Khi Thích Thiếu Thương quay về khách điếm, cuối chân trời đã hừng sáng.
Hắn ngơ ngác ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, chợt có chút hoài nghi, đêm qua, chỉ là một hồi ảo mộng. Dưới nắng ban mai, tất cả sẽ vỡ tan thành bọt biển, không còn vết tích.
Một lúc lâu sau, mới phát hiện Thiết Thủ không ở trong phòng, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chạm đến tờ giấy đặt trên bàn, là bút tích của Thiết Thủ:
“Có án mạng, thỉnh đến phủ đệ Vương viên ngoại.”
Thích Thiếu Thương lúc này mới thanh tỉnh, thầm than một tiếng hổ thẹn, vội vã xách kiếm lao ra khỏi cửa.
Kiến trúc hào hoa nhất trong thành Lâm Châu, không gì sánh bằng phủ đệ Vương viên ngoại.
Đại môn tráng lệ đẽo khắc từ loại gỗ tốt nhất, trước cửa vững vàng hai con sư tử đá dũng mãnh, nóc nhà trải ngói lưu ly, xà cột chạm trổ hoa văn tinh mỹ, hết thảy đều xa hoa, nhưng lúc này lại ngập chìm trong cảnh tình bi thảm.
Đám thê thiếp khẽ trò chuyện bên ngoài phòng, nhìn thấy có người đến, liền khóc rống bi thương đau xót, ầm ĩ một khoảng không.
Thiết Thủ nhíu mày, đứng dưới tàng cây dâm bụt xa xa, sắc mặt âm trầm như nước.
Thích Thiếu Thương sải bước đi đến, sợ hắn hỏi mình tối qua đã đi đâu, giành hỏi trước: “Tình hình thế nào?”
Thiết Thủ trầm giọng nói: “Ngỗ Tác ở nha môn đang khám nghiệm tử thi.”
Yết hầu Thích Thiếu Thương chợt khô đắng, bất tri bất giác nắm chặt tay.
“Ngươi rất nóng?” Sau một lúc lâu, Thiết Thủ đột nhiên hỏi.
Thích Thiếu Thương bất ngờ không đề phòng, ngẩng đầu đáp: “Không có.”
“Tay ngươi…”
Thích Thiếu Thương lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hơi, thấm qua cả góc áo đang bị nắm chặt, hình thành một vết ố nho nhỏ.
Đang xấu hổ, may mắn Ngỗ Tác chạy đến thông báo, “Trên thi thể không có vết thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, là đột tử.”
Thiết Thủ chú ý thấy Thích Thiếu Thương lúc này mới nới lỏng bàn tay.
Hai người đi vào phòng ngủ của Vương viên ngoại nơi phát hiện tử thi, quan sát thấy ông đã quá bốn mươi, mặc trung y gấm màu lam, thân thể an tường nằm trên giường, thoạt nhìn tựa đang say ngủ.
Thích Thiếu Thương thầm thở dài. Thiết nghĩ, nhân sinh dù có vinh hoa phú quý, kết quả cũng chỉ là đất cát, có gì để giành giật?
Đang cảm khái, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Tuy như có như không, tâm lại biến động.
Hắn lặng yên liếc nhìn Thiết Thủ, thấy vẻ mặt không có gì khác thường, dường như chưa phát hiện ra.
Thích Thiếu Thương cũng không nhiều lời, bất động thanh sắc tiến sát vào thi thể, mùi hương thầm kín mà thanh lãnh, một vết tích rất quen thuộc quẩn quanh trong tâm trí, cuối cùng bày ra một cảnh sắc.
Dưới ánh trăng mờ, hoa trắng vụn vỡ đan xen dày đặc, một đạo thanh ảnh luyến lưu ở giữa, hoa bay trong gió nhẹ, rơi rớt trên vạt áo thanh y.
Nghĩ đến đây, chậm rãi nhắm mắt, không phát hiện Thiết Thủ mắt sáng như ngọn đuốc chăm chú nhìn hắn.
Rời khỏi phủ đệ Vương viên ngoại, Thích Thiếu Thương vội vã từ biệt Thiết Thủ, đi về hướng tiểu viện bỏ hoang đêm qua.
Hắn không phải một kẻ hay quên, nhưng dưới ánh dương, tiểu viện kia đã thất tán vào hư vô, tìm mãi không thấy.
Hắn rảo bước quanh khách điếm vô số vòng, dần dần, bắt đầu rơi vào mê loạn, dường như ngày hôm qua thật sự là một giấc mộng, hoặc giả, chính mình lúc này đang ở trong mộng.
Con đường gồ ghề trải đầy những phiến đá nhỏ, ánh tịch dương phủ lên rêu xanh một mảnh vàng chói mắt.
Thích Thiếu Thương điên cuồng tìm kiếm, hoàn toàn quên mất thời gian, chỉ thấy mặt trời ngày càng khuất sau góc tường, rồi không thấy tung tích.
Trời đất chợt tối sầm, chỉ có nơi chân trời ửng một tia ráng chiều đỏ rực. Trong khoảnh khắc ấy, đèn lồng khắp phố lớn ngõ nhỏ ngời sáng, đỏ đỏ vàng vàng, chìm trong trăng nơi đáy nước.
Khi đó, những con ngõ cởi bỏ chiếc áo tịch mịch ngày xưa, khoác lên một mảnh rộn ràng náo nhiệt, dường như vạn người trong thành Lâm Châu đều tràn ra đường. Thích Thiếu Thương bị dòng người xô đẩy, không tự chủ được mà đi theo đến bên bờ sông.
Thì ra, hôm nay là tết Nguyên Tiêu ở Lâm Châu.
Hàng năm cứ đến ngày này, dân chúng Lâm Châu sẽ chuẩn bị đèn hoa sen có viết tâm nguyện của mình rồi thả trôi trên sông. Nghe nói, nếu hoa đăng qua một đêm vẫn không tắt, nguyệt thần sẽ phù hộ cho tâm nguyện thành hiện thực.
Người ven sông càng lúc càng nhiều, đèn hoa sen cũng ngày càng dày đặc. Những ngọn đèn lung linh, tựa như ngàn vạn vì sao bập bềnh trên sóng nước. Xa xa nhìn lại, quanh ảnh huyền ảo, có chút mơ hồ, mang ý vị thanh lãnh bi thương.
Thích Thiếu Thương thờ ơ lửng thững đi tới, bên cạnh là một tiểu cô nương đang quấn lấy muốn bán đèn. Hắn nhìn hoa đăng muôn màu muôn sắc, thuận miệng hỏi: “Có màu xanh không?”
Cô gái hoảng sợ, trợn tròn mắt, nói: “Đèn lồng màu xanh chỉ dùng để trấn an linh hồn, ai dám bán màu này.”
Thích Thiếu Thương nghe thế chấn động, chút ý niệm mông lung chợt lóe lên rồi vụt tắt, lại không dám tiếp tục suy nghĩ. Hắn bối rối chọn đại một cái hoa đăng, trả tiền, rồi đi đến bờ sông.
Nữ hài tử sau lưng gọi to, “Phải nhớ viết tâm nguyện trong lòng của ngươi mới linh đó!”
Thích Thiếu Thương chần chờ dừng bước, mượn bút của người bên cạnh, thoáng suy tư, đoạn viết một hàng chữ:
“Nâng chén chúc đông phong, lại cùng ung dung.”
Tìm một con đê không quá chật chội, thả đèn hoa sen trên mặt nước. Đèn hoa bập bềnh càng lúc càng xa, mơ hồ một chấm nhỏ chìm trong hồ đêm vô tận.
Thích Thiếu Thương dõi mắt theo hướng đèn hoa trôi, dần dần đi đến bờ đê ít người lui tới. Nhành liễu rũ lay động trong gió, vài nhành ngẫu nhiên lướt trên mặt nước, tạo thành những làn sóng lăn tăn.
Đèn hoa theo sóng dạt vào bờ, đang bập bềnh, bỗng nhiên được một cánh tay thon dài trắng nõn dưới nhành liễu vớt lên. Đợi đến khi Thích Thiếu Thương tập trung nhìn kỹ, cánh tay kia đã bị một mảnh thanh y che khuất.
Thích Thiếu Thương cảm thấy tim đã muốn nhảy ra ngoài, vững vàng trấn định, chậm rãi bước tới.
Ngàn vạn đèn hoa sáng lung linh, đôi mắt hẹp dài của người nọ hơi nheo lại, đồng tử thanh thanh lãnh lãnh, lưu chuyển một chút, đèn lung linh trên sông vài phần thất sắc. Gió thổi tung tay áo xanh biếc, tóc quăn đen mượt múa lượn, như sóng vỗ, vài lọn cong cong rơi xuống trước người.
Thích Thiếu Thương yên lặng ngồi cạnh y, cách đó không xa, đèn hoa ràng ngời soi trên sóng nước trong trẻo, tản ra thật dài, thực mà vô thực.
Người nọ ngắm nghía hoa đăng trong tay, một lúc sau, khẽ cười nói: “Đây là đèn của ngươi?”
Thích Thiếu Thương gương mặt chợt ửng hồng, may mắn trong đêm tăm tối không bị phát hiện.
Cố Tích Triều nghiêng đầu sát vào hoa đăng, đọc hàng chữ: “Nâng chén chúc đông phong, lại cùng ung dung. Đây là tâm nguyện gì?”
Thích Thiếu Thương lắp bắp: “Ta hy vọng… có thể một lần nữa cùng ngươi nâng chén Pháo Đả Năng.”
Cố Tích Triều ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn hắn: “A, thì ra chữ cùng, là chỉ cùng ta sao?”
Thích Thiếu Thương không lên tiếng.
Gió thổi từng cơn, phủ lên cảnh sắc xung quanh vài phần âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không thích hợp với chốn phồn hoa náo nhiệt cách đó không xa, song ngồi đây nhìn đằng kia ồn ào, đáy lòng lại thanh tịnh lạ thường.
Một lát sau, Cố Tích Triều chậm rãi nói: “Ta vẫn nghĩ, Đại dương gia sẽ hối hận ngày đó ở Kỳ Đình cùng ta kết giao bằng hữu.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Chuyện đã làm, tuyệt không hối hận. Huống hồ lúc ấy… ta thật tâm xem ngươi là bằng hữu.”
Cố Tích Triều như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu, quay sang nhìn hắn: “Vậy còn hiện tại?”
Thích Thiếu Thương không chút do dự: “Cũng vậy.”
Cố Tích Triều hơi ngẩng đầu lên, khóe môi bất giác thoáng qua một ý cười.
Hai bên sông, ánh đèn mê ly soi trên sóng nước, khẽ dao động, bị gió đêm thổi thành một dòng xuân hoa thu nguyệt.
Không biết đã qua bao lâu, Thích Thiếu Thương nhẹ giọng nói: “Ta đã tìm ngươi cả ngày hôm nay.”
Cố Tích Triều vươn tay ngâm trong nước hồ, khuấy lên bọt sóng li ti.
“Ta dẫn Vãn Tình đến xem hoa đăng,” y ngừng lại một chút, ánh mắt thanh lãnh lại lóe lên vài tia ôn nhu, “Nàng thích hoa đăng.”
Thích Thiếu Thương hô hấp như ngưng đọng, trong lòng có vài phần đố kỵ, đố kỵ với nữ tử đã khắc sâu vào lòng y, nhớ mãi không quên.
Phát hiện chính mình có tâm tư như thế, hắn không khỏi cười tự giễu. Nói lảng đi: “Vương viên ngoại không bệnh mà chết, trên thi thể ông… ta ngửi thấy hương hoa trong tiểu viện kia.”
Cố Tích Triều ngừng tay, nghiêng mặt hỏi: “Ngươi lại nghi ngờ ta?”
Một làn gió thổi tung những lọn tóc quăn, che nửa gương mặt, không nhìn rõ vui hay buồn.
Thích Thiếu Thương thở dài, “Tích Triều, chỉ cần ngươi nói không phải, ta sẽ tin ngươi.”
Cố Tích Triều hất tóc ra phía sau, đèn hoa rực sáng phản chiếu trong mắt y, thật lâu, giơ tay chỉ về phía một dải lầu các hoa lệ, chậm rãi nói:
“Đó là nơi ta lớn lên, kỹ viện lớn nhất Lâm Châu – Ngưng Hương Các.”
Thích Thiếu Thương lần đầu nghe nói đến tuổi thơ đầy thống khổ của y, không khỏi run lên, trái tim cũng quặn đau.
“Ta sinh ra ở đó, độ mười tuổi thì theo hầu cận chăm sóc cho các cô nương. Cùng với ta, còn ba nam hài tử khác được mua về. Nửa năm sau đó…”
Đồng tử y dần dần co rút.
“Một người vì sơ ý để nước rửa chân quá nóng làm bỏng một cô nương, bị mấy tên hộ viện đá đến dập tim và lá lách. Một người khi chạy trốn bị bắt lại, treo ở hậu viện đánh chết…”
Thích Thiếu Thương tay nắm càng chặt, móng tay đâm vào da thịt, vẫn không hay biết.
“Còn có một người… lọt vào mắt khách làng chơi, chết ở trên giường. Đến nay khi nhắm mắt, ta vẫn có thể thấy được, trên cái giường đó, không ngừng nhỏ máu…”
Nói đến đây, âm thanh đã run nhè nhẹ.
“Lúc đó, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc, ta đều lo lắng, không biết có thể thấy được mặt trời lặn hay không…”
Trăng khuyết tựa lưỡi liềm, như ngọc vụn vỡ phủ xuống trên mái tóc dài đen nhánh, càng khiến khuôn mặt y tái nhợt băng lãnh, linh hồn, cơ hồ khi có khi không.
Thích Thiếu Thương rốt cuộc nhịn không được mà vòng tay ôm y, hạ giọng nói: “Tích Triều, đều đã là quá khứ…”
Người trong lòng ngoan ngoãn đến gần trong chốc lát, đoạn khẽ khàng tránh ra: “Đại dương gia, ta tình nguyện để ngươi hận ta, cũng không muốn ngươi thương hại ta.”
Dứt lời, quật cường nhướng cao mày.
“Sở dĩ ta kể chuyện này, là vì ta muốn nói cho ngươi biết, kẻ mệnh tiện lớn lên trong hoàn cảnh thảm hại như ta, sớm đã chẳng còn quan tâm đến mạng người, kể cả chính mình. Ngươi hỏi ta có giết người hay không? Nếu cần thiết, ai ta cũng không nương tay. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy…”
Y nhìn Thích Thiếu Thương, trong mắt quyết tuyệt trước sau như một, “Cho dù lần này không phải ta giết, còn có lần sau. Đại dương gia, chúng ta trọn đời không thể ở chung một chiếc thuyền, không còn cơ hội nâng chén tâm sự nữa.”
Giơ đèn hoa sen lên, y cười lạnh lùng: “Nâng chén chúc đông phong, lại cùng ung dung. Đại dương gia biết nửa câu sau là gì không?”
Thích Thiếu Thương trong miệng đắng chát, không nói.
Cố Tích Triều gằn từng chữ: “Tụ tán tràn thống khổ, thù hận vô biên… Ý cảnh thật chuẩn xác, phải không?”
Dứt lời bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ cao, vứt hoa đăng xuống sông.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy hoa đăng kia tựa sao băng rơi xuống nước, tròng trềnh một lát, dần dần chìm trong dòng nước thăm thẳm. Hoa đăng trên sông ướt sũng ảm đạm, tản ra khói trắng lãng đãng như sương.
Lúc này tiếng gõ mõ lại văng vẳng vang lên, canh ba đã đến.
Cố Tích Triều đứng dậy, cúi đầu cầm đèn lồng xanh, định bỏ đi. Thình lình nghe tiếng Thích Thiếu Thương vọng sau lưng:
“Tích Triều, kỳ thực ngươi cũng không sắt đá như mình tưởng tượng. Vẫn có người khiến ngươi không đành lòng xuống tay, tỷ như Vãn Tình…” Thanh âm của hắn khẽ dần, khẽ dần, “Còn có… ta.”
Cố Tích Triều thân thể cứng đờ, nhưng không dừng lại. Gió thổi thanh sam bay phần phật, cùng đèn lồng hòa thành một mảnh thanh sắc, khiến đất trời hóa lạnh.
Thích Thiếu Thương lẳng lặng nhìn bóng lưng y, tựa huỳnh quang dần dần nhòa nhạt, chợt thấy từng trận đau buốt khắc khoải. Hắn theo bản năng ôm ngực, nhưng đau, lại càng thêm đau.
Lúc này bên tai vang lên một âm thanh nặng nề.
“Ta theo ngươi cả ngày.”
Lúc này hắn mới hồi phục tinh thần, phát hiện Thiết Thủ đang đứng trước mặt.
“Ta theo ngươi cả ngày.” Hắn lặp lại, “Nhưng ngươi không phát hiện. Thích Thiếu Thương, tâm ngươi đang rối loạn.”
Thích Thiếu Thương yên lặng gục đầu.
“Người nọ là ai?” Không đợi hắn đáp, Thiết Thủ lại hỏi.
“Cố Tích Triều.”
Chỉ một thoáng, Thiết Thủ cũng trầm mặc.
Thật lâu sau, mới chậm rãi nói:
“Ngươi không biết sao? Một tháng trước, Cố Tích Triều đã chết…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...