Ta chưa bao giờ cho rằng, sống là một sai lầm.
Thuở thiếu thời cơ khổ, mười năm đèn sách, thám hoa cao trung, mãi nghệ trên đường, vươn tới “cao chi”, thân thế bị vạch trần, sau đó thiên lý truy sát, bức vua thoái vị… Thăng thăng trầm trầm, không thể bay cao, chỉ có ngày càng sa vào vũng lầy tăm tối. Nhưng cho dù như thế, ta vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ trong đầu, vì thế trước Kim Loan Điện, khi nghe thanh âm của Vãn Tình tan trong không khí “Kẻ điên kia, còn không mau đi!”, ta đã bỏ nàng lại mà xoay người rời đi, thật sự đã rời đi. Ta thậm chí đoán được, để nàng một mình tại nơi băng lãnh đó, nàng có thể bị giết, nhưng ta đã đi trước, hay nói đúng hơn, là chạy trốn trước. Cố Tích Triều ta chưa hề nghĩ đến sẽ lâm trận đào thoát, nhưng khi đó ta rất minh bạch, nếu ta không trốn, sẽ chết.
Ta đã từng đáp ứng một người, đáp ứng người sẽ sống thật tốt. Thật tốt.
Sau này, theo dự đoán, Vãn Tình chết, nhưng ngoài dự đoán, nàng vì bảo vệ ta mà chết.
Vãn Tình, nữ tử thiện lương ôn nhu, nữ tử mỹ lệ luôn cười ôn nhuyễn mà gọi ta “Tích Triều”, thế nhưng lại hy sinh tính mạng vì một người như ta, một kẻ không tin chính thê tử của mình, một kẻ hèn hạ có thể bỏ rơi thê tử của mình?
Vãn Tình, Vãn Tình, thực xin lỗi… Có lẽ ta không nên trói buộc nàng. Ta là tướng công của nàng lại không thể bảo vệ nàng, nàng dùng mạng chính mình bảo vệ mạng của tướng công. Nửa cái mạng còn lại của ta lẽ ra đều phải là của nàng, chỉ tiếc rằng, thực xin lỗi, ta làm không được. Mạng của ta, mười lăm năm trước đã thuộc về một người, ta đã đáp ứng người, phải sống thật tốt.
Vãn Tình chết, ta đến linh đường mang thi thể nàng đi. Ta biết, nàng ở lại nơi đó mới là an toàn nhất, nhưng ta cũng biết, nàng nguyện ý ở cùng ta trọn đời trọn kiếp, cho dù chỉ là mộ phần đơn sơ, nàng cũng sẽ không từ chối. Nàng là thê tử của ta, người ta yêu sâu đậm, cũng là người yêu ta nhất thế gian. Tuy rằng, ta đối với nàng từng một lòng hoài nghi…
Ta không thể cùng nàng xuống hoàng tuyền, ta chỉ có thể dùng đôi tay của mình, vì nàng đào một nấm mộ, sau đó bồi nàng, ngày ngày lẳng lặng đứng ở mộ phần mà bồi nàng.
Ta không thể chết được, cũng không muốn chết, nhưng ta lại không biết mình còn có thể làm gì, ta còn có thể… làm thế nào… để sống tốt…
Sau vụ án Nghịch Thủy Hàn là nợ máu, là huyết hải thâm thù, là một hàng dài những kẻ xấu xa tự xưng “chính nghĩa chi sĩ”. Ta không muốn quấy rối giấc ngủ của Vãn Tình, ta không thể, chỉ có thể theo Thiết Thủ đào vong tứ xứ. Ta biết hắn không nguyện ý, ta cũng không muốn, nhưng hắn đã nói, đây là tâm nguyện cuối cùng của Vãn Tình khi còn sống, Thiết Thủ đáp ứng, ta cũng sẽ thực hiện.
Nhưng mà cho dù thế nào, Thiết Thủ đối với ta vĩnh viễn là cừu hận. Hắn đã đáp ứng Vãn Tình bảo mệnh ta, đương nhiên cũng chỉ là bảo mệnh mà thôi. Chỉ cần ta còn một hơi thở, hắn tuyệt không ra mặt ngăn cản những kẻ muốn “báo thù”.
Một lần, một lần, lại một lần, máu tươi tựa sông tựa bể. Đã bao lần, ta cảm thấy mình còn sống, rồi lại như đã chết. Ta tựa một kẻ qua đường lạnh lùng đứng xem, cứ như, người đang bị đối phương truy sát không phải là chính mình, thân thể bị đao đâm thương xé cũng không phải của mình. Những lúc như thế, ta nghĩ đến người, ta sống vì cái gì? Bởi ta đã đáp ứng người, phải sống sót.
Vì sống, mà sống.
Cho đến khi ta gặp được một kẻ qua đường chân chính.
Lại là những kẻ báo thù chẳng biết chẳng hiểu, bọn họ hô to “Cố Tích Triều! Nộp mạng đi!” Đao quang kiếm ảnh, huyết sắc tán loạn trong gió.
Vô Danh của ta đã bị khảm thành từng mảnh nhỏ, tiểu phủ của ta đặt trên mộ phần của Vãn Tình, võ công của ta đã hao tổn đi một nửa,Của ta vô danh bị khảm thành mảnh nhỏ, của ta búa nhỏ lưu tại Vãn Tình đích mộ lý, võ công của ta mất một nửa, nhưng ta không muốn chết, Cố Tích Triều ta không muốn chết, nên những người này đừng mong lấy được cái mạng này.
Giữa mịt mù giết chóc, ta tựa hồ thấy một thanh kiếm quen thuộc, còn có một thân ảnh thân thương kia. Tim ngừng đập, hô hấp đình trệ. Ta vốn tưởng, sau khi Vãn Tình qua đời, trên thế gian đã không còn gì phải lưu luyến. Kỳ thực, ta vẫn còn lưu tâm đến một chuyện, để ý đến một người. Đây là lý do để ta sống đến tận bây giờ.
Ta nhìn thấy người kia, cừu địch của ta, Đại dương gia của ta, tri âm của ta —— Thích Thiếu Thương.
Hai tay của hắn nắm chặt kiếm, lạnh lùng nhìn ta, vô thanh, vô cảm. Ánh mắt băng lãnh như đang nhìn kẻ thù chung của võ lâm, như đang nhìn… một người… xa lạ…
Đại dương gia, không phải ngươi đã từng nói, chúng ta là tri âm sao? Vậy bây giờ ngươi nhìn ta, liệu có biết ta đang nghĩ gì không? Kỳ thực, tới tận thời khắc này, ngươi chưa từng thấu hiểu ta, ngươi không biết khát vọng của ta, chí hướng của ta, ý nguyện cả đời của ta, nhưng ta lại tận tường tâm tư của ngươi. Ngươi đem Liên Vân Trại tặng cho ta, chính là vì muốn dỡ xuống gánh nặng trên vai mà đi cầu hôn Tức Hồng Lệ. Ngươi khen “Thất Lược” của ta, bởi trong lòng ngươi có quốc gia thiên hạ. Còn có một màn thiên lý truy sát tinh phong huyết vũ, ngươi nói, nếu ngươi không giết ta, ông trời cũng sẽ không đáp ứng, nhưng trong lòng ta minh bạch, ngươi căn bản không thể giết ta. Còn có một thứ ngươi chôn sâu nơi đáy lòng, bí mật sâu nhất… Nếu luận về tri âm, chỉ có thể là phân nửa. Bởi ta là tri âm của ngươi, nhưng ngươi, cho tới bây giờ vẫn không phải tri âm của ta.
Không quan tâm đến những mũi kiếm băng lãnh đâm vào cơ thể, ta chỉ nhìn hắn, lẳng lặng nhìn một kẻ từng là tri âm. Máu đỏ tươi theo trường kiếm chảy xuống, một giọt, lại một giọt, không ngừng…
A… Tri âm cái gì, những lời xằng đó dừng ở đây được rồi, từ nay về sau, Cố Tích Triều ta và Thích Thiếu Thương ngươi, chính là cừu địch, giữa hai ta chỉ có huyết hải thâm cừu!
Lúc ta lấy lại ý thức, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà tranh đơn sơ. Bên tai truyền đến những câu nói đứt quãng của Thiết Thủ và Thích Thiếu Thương.
“Cố Tích Triều… Y điên rồi.”
“Không cần lo cho y… Không chết là được rồi…”
“… Y không chết nổi đâu…”
Đúng, Cố Tích Triều ta điên rồi, điên đến mức tay không cùng người tả xung hữu đột, thương tích trên từng tấc da thịt. Đúng, Cố Tích Triều ta chết không nổi, bàn tay này của ta đã bức bao nhiêu oan hồn đến cửa tử, nhưng bản thân ta vẫn sống tới bây giờ.
Xem ra, đối với bọn họ, Cố Tích Triều ta một ngày còn sống, ngày đó ông trời không có mắt.
Bất quá, ông trời bao giờ mới có mắt đây?
Khi Thiết Thủ không ở bên cạnh, đều là Thích Thiếu Thương chăm sóc ta, chăm sóc cho một kẻ điên. Điểm duy nhất mà hắn không giống Thiết Thủ chính là, chờ cho ta thân mang thương tích, hắn giúp ta trị thương, đồng thời còn vì ta mà, đau lòng.
Lần đó đối thủ không đâm nơi yếu hại, nhưng máu vẫn không ngừng thấm đẫm thanh y. Ý thức vẫn trôi trong mông lung, chợt cảm nhận một dòng ấm nóng bao quanh thân thể, tình cảm nồng đậm len lỏi trong từng tấc da thịt.
Ta nghe thấy hắn nói, thật khẽ thật chậm, “Đau không? Hẳn là rất đau, đã hiểu những đau đớn mà ta từng trải qua chưa?! Lúc ta bị ngươi đâm lại càng đau hơn… Cố Tích Triều, ngươi muốn sống sót, vậy ngươi phải đau…”
Cùng người nọ tái ngộ, ta hiểu được, ngoại trừ ước định với người, hắn chính là lý do để ta tiếp tục sống, lại không biết, đó cũng là lý do khiến ta không thể tiếp tục sống.
Hắn muốn ta sống, hắn muốn ta hối hận hết thảy những việc ta đã gây ra, hối hận đã từng phản bội. Ta đã nói, hắn hoàn toàn không hiểu ta. Những người biết Cố Tích Triều ta, đều biết ta một đi sẽ không quay đầu lại. Tiễn đã bắn ra không thể thu về, đây luôn là nguyên tắc mà ta tôn thờ.
Vì thế ta quyết định.
Ta nói ta nhớ Vãn Tình, Thích Thiếu Thương dẫn ta đi thăm mộ Vãn Tình. Ta ở trước mộ phần Vãn Tình ngây ngốc một ngày một đêm, sau mang theo Thần Khốc Tiểu Phủ.
Ta đã quyết định.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Lại là một đám không biết sống chết! Nhưng hôm nay, ta đã quyết định không đứng yên cho kẻ khác đánh. Thích Thiếu Thương, Ngọc Diện Tu La mà ngươi biết năm xưa đã trở lại, chống mắt mà nhìn xem!
Quỷ thần dạ khốc, Thần Khốc Tiểu Phủ!
Khóe môi nhếch lên, nhướng mi băng lãnh, gương mặt tràn ngập sát khí của Cố Tích Triều, ánh mắt lãnh đạm nhìn một đám những “kẻ báo thù” chết dưới Thần Khốc Tiểu Phủ, huyết sắc vẫn tán loạn trong gió, chỉ có điều, lần này không phải là máu của Ngọc Diện Tu La.
Tiểu phủ lượn một vòng lại bị thanh phong ngăn cản, nghênh diện chính là vẻ mặt thống tâm tật thủ của Thích Thiếu Thương. Ngươi đau? Ngươi đau thì thế nào?! Ngươi không biết, lúc ngươi đau thì lòng ta cũng nát sao! Dựa vào cái gì, để ngươi đau rồi thì ta nhất định phải đau? Những thống khổ của ta, ngươi biết được bao nhiêu? Ngươi hiểu được bao nhiêu? Ngươi cho rằng ngươi thực sự là tri âm của ta? Sáo rỗng!
“Cố! Tích! Triều!”
“A, Thích Đại dương gia, đừng trách ta không cho ngươi một cơ hội, khi ta ‘điên’ ngươi không giết ta, vậy vĩnh viễn sẽ không giết được ta!”
“Ta rất hối hận khi trước đã không một kiếm giết chết ngươi!”
“A? Vậy thật đáng tiếc, bất quá, Đại dương gia, hiện tại ta sẽ không cho ngươi giết!” Ngươi hối hận? Lừa ai vậy?! Lừa chính ngươi thôi!
“Cố Tích Triều!”
“Thích Thiếu Thương, không cần kêu tên Tích Triều nhiều lần như vậy, Tích Triều luôn nhớ rõ tên của mình.” Chậm rãi nắm tiểu phủ trong tay, hướng hắn cười ngoan độc.
Thích Thiếu Thương nhắm nghiền mắt, sau khi mở ra, ánh mắt hắn, chỉ còn là lãnh khốc.
Nghịch Thủy Hàn tuốt khỏi vỏ.
“Thích Thiếu Thương, chúng ta chỉ có một kết quả… Không phải ngươi chết, chính là ta vong!… Thật lâu trước kia, có lẽ cũng không lâu lắm, khi thiên lý truy sát, phản bội ngươi, hủy sơn trại của ngươi, giết sạch huynh đệ ngươi, ta đã biết…” Chúng tasớm không còn đường quay lại. “… Ta vẫn nghĩ, thời khắc tỉnh táo ta vẫn luôn nghĩ, khi nào thì, ta sẽ chết dưới Nghịch Thủy Hàn… Đó chính là kiếm của ngươi, không phải sao… Kiếm ngươi muốn mạng ta, hẳn ngươi cũng muốn…”
“Đừng, đừng nói nữa, đừng…” Tay cầm kiếm run rẩy, trừng mắt.
“A, Đại dương gia, ngươi xem, Lao Nhị Ca và Tiểu Mạnh bị thuốc nổ oanh tạc, Hồng Bào thổ huyết mà chết trong lòng ngươi, Cao Phong Lượng tự nguyện để ngươi đoạt mạng, còn có Quyển Ca mà ngươi tôn kính nhất, ngàn huynh đệ Liên Vân Trại, vạn nữ hài tử Hủy Nặc Thành, những oan hồn đã cùng ngươi vào sinh ra tử, đều ở trước mắt của ngươi, nói với ngươi rằng…”
“Không, đừng…” Mắt càng mở lớn, tay càng run rẩy.
“…Đại dương gia, vì sao không giết tên phản đồ kia! Tên yêu nghiệt đó! Giết y! Báo thù cho huynh đệ!”
“Không!!!!!!!”
Kiếm, bạt mạng xuyên qua lồng ngực, ngay tim! Rất chuẩn xác.
Thời khắc Nghịch Thủy Hàn xuyên qua cơ thể, nụ cười dữ dội ngoan tuyệt bỗng chốc trở nên phong thanh vân đạm ôn nhu tựa nước hồ thu phẳng lặng. Tay trái đặt ở ngực, nhất thời đẫm máu, lại run rẩy vươn ra chạm lên gương mặt tròn tròn như bánh bao, đoạn lại đặt trên thân Nghịch Thủy Hàn kiếm, không chút do dự rút mạnh. Thân thể khuynh đảo về phía sau.
Rơi xuống.
“Thích Thiếu Thương, ta phải chết, bị giết…” Phần tình nghĩa ngươi dành cho ta. Mặc kệ là cái gì, chúng ta đều gánh không nổi…
Thân thể tựa hùng ưng gãy cánh rơi xuống. Tiên huyết tựa hoa tươi nở rộ trên ngực. Ta cười, nụ cười diễm lệ nhất, tuyệt mỹ nhất, cười với hắn.
Lần cuối cùng, ta thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, khẽ than, hai mắt ta cũng nhắm nghiền. Cứ như thế đi. Tất cả, cuối cùng, cũng đã kết thúc…
Thực xin lỗi, ta không thể giữ ước định, vì một người, một người rất quan trọng. Thực xin lỗi, mẫu thân.
[2]
Khi rơi xuống vách núi, ta chưa từng nghĩ mình có thể sống sót. Vì sao ta vẫn còn sống? Chẳng lẽ đúng là tai họa lưu ngàn năm vạn kiếp sao? Đến mức này vẫn không thể chết, Thích Thiếu Thương, xem ra ta còn phải thêm một lần tìm ngươi, một lần tổn thương ngươi.
Ta chỉ muốn chết trong tay ngươi.
Khi ta lấy lại ý thức, phát hiện, thân thể đã không còn trong tầm kiểm soát của mình! Ta cảm giác được, sự tồn tại của mình le lói tựa đèn trước gió, rất nhỏ, rất yếu, còn trong cơ thể lại có một linh hồn hoàn chỉnh tồn tại.
Cơ thể của ta bị người xâm chiếm? Bây giờ ta là ai? Còn là Cố Tích Triều sao?
Chậm rãi vận động tất cả cảm quan quanh thân, nhận ra thân thể của “ta” đang ở trong bồn nước, dường như thoang thoảng mùi dược liệu, xung quanh là lều đơn sơ, hẳn là tiểu thất dùng để trị thương. Màn đêm vừa mới buông xuống.
Ta nhớ lần trước khi tỉnh lại, tuy rằng thân thể không cử động, nhưng đó cũng là buổi tối, như vậy…
Cảm giác được ý thức người kia dần nhạt đi, dường như đã muốn hôn mê, thử cùng “người đó” đối thoại vài câu. [ Chết chưa? ]
Không trả lời. Chẳng lẽ ta đã thật sự là không khí sao? Đáng giận! [ Hừ. ]
[ Ngươi, là ai? ] Một thanh âm vang lên thật thận trọng, trong lòng chấn động, thì ra vẫn có thể nói chuyện. Hiện tại người đang điều khiển cơ thể ta, rốt cuộc là ai?
[Ta nguyên là chủ nhân của thân thể này. ]
[ Triều Triều!!!! ]
Sửng sốt, ta chưa từng biết qua người nào khi gặp ta lại kinh động hưng phấn như thế, người này là ai? Quen biết ta? Hơn nữa, hình như là —— “nàng”?! Lập tức kịp phản ứng, [ Ngươi gọi ta là cái gì?. ]
[A, ta nói, Cố công tử, ta đang ở trong thân thể ngươi, vậy ngươi đang ở đâu? ] Lắp bắp, hình như rất sợ ta. Chợt cảm thấy có chút thú vị.
[Ta đương nhiên cũng đang ở trong thân thể của mình. ] Ta dừng một chút, nói thẳng, [Chẳng qua thân thể này bây giờ do ngươi làm chủ thôi. ]
[ A? Không phải chứ, ta chiếm đoạt thân thể của ngươi? A a a a, Triều Triều a, ta không phải cố ý đâu a!!! ] Này… điếc tai quá…
Ta ngẫm lại nguyên nhân hậu quả, loại âm dương thuật ta cũng hiểu chút ít, có lẽ là nhờ nàng mà ta sống lại. [Không, ta phải tạ ơn ngươi. Ba hồn bảy phách của ta đã mất đi hai hồn bốn phách, nếu không phải ngươi nhập vào thân thể của đúng lúc làm ta sống lại, e rằng ta sớm đã xuống hoàng tuyền rồi. ]
[ Ây da? Sao lại mất đi hai hồn bốn phách? ] Dường như nàng thực kinh ngạc.
[ Một – Kiếm – Xuyên – Tim ] Ta thốt ra từng chữ, có hơi khó chịu.
[ Vậy vậy vậy vậy vậy vậy vậy, làm sao để ngươi quay về thân thể của ngươi? ] A? Sao lại khẩn trương đến thế?
Ta do dự một chút, nói, [ Tìm về hai hồn bốn phách của ta là được. ]
[Vậy làm sao tìm? ]
[Nếu ta đoán không sai, hai hồn bốn phách hẳn là bám vào thân kiếm của tên kia. ]
[ Sau đó… ] Nàng do dự?! Nàng có dự cảm? Hay nàng vốn đã biết?
[Lại một lần nữa, một kiếm xuyên tim. ]
[ … ] Dường như nàng thật sự biết gì đó, nàng rốt cuộc là ai?
[Ngoài cách này ra, không còn cách nào khác. ]
[Ách, được rồi, ta đồng ý giúp ngươi. Nhưng mà nhất định phải dùng cách của ta! ]
Cách của nàng? Vì sao? Nàng không có câu hỏi gì sao? Ví dụ như đối phương là ai? Vì sao lại như vậy? Hay nàng đã biết sự thật? Vậy nhưng thái độ của nàng rất kỳ quái, tựa như cố chấp, rõ ràng đã đáp ứng giúp ta, lại giống như muốn tìm đường thoát khỏi kết cục mà ta muốn. Hơn nữa cứ cảm thấy, nàng biết Thích Thiếu Thương. Nàng biết hắn? Chẳng lẽ nàng muốn…
Mặc kệ nàng muốn làm gì, kết cục ta đã định, sẽ không thay đổi! [ Được rồi. Ta cũng chẳng phải làm gì nhiều, thành công là được. ]
[ Cái gì gọi là ‘Ta cũng chẳng phải làm gì nhiều’? Ngươi không định tham dự à? ]
[Không phải không định, mà là không thể. Ta chỉ có thể trao đổi với ngươi vào buổi tối. Ban ngày không được. ] Bất đắc dĩ, đây cũng không phải điều ta mong muốn, thân thể của mình lại bị người lạ chiếm, cảm giác thật khó chịu.
Ta vốn đối với linh hồn trên trời rơi xuống kia một lòng căm hận, nhưng đồng gian cộng khổ một năm, dần dần, ta nhận ra, thái độ của ta đối với nàng đang từ từ thay đổi.
Nàng không thông minh, nhưng thực linh hoạt, thực ngây thơ, đương nhiên, nhiều khi, ngây thơ đến ngốc nghếch. Nàng cũng để ý đến tâm tư của ta, không dám nghịch ý ta, hơn nữa, ta có cảm giác, nàng sợ ta, kính ta, nàng cũng, cưng chìu ta?!
Đã lâu lắm rồi, không ai cưng chìu ta như thế.
Nàng gọi ta là “Triều Triều”. Thật lâu trước kia, cũng có một người như vậy, trìu mến gọi ta như vậy.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
“Triều Triều, đến đây, mẫu thân cho con ăn kẹo, mẫu thân có việc, Triều Triều ngoan chơi một mình được không?”
“Triều Triều, con xem, đây là đôi hài mẫu thân mới làm, con mang vào cho mẫu thân xem.”
“Triều Triều, hôm nay ở học đường có thật sự nghe tiên sinh giảng bài không? Có học hành đàng hoàng không? Cho mẫu thân xem bài học của con nào.”
“Triều Triều, ngoan, mẫu thân kể chuyện xưa cho con, kể xong con phải đi ngủ, được không?”
Trong những trang hồi ức, mẫu thân vĩnh viễn ôn nhu như thế, chìu chuộng mình như thế, tuy rằng, sự nuông chiều của mẫu thân luôn đi cùng với những lời lăng mạ.
“Cố Tích Triều, kẹo kỹ nữ cho rất bẩn thỉu! Chúng ta giúp ngươi ném đi ha ha ha ha!”
“Cố Tích Triều, đây là đôi giày mà người mẹ kỹ nữ đã làm cho ngươi? Vẫn nên ném đi! Cẩn thận nó lại dẫn ngươi lên giường với nam nhân đấy ha ha ha!”
“Cố Tích Triều, ngươi coi như xong rồi! Một đứa con của kỹ nữ, sao có thể có tiền đồ? Sách của ngươi, chúng ta giúp đem chúng vứt xuống cống thối! Ngươi vẫn nên quay về nơi của mẹ ngươi mà chuẩn bị nối nghiệp đi!”
“Cố Tích Triều, mẹ ngươi lại đi bồi khách làng chơi, ngươi chính là con hoang của kỹ nữ ha ha ha ha!”
Ta là Cố Tích Triều, cho nên, ta sẽ không để mặc người tùy ý vũ nhục. Ta lao tới đánh bọn họ, từng người, từng người một cười nhạo vũ nhục mẫu thân! Ta dùng sức đánh, nhưng vô dụng, ta đánh không lại đám người bọn họ, bởi ta mới tròn năm tuổi. Đôi tay bé nhỏ kia, sao có thể chọi lại bốn năm người vai u thịt bắp. Ta cúi xuống, nhặt từng viên kẹo rơi vãi trên mặt đất, lau vào áo, gắt gao ủ ở trong ngực. Đôi hài mới đã không thể gọi là mới, ta cởi ra, cũng ủ trong lòng. Ta chạy xuống cống vớt từng quyển sách, đều đã bẩn, không thể ôm trong lòng, liền tìm lá cây xung quanh cẩn thận gói lại, khi về nhà sẽ chép thành sách mới.
Kẹo bẩn lau rồi có thể ăn, giầy bị xé có thể sửa, sách vở không dùng được có thể chép lại, nhưng chuyện mẫu thân là kỹ nữ Câu Lan Viện thành Dương Châu lại không thể đổi thay. Đây, cũng là chuyện khiến ta hận nhất. Dù rằng ta biết, mẫu thân thật sự yêu thương ta.
Sau đó, mẫu thân làm một chuyện, nàng khiến nỗi hận của ta hoàn toàn tiêu thất. Đêm khuya, người phóng hỏa, Câu Lan Viện thành tro bụi.
Ngày đó, mẫu thân ôm ta khóc, ta lần đầu tiên thấy mẫu thân khóc. Trước kia bất luận bao nhiêu khổ ải cơ cực người cũng chưa từng rơi một giọt lệ trước mặt ta, người chỉ ôn nhu cười với ta, thực ôn nhu, thực ôn nhu. Lệ quang óng ánh, nàng đẩy ta ra, đoạn lao vào trong biển lửa. Ngọn lửa điên cuồng gào thét, ngọn lửa thiêu đốt sương đêm lành lạnh, ngọn lửa cướp đi mẫu thân, khiến chúng ta âm dương chia cách.
Kí ức cuối cùng, chính là lệ quang trong suốt, cùng thân ảnh quyết tuyệt.
Mẫu thân người còn nói, “Triều Triều, con nhất định phải sống! Coi như vì mẫu thân, Triều Triều, con nhất định phải sống! Sống cho tốt!”
Được rồi, mẹ.
Một năm kia, ta bảy tuổi.
Mẫu thân ta tựa tia nắng thật mỏng manh thật dịu ngoan, mà người này, người chiếm dụng thân thể của ta, nàng cũng giống như mẫu thân cưng chìu ta như thế, nhưng lại không giống, bởi nàng tựa ánh dương, ánh dương khiến ta không còn là mình nữa. Mỗi ngày nàng đều mỉm cười, mỗi ngày đều hăng hái tiến về phía trước, tính cách đơn thuần tựa trang giấy trắng tinh khôi. Một ngày gần nàng, là một ngày ánh dương kia xua tan đi một phần tăm tối tận đáy lòng. Đôi khi lại vô tình nhớ đến Thích Thiếu Thương, cũng không còn khó thở, nhói đau. Trong một năm, câu nàng nói nhiều nhất chính là: Có khó khăn? Sợ gì! Ngẩng đầu ưỡn ngực tiến về phía trước!
Thời khắc đau khổ nhớ tới Thích Thiếu Thương, ngẩng đầu nhìn trời, trời trống rỗng, tựa như có thể chứa ngàn đau vạn xót.
Một năm trôi qua, tín niệm càng ngày càng kiên định, phải một lần nữa đối mặt với Thích Thiếu Thương, nhất định là thế.
Nếu không thể tiếp tục ước nguyện sống sót của mẫu thân, ta phải chết trong tay người ta yêu thương, đây là nguyện vọng cuối cùng của ta.
Thời gian một năm, nói dài không dài nói ngắn chẳng ngắn. Võ công của ta đã hoàn toàn khôi phục, còn tinh thâm hơn một phần. Tưởng niệm của ta đối với người kia ngày càng dào dạt, tương tư như rượu, thuần liệt cùng tận, mà nguyện vọng được chết trong tay hắn lại càng nồng đậm hơn. Có đôi khi, yêu càng sâu, bất an càng lớn. Nếu phải đánh mất nhau, chi bằng không có được nhau.
Một năm sau, nàng đã nỗ lực cùng ta y độc song tu. Đó cũng là lúc phải đi tìm hắn.
Ta nói với nàng, [ Chúng ta rời sơn cốc. ]
Nàng cười trả lời, [ Được, Triều Triều ~ ]
Trong nháy mắt đáy lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót. Nếu nàng biết chuyện ta cần làm đi ngược với ý nguyện của nàng, nàng sẽ ra sao? Có thương tâm, sầu bi không? Nàng còn có thể gọi ta là Triều Triều không…
[3]
Ta không ngờ vừa rời sơn cốc không bao lâu đã gặp lại Thích Thiếu Thương. Tuy rằng hắn dịch dung, trên tay cũng không có Nghịch Thủy Hàn, nhưng ta biết đó là Đại dương gia của ta, thân pháp của hắn, chiêu thức của hắn, kiếm pháp của hắn, đều quen thuộc như khắc sâu vào tâm trí.
Như dự đoán, nàng không nhận ra. Nàng không biết người kia, ta cũng không nói cho nàng biết người trước mắt chính là “Thích đại hiệp” mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn tìm. Nhưng điều này cũng không thể chứng tỏ nàng không biết Thích Thiếu Thương. Nàng nhất định quen hắn, nàng có rất nhiều bí mật, nàng không nói, ta cũng không hỏi. Dù sao ta cũng không bị tổn thất gì.
Hơn nữa chuyện khiến ta để tâm nhất, chính là thái độ của Thích Thiếu Thương. Một lần thoáng nhìn, đã nhận ra cả người hắn đắm chìm trong luồng khí băng lãnh thấu xương, không phải nhiệt độ cơ thể, mà là cái rét của tâm. Trên mặt hắn là mặt nạ da người, nhưng ngay cả như vậy, ta vẫn cảm giác được cái mặt nạ kia cũng mang biểu tình lãnh đạm như thế. Hắn đã thay đổi, đã quá lãnh mạc, thậm chí, lãnh khốc.
Vì cái gì? Vì ta sao?
Ta nên cảm thấy may mắn? Không, không nên. Thực xin lỗi, Đại dương gia, là ta trói buộc tâm trí ngươi, bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giải thoát cho ngươi.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Ta chợt phát hiện ta có chút hối hận, không phải hối hận vì đã không giết Thích Thiếu Thương, hoặc hối hận đã chết trong tay của hắn, hay đáp ứng nữ tử kia sẽ không nhúng tay vào chuyện nàng làm. Ta chỉ vạn phần hối hận ngày đó nhận ra Thích Thiếu Thương đã không nói cho cái tên não chứa nước biết, nếu nói ra biết đâu ta sẽ dễ chịu hơn.
Cải trang, dùng tên giả, thầy tướng số, bố thí, giải độc… Mấy cái này không phải chuyện Cố Tích Triều ta sẽ làm! Đến khi vào Lục Phiến Môn, lại còn cho ta mặc trang phục nữ nhân?! Ta thật muốn bổ đầu tên đó ra xem trong đó chứa cái thứ quái quỷ gì! Mấy cái chuyện nhàm chán đến ngu ngốc đó, nàng lại dùng cơ thể của ta mà làm, lại làm vui vẻ như thế! Còn có tên Hoàn Nhan Thịnh kia! Chỉ biết gặp phải người này không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Tên Hoàn Nhan Thịnh kia, lần đầu nhìn thấy hắn ta đã cảm nhận được điều gì đó rất kỳ quái, nên ở đại sảnh cùng bọn người Vô Tình Thiết Thủ, hắn vừa vào lại nhìn ta trước tiên?! Hắn biết ta.
Tuy rằng cái tên não chứa nước nói với ta rằng, vị kia chính là người bị nàng gạt tiền, nhưng ta lại cảm nhận được, Hoàn Nhan Thịnh chú ý tới ta không phải chỉ vì nguyên nhân này.
Nhân vật vừa xuất hiện này, não lại càng chứa nhiều nước hơn! Hoàn Nhan Thịnh chết tiệt! Lại dám bảo ta làm phi tử của hắn?! Được, nàng dám học cách dùng cơ thể của ta giả nữ nhân đi mồi chài người khác? Còn là tiểu hoàng tử Kim Quốc? Chuyện này ta sẽ ghi sổ nợ tính toán cho ra lẽ.
Còn tên Hoàn Nhan Thịnh kia, khiến ta thập phần choáng váng. Ta chưa từng nghe nói có người muốn nam nhân làm phi tử, bởi dù nam nhân kia có xinh đẹp kiều diễm đến mức nào, thì vẫn là nam nhân! Hơn nữa ánh mắt của hắn nói rằng, hắn không thích ta, mà chỉ thưởng thức ta, cầu hiền nhược khát. Ánh mắt như thế ta đã gặp qua một lần sẽ không quên. Thì ra hoàng tử điện hạ này muốn mượn sức ta. Bất quá…
Ta hiện tại không có hứng thú, trong tương lai cũng sẽ không. Tống Kim có nghị hòa thế nào, ta vẫn là người Tống. Thế nên chuyện phiền toái này, để cho tên kia từ từ mà xử lý. Dù sao, cả hai người não đều chứa nước, ngu ngốc trì độn, vừa khéo để lừa gạt bày trò với nhau.
Ta nghĩ tên kia suy nghĩ giản đơn, kỳ thực nàng cũng không ngốc, tuyệt không. Nàng chỉ cần nhìn thái độ của Thích Thiếu Thương liền đoán được một năm trước đã phát sinh chuyện tình nghiêm trọng. Nàng chạy đi chất vấn ta, kỳ thực cũng không thể nói là chất vấn, chỉ là lập đi lập lại không ngừng một câu: Một năm trước, đã xảy ra chuyện gì?
Ta nói với nàng, ta biết nàng muốn tác hợp cho ta và Thích Thiếu Thương, nàng quả nhiên thực kinh ngạc. Sau đó ta nói, ta cùng hắn vĩnh viễn không thể ở bên nhau.
Nàng hỏi vì sao. Ta nói, vì một năm trước Thích Thiếu Thương tự tay giết ta.
Ta biết đó không phải là lý do thật sự. Nguyên nhân chân chính ta không thể nói ra. Nếu ta nói, nàng sẽ từ bỏ mục đích của mình sao? Đáp án chắc chắn là, không thể.
Vì thế ta nói, [ Ngươi có biết ngươi có làm gì thì ta cũng không thể ngăn cản, cho dù bây giờ ngươi muốn nhảy xuống vực tự sát ta cũng không xen được, không quản được! ]
[Triều Triều ~ đừng nói như vậy a… ] Khi nàng nói lời này, ngữ khí thực ủy khuất, còn phảng phất chút chua xót.
Ta nhẫn tâm, nói, [ Được! Bây giờ ta sẽ không hỏi ngươi đã làm những chuyện gì nữa, cho tới khi ngươi giao lại thân xác cho ta. ]
[ Triều Triều… ] Thanh âm nhu nhược yếu ớt, cách xưng hô quen thuộc lại nhìn trùng xa cách, lòng dao động.
[ Đừng nói gì hết, ta mệt chết đi được, lo liệu mọi chuyện sớm một chút. Nhớ rõ, ngươi đem mấy chuyện này chôn sâu một chút, đừng để nó truyền ra ngoài! ]
[ Được…. ]
Ta nghe ra được, nàng suy sụp, nhưng đây là cuộc đời của ta, ta không cho phép người nào đến chi phối.
[ Ngày mai… ]
[ Cái gì? Triều Triều? ]
[ Ta muốn đi gặp Vãn Tình. ] Một lần cuối cùng, được nhìn Vãn Tình, sau này, sẽ không còn cơ hội.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Kỳ thật, nàng thật sự rất thông minh, tuy rằng đôi lúc không dùng đầu óc suy nghĩ cho đàng hoàng. Nàng nghiêm túc vạch tràn âm mưu của Hoàn Nhan Thịnh, sau đó trên mặt còn ngập tràn đắc ý. Chuyện này ta chưa từng bàn với nàng, tuy là phát hiện hơi trễ, nhưng rất chính xác, hơn nữa còn rất sâu sắc. Có lẽ nàng không vô dụng như ta vẫn nghĩ. Nàng vẫn rất tốt. Chỉ có ta là không.
Ta nói đôi lúc nàng không dùng đầu óc suy nghĩ cho đàng hoàng. Nàng đoán ra ý đồ của Hoàn Nhan Thịnh, nhưng rất ngu ngốc chọn một nơi người tự do ra vào như hậu viện để vạch trần ý đồ đó. Mà Hoàn Nhan Thịnh kia, theo ta dự đoán, chính là muốn mượn sức ta, hơn nữa còn đoán được, ta chính là Cố Tích Triều. Hoặc nói, “nàng” chính là Cố Tích Triều. Sau đó, ngoài ý muốn, mọi người ai cũng biết.
Khi ta nhìn đến Thích Thiếu Thương, phát hiện lớp mặt nạ băng lãnh đã đánh rơi nơi nào, chỉ còn bộ dáng thân thuộc — quan tâm, sốt ruột, và kiên định. Lòng đau đớn thét gào, hắn đã thông suốt? Hắn rõ tâm ý của ta? Là nàng giúp hắn nghĩ thông? Nàng thật có năng lực…
Nhưng mà, cho dù là vậy, kết cục ta muốn vẫn sẽ không thay đổi. Cho dù Thích Thiếu Thương, hắn cũng yêu ta.
Ta đã lờ nàng rất nhiều ngày, nay đột nhiên mở miệng, [ Ngươi còn muốn giúp ta khôi phục không? ]
[ Muốn a muốn a đương nhiên muốn! ] Nàng tựa hồ không suy nghĩ, nếu không sao có thể đáp nhanh như thế?
[ Vậy nhất nhất đều phải nghe ta. ] Ta thản nhiên nói.
[ … ] Nàng trầm mặc. Nàng có nghe theo không? Phương pháp khôi phục kia, một – kiếm – xuyên – tâm.
[ Ta phải lấy lại hai hồn bốn phách của ta còn bám vào Nghịch Thủy Hàn. Ta nói rồi, trừ phương pháp này, không còn cách khác. ] Cơ hội không nhiều lắm, ta phải nắm chắc. Cho nên ta không thể do dự.
[ Vậy Triều Triều, ngươi có thể đảm bảo là sẽ không sao? ] Nàng đang lo lắng cho ta. Vì sao đến tận bây giờ nàng vẫn nghĩ cho ta?
[ Ta có thể đảm bảo nhiều nhất, sẽ không chết ngay lập tức. ] Thở dài một hơi.
[ Có ý gì? ]
[ Ngươi có muốn kết thúc hay không? Ngươi xem ta là ai? Cố Tích Triều ta muốn làm gì, người khác có thể chi phối sao? Ngươi giúp thì giúp, không giúp thì thôi. Bất quá ta cho ngươi biết, nếu muốn ta khôi phục, trừ cách này, không còn cách nào khác. ] Lời vừa thốt ra, đã có chút hối hận, vừa rồi, dường như đã tổn thương nàng. Không được, ta không thể mềm lòng! Đã đi đến nước này…
[ … Ta biết rồi, ta làm theo. ] Ta cảm giác được, nàng đang mất mác. Vì lời nói của ta sao…
Sau đó, cuối cùng, đã được toại nguyện.
[4]
Ta nghe thấy Thần Long kia, người mà trách nhiệm giang hồ nặng ngàn cân trên vai đã gánh cả tám trăm, nay lệ quang lại chan chứa như một tiểu hài tử, “Tích Triều! Ngươi chờ một chút! Ta có lời muốn nói với ngươi! Ta thích ngươi, Tích Triều! Ngươi đừng đi! Ta biết một người gánh vác không được, vậy hai người chúng ta cùng gánh vác! Chúng ta cùng nhau…”
“Tích Triều, Tích Triều! Chúng ta có thể cùng nhau quy ẩn, không màng giang hồ thế sự! Không quản hồng trần thế tục! Ta buông hết trọng trách trong tay! Chỉ cần một mình ngươi!…”
“Tích Triều! Xin ngươi… Ta biết ngươi cũng yêu ta, có phải không? Trở về đi, trở về đi Tích Triều! Ta cần ngươi…”
Nhắm mắt. Thực xin lỗi, Đại dương gia, đã không còn kịp nữa.
Khi xoay người, cuối cùng ta đã nhìn thấy bộ dạng linh hồn chiếm lấy thân thể ta, ta cứ nghĩ là một nữ nhân đã ngoài đôi mươi, nào ngờ chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Rõ ràng cảm giác của nàng cho ta là của một người mẹ thương yêu chìu chuộng đứa nhỏ, vẫn nghĩ hẳn nàng đã có con, cho nên mới theo bản năng chiều chuộng mình, xem mình như con nàng. Thế nhưng hiện tại… chỉ có thể xem là một tiểu muội nhà bên mà thôi.
Nàng ở trước mắt ta, đau thương, bi ai, nếu linh hồn có nước mắt, ta nghĩ, lệ quang sớm đã chan hòa. Ta muốn nói với nàng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng trong khoảnh khắc ấy một câu cũng không thể thốt nên lời. Hai tiếng “cảm ơn” cũng nghẹn lại nơi yết hầu.
[Triều Triều, đây là lần cuối cùng ta cầu xin ngươi một chuyện. Sau này ta và ngươi, sẽ không còn quan hệ gì nữa. Được không? ]
[ … Được, ngươi nói đi. ] Yêu cầu cuối cùng, ta không thể cự tuyệt. Nàng hiện tại như thế, ta còn có thể làm gì khác?
[Xin ngươi, ăn hạt châu này… ]
[ … ]
Nàng hai tay nâng hạt châu màu lam nhạt, xoay người, nàng nói, [Vì ta, lần cuối cùng… ] Câu nói vẫn chưa được thổ lộ hết. Nhưng mà, bàn tay nâng hạt châu không ngừng run rẩy, mắt nhắm chặt, nàng không dám nhìn ta, cũng không dám thốt ra một tiếng, nàng đang chờ ta, chờ ta tiếp nhận.
Hạt châu màu lam nhạt kia, ngẫm một chút có thể đoán được nó dùng để làm gì. Nàng đến bây giờ vẫn còn muốn cứu ta sao? Vì sao nàng cứ nghĩ cho ta? Hạt châu kia, hẳn là nàng giữ cho bản thân, sao phải cho ta? Không đáng… Vậy còn nàng thì sao? Vạn câu hỏi chực chờ nơi khóe miệng, nhưng vẫn không thể nói ra, chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi lấy hạt châu đó. Ta thấy nàng nở nụ cười, cười hân hoan vui sướng. Ta cùng Thích Thiếu Thương ở bên nhau khiến nàng cao hứng đến thế sao? Rốt cuộc nàng là ai? Nàng làm những chuyện này là vì cái gì?
Nhưng cho dù trong lòng có vô vàn thắc mắc, nhưng không hỏi một câu, người đã yêu thương ta, ta không nhẫn tâm tổn thương nàng. Vì thế ta chỉ cau mày, nói lảng sang chuyện khác, [Đây là cái gì vậy, rất khó nuốt. ]
[Đương nhiên là ~~~~~~ vật sẽ cho ngươi hạnh phúc! Triều Triều, sống thật tốt, đừng lãng phí tâm ý của ta. ]
Ta không hỏi gì khác, chỉ muốn biết một điều, [Có thể nói cho ta biết, tên của ngươi không? ]
[A? Tên? Ta, ta gọi là —— ] Nàng hai tay khẽ đẩy linh thế của ta về phía sau, chậm rãi nhập vào cơ thể còn ấm trong lòng Thích Thiếu Thương.
[ Ta gọi là, mẹ ruột. ]
Ý thức mơ hồ, lại loáng thoáng nghe thấy một thanh âm đang nói: Triều Triều, kiếp sau, làm con ta được không, ta muốn mẹ ruột chân chính của ngươi a.
Được.
Tại sao lại không chứ? Ta kiếp sau, coi như là đứa con chân chính của nàng.
Cám ơn nàng, nữ tử tự xưng là mẹ ruột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...