*Nguyên văn “Thả tương tân hỏa thí tân trà” trong tác phẩm Vọng Giang Nam – Siêu Nhiên đài tác của Tô Thức.
Lôi Quyển quyết định tìm Cố Tích Triều nói chuyện đàng hoàng. Nếu như Cố Tích Triều thực sự có gì đó với Thích Thiếu Thương, vậy đây là lúc sắp xếp lại mọi chuyện cho hợp lẽ tự nhiên.
Hắn cũng không cần đến trường tìm Cố Tích Triều, bởi vì cậu đã đến bệnh viện thăm Thích Thiếu Thương từ lúc mặt trời còn chưa mọc. Khi ấy, Thích Thiếu Thương vẫn còn đang hôn mê.
“Cố… Cố Tích Triều, có thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi không?”
Khi Lôi Quyển ở ngoài phòng bệnh thấy Cố Tích Triều, sắc mặt cậu rất kém, có vẻ vô cùng mỏi mệt như sắp chống đỡ không nổi. Lôi Quyển biết, đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, nhưng lại là thời điểm tuyệt vời để giao dịch.
Cố Tích Triều đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, nhưng vẫn gật đầu.
Lôi Quyển dẫn cậu tới một nơi rất xa, là nhà Thích Thiếu Thương. Trong phòng, các bức tranh đủ mọi thể loại được treo ngay ngắn trên tường, tranh sơn dầu, thủy mặc, phác thảo,… mà tất cả những bức họa này đều được vẽ bởi một người —– họa sĩ nổi tiếng Hiên Dương.
Lôi Quyển chú ý thấy Cố Tích Triều hơi biến sắc, mới ung dung thản nhiên cất chìa khóa, “Sở Hiên Dương là họa sĩ mà tôi vô cùng yêu thích, tôi có sưu tập hầu hết các tác phẩm của ông ấy. Nhưng mà… thật đáng tiếc, trên đời này chẳng có ai toàn vẹn mãi được. Hai năm trước, hay một năm rưỡi gì đó, dường như tài hoa của Hiên Dương đã cạn kiệt, nên ông ấy bắt đầu tìm cách đối phó. Vừa hay, trên đời này có rất nhiều họa sĩ tài hoa chân chính nhưng chẳng thể nổi danh, do cuộc sống bức bách mà phải cam chịu đi vẽ thay người khác. Những tác phẩm này được sửa lại đôi chút rồi bán ra, giống như một dây chuyền gia công vậy. Nghệ thuật, cuối cùng cũng chỉ là sản xuất hàng hóa. Tôi không biết như vậy được cho là tiến bộ hay thụt lùi nữa đây. Cậu nói thử xem?”
Cố Tích Triều vẫn trầm mặc.
“A, ngồi đi ngồi đi! Đừng đứng.” Lúc này Lôi Quyển mới nhận ra mình chưa tiếp đãi Cố Tích Triều chu đáo, nên hắn tự tay mang một tách trà xanh đến đặt trước mặt cậu, nói tiếp, “Trong mắt tôi là thụt lùi. Tôi là người kinh doanh, rất không thích bị lừa gạt, cũng chẳng câu nệ hình thức. Cho nên, tôi đã vứt bỏ tất cả những bức tranh không phải tự tay Sở Hiên Dương vẽ. Nhưng sau đó, có một chuyện kỳ quái đã xảy ra: Thiếu Thương lại thích đống đồ dỏm này, đem chúng treo trong phòng mình, trân quý như bảo bối. Điểm này rất giống tác phong từ trước đến nay của cậu ấy, khi không có trong tay thì cuồng nhiệt theo đuổi, nhưng khi có được rồi sẽ chẳng duy trì nổi nhiệt tình đó quá ba phút. Tôi có thể cam đoan với cậu, những bức họa này không lâu nữa sẽ trở về đúng vị trí ban đầu của chúng —– thùng rác! Không tới một tháng đâu!”
Hàng hóa đã bán đi, sẽ không quan tâm đến vận mệnh của nó nữa, đây là nguyên tắc mà Cố Tích Triều trước sau luôn tuân thủ. Thế nhưng bị sỉ nhục trực tiếp thế này, Cố Tích Triều không thể không để tâm. Dù cậu có bị coi là vô tâm vô tình đi chăng nữa, nhưng thực sự chưa đạt đến cảnh giới đó. Suy cho cùng, cậu chỉ là một đứa nhỏ 18 tuổi mà thôi, đứa nhỏ 18 tuổi kích động và kiêu ngạo.
Cậu muốn đứng lên, nhưng tay Lôi Quyển đã nhanh hơn ấn trên vai cậu, buộc cậu ngồi xuống. Thoạt nhìn dường như chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra, “Lại nói… Tôi thấy bức họa ‘Sống là khách qua ngõ’, tuy rằng thực tiêu điều nhưng kỹ thuật không thể bắt bẻ, tôi nghĩ vị họa sĩ này trên Sở Hiên Dương một bậc. Một khi đã như vậy, không việc gì phải để Sở Hiên Dương lấy hết vinh quanh. Tôi muốn để người ấy biết, nếu thật sự có tài thì hoàn toàn có thể đi lên bằng chính tên tuổi của mình. Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi, Cố Tích Triều, nếu không thì tiếp tục vẽ thay Sở Hiên Dương, làm một họa sĩ có tài nhưng không gặp thời.”
“Thật có lỗi, tôi từ chối.” Cố Tích Triều không đứng lên, chỉ im lặng ngồi yên, nhếch mép cười lạnh, “Tôi cũng chỉ là dân làm ăn, bán sức lao động nhận thù lao thôi. Trong mắt tôi, tôi bán bức tranh này chẳng khác gì bán một con dao. Người mua dùng con dao đó giết gà hay giết người, thiết nghĩ, tôi không thể kiểm soát được. Cho nên, đối với tổn thất của anh, tôi chỉ có thể nói, thật xin lỗi.”
Cương quyết của Cố Tích Triều, có chút ngoài dự đoán của Lôi Quyển, “Tôi nghĩ, cậu đã hiểu lầm rồi. Tôi không muốn trả đũa cũng không cần bù đắp, chỉ không hy vọng một nhân tài như cậu bị mai một. Mở một triển lãm tranh chẳng hạn. Đây là thắng lợi cả đôi bề.”
“Thành thật mà nói, tôi không có hứng thú. Từ trước đến nay, tôi không quá coi trọng chính mình, mà tôi nghĩ, Lôi tiên sinh chắc sẽ không vì thực hiện một giao dịch với tôi mà cố tình mua một đống đồ rởm về nhà? Đương nhiên, tôi cũng không quá xem thường mình, tranh tôi vẽ ở trình độ nào, tôi chẳng cần một cái triển lãm để kiểm chứng. Thực cảm tạ Lôi tiên sinh đã gợi ý. Đồ rởm này, nếu có khác tranh của Sở Hiên Dương, chính là thiếu một chữ ký. Cáo từ.”
Cố Tích Triều nói xong những điều cần nói, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc này, Lôi Quyển không ngăn cản nữa. Hắn suy tư nhìn theo bóng dáng của Cố Tích Triều rồi cười nhạt. Hắn phải thừa nhận, hắn đã đánh giá thấp đối thủ này rồi. Cố Tích Triều so với tưởng tượng của hắn, nếu không phải thanh cao hơn thì chính là chí khí hơn rất nhiều. Cố Tích Triều này thực sự là một đối thủ ngang tài ngang sức với Thích Thiếu Thương!
“Em thắng rồi!” Lôi Quyển chợt nở nụ cười, “Anh sẽ không hỏi đến chuyện cậu ấy với Thích Thiếu Thương nữa.”
Trầm Biên Nhi chậm rãi bước ra từ một căn phòng khác, “Dùng tiền ép người, thì ra anh chỉ là một doanh nhân máu lạnh! Anh cho rằng việc anh hỗ trợ Cố Tích Triều, nói muốn thưởng thức tài hoa của cậu ấy, giúp cậu ấy mở triển lãm tranh, là cách tốt đẹp hơn so với việc trực tiếp quẳng tiền vào mặt cậu ấy sao? Tâm hồn của thanh niên rất nhạy cảm. Dựa vào cái gì mà anh cho rằng mình có quyền tổn thương cậu ấy? Vì Thích Thiếu Thương thích cậu ấy? Vì anh có tiền? Lôi Quyển, vừa rồi anh hành xử thật đê tiện!”
Lôi Quyển chỉ cười, phụ nữ luôn hành động theo tình cảm như thế. Khi phải bảo vệ một ai đó, sẽ khó tránh khỏi tổn thương đến những người khác. Bởi vì Thích Thiếu Thương thích Cố Tích Triều, nên hắn không còn lựa chọn nào nữa.
“Bọn họ sẽ không đi đến đâu, ít nhất Cố Tích Triều sẽ không.” Trầm Biên Nhi tựa hồ nhớ ra điều gì đó, có chút buồn rầu nhíu mày, “Đứa nhỏ đó rất lý trí, nó yêu bản thân mình nhiều lắm, Thiếu Thương hẳn là hiểu được điểm này. Huống hồ, còn có Hồng Lệ…”
***
Khi Tức Hồng Lệ tìm gặp Cố Tích Triều, cậu đang ở góc sân trường bỏ hoang đốt vài thứ, mùi dầu thông đặc quánh lan trong không khí.
“Cậu đang làm gì?” Tức Hồng Lệ bịt mũi nhíu mày.
“Xử lý một ít… tác phẩm đáng vứt đi.” Cố Tích Triều nở nụ cười, sau đó liền ho khan, “Khụ khụ, thật xin lỗi, tôi… thứ mùi này hơi khó chịu…”
Tức Hồng Lệ lại chú ý thấy sắc mặt cậu ửng đỏ khác thường, “Cậu đang sốt? Cậu nên chú ý chăm sóc bản thân cho đàng hoàng chứ! Thiếu Thương vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của cậu đấy. Cậu có biết, anh ấy luôn như thế, quan tâm đến người khác, nhưng lại không để ý đến chính mình…”
Cố Tích Triều cười, lắc đầu, rồi lại cười. Sau những ân ái vui vẻ là xấp tiền dày cộm? Cậu thậm chí không thể quang minh chính đại ở cùng Thích Thiếu Thương! Vậy mà bây giờ còn muốn cậu phải tiếp tục thừa nhận Thích Thiếu Thương sao?
Cậu không muốn tiếp tục! Nếu không tự cứu lấy mình, ai sẽ cứu cậu đây? Cậu luôn tin rằng, nhẫn nhịn là vô ích, chỉ càng chuốc lấy nhục mạ và xúc phạm mà thôi.
“Tức tiểu thư, người mà cô nên quan tâm phải là Thích Thiếu Thương. Còn tôi, tôi chịu được! Các người luôn đối với tôi thờ ơ lãnh đạm, giờ lại phải nhọc lòng giả vờ quan tâm đến tôi làm gì?”
Bị trách móc như thế, Tức Hồng Lệ không khỏi có chút xấu hổ, giật mình cúi đầu, lại vô tình nhìn thấy mấy “tác phẩm đáng vứt đi” mà Cố Tích Triều đang xử lý, đều là những bức tranh rất tinh tế!
“Bức tranh này…” cô khom người nhặt lên một bức, “Bức tranh này đẹp lắm, thật sự rất đẹp…”
“Được rồi! Bất luận chúng có đẹp đến mức nào vẫn đáng vứt đi, là trân phẩm hay phế phẩm cũng không liên quan gì đến cô!” Cố Tích Triều đoạt lại bức tranh, lạnh lùng quẳng vào đống lửa, “Mười năm, những bức tranh này đã theo tôi mười năm, chúng vốn là bằng hữu duy nhất của tôi. Thích Thiếu Thương đối với cô mà nói chắc cũng quan trọng như thế. Tôi cho cô một lời khuyên, giám sát cậu ấy cho chặt vào, bằng không cô sẽ chỉ chuốc lấy đau lòng thôi!”
Thích Thiếu Thương, sao tôi có thể yêu cậu được đây? Tôi có đủ can đảm để nhận tình yêu của cậu sao? Vì cậu, hãy nhìn đi, tôi đã phải mất đi những gì? Mà đây, chỉ mới là bắt đầu thôi!
Đêm đó, Cố Tích Triều sốt cao, đúng như dự đoán của Tức Hồng Lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...