơi này! Cậu than thầm trong lòng, còn Thích Thiếu Thương bắt đầu trở nên giận dữ, “Em nhìn thấyphải không? Em đã nhìn thấy hết? Em thấy rất rõ ràng, nhưng em chẳng hỏi gì cả! Cố Tích Triều, em khí phách lắm, em tốt bụng lắm!”
Em nên hỏi cái gì? Em đã nghĩ ngợi cả đêm, và kết quả là quyết định tin anh. Một khi đã quyết định như vậy thì cần gì phải hỏi nữa? Thích Thiếu Thương, rốt cuộc anh bất mãn gì đây?
Thích Thiếu Thương nổi giận đùng đùng ném di động lên giường, đạp cửa đi ra. Cố Tích Triều gắng gượng ngồi dậy, bắt đầu suy ngẫm lại mọi việc. Cậu nhớ lại, không lâu sau khi kỳ tranh cử Hội học sinh bắt đầu, cậu được giáo sư Cửu U đề cử, cùng Thích Thiếu Thương tranh chức Chủ tịch Hội học sinh. Không ngờ quyết định này lại khiến Thích Thiếu Thương có phản ứng mạnh mẽ.
“Vì sao em muốn tham gia tranh cử?”
“Chẳng lẽ em không có tư cách làm đối thủ của anh?” Cố Tích Triều nhíu mi hỏi vặn lại.
“Anh không hiểu, nếu em yêu anh, vì sao còn phân biệt rõ ràng thân phận người yêu và đối thủ như thế?”
“… Đây là hai việc khác nhau, không phải sao?”
Thích Thiếu Thương không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Cố Tích Triều lúc này mới ý thức được, thì ra bọn họ đang cãi nhau?
Sau đó, Nguyễn Minh Chính bắt đầu công khai thể hiện tình cảm của cô,nhưng Cố Tích Triều chỉxem nhẹ, chưa từng để trong lòng. Nếu không phải vì tin nhắn tối hôm qua, có lẽ sẽ chẳng có gìảnh hưởngđến cậu. Tin nhắn của Thích Thiếu Thương, không, phải nói là tin từ di động của Thích Thiếu Thương. Đọc xong, cậu vội vàng chạy đến địa điểm gặp mặt, lại thấy Nguyễn Minh Chính và Thích Thiếu Thương trong quán rượu nói cười rôm rả. Bộ dáng thân mật đến mứckhiến người ta không chút nghi ngờ rằng đây là một đôi tình nhân. Thế nhưng trong mắt Cố Tích Triều, nó chỉ là một vở kịch buồn cười, lố bịch, bất kể do ai bày ra đi chăng nữa,lúc này cậu hẳn là nên bắt gian tại trận?
Nếu là thủ đoạn của Nguyễn Minh Chính thì không cần phải để tâm. Còn nếu là Thích Thiếu Thương… Cố Tích Triều cười lắc đầu, quyết định tin ở anh, đồng thời cũng tin vào ánh mắt của mình. Hai người đang trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, cậu cũng không nên quấy rầy.
Nhưng bây giờ, biểu hiện vừa rồi của Thích Thiếu Thương rốt cuộc là có ý gì? Cố Tích Triều không thể lý giải, hoặc là, cậu không dám hiểu nó tường tận.
“Em lúc nào cũng phải trả giá cho những tình cảm biết chắc không có hồi đáp, em thật sự quá mệt mỏi. Có lẽ em nên đi tìm một người yêu em, tìm một chốn dừng chân để em có thể nghỉ ngơi…”
Là lúc nào thì kết thúc? Là câu này? Hay là lúc cậu khẳng định với Thích Thiếu Thương như đinh đóng cột, “Tất cả chỉ là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui!”
“A!”
Cố Tích Triều bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị. Lần này là tỉnh thật sự. Bốn phía rất quen thuộc, cái quen thuộc khiến người ta an tâm. Cố Tích Triều đỡ trán cười khổ, muốn thoát khỏi những cơn ác mộng triền miên ấy thật sự khó như vậy sao?
Thì ra cậu vẫn như thế, chưa bao giờ dám tin tưởng vào hạnh phúc.
Lững thững bước ra khỏi phòng, đột nhiên cậu rất muốn thấy Phó Vãn Tình, cho dù chỉ nhìn thấygương mặt đang ngủ của cô thôi cũng đủ.
Đèn trong phòng Phó Vãn Tình đã tắt. Phải rồi,dẫu sao cũng đã khuya. Nhưng đèn trong phònglàm việcvẫn sáng. Cố Tích Triều tiến về phía trước, tay chuẩn bị đẩy cánh cửa khép hờ, nhưng khi đầu ngón tay cách cánh cửa một tấc thì chợt ngừng lại, hô hấp, cũng ngừng theo.
Vãn Tình, Vãn Tình ở trong phòng. Không phải đang xem sách thuốc, mà là đang xem bản thiết kế của cậu, cẩn thận lật từng trang, thỉnh thoảng lại tập trung nín thở thăm dò động tĩnh bên ngoài. Xác định bốn bề vắng lặng, cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc máy ảnh nhỏ…
Trong lòng cậu, rất buồn, rồi lại nhanh chóng hóa thành giận dữ… Cố Tích Triều vô lực dựa vào vách tường, đầu gối mềm nhũn cơ hồ không thể chống đỡ sức nặng của thân thể. Cậu thở dốc. Mơ, nhất định là đang nằm mơ, tất cả đều không phải sự thật! Bên trong cũng không phải sự thật! Chỉ cần tỉnh lại, tỉnh lại là được rồi…
Thì ra, không phải cậu không dám tin vào hạnh phúc trong tay, mà là cho đến tận bây giờ, hạnh phúc chưa từng thuộc về cậu!
Khát vọng về những niềm vui giản dị, đây mới chính là một giấc mơ sao?
Ngẩng đầu, cố gắng kiềm chế nước mắt, không thể để một giọt nào rơi ra! Thế nhưng, lệ trong trẻo lại vỡ òa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...