[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý

Trích chương 24:

.

Cung Tố Tuyết xoay người từ từ trở chỗ cây đàn đặt trên bàn, tay lướt qua dây đàn, một chuỗi âm thanh truyền ra.

.

“Thích đại hiệp xin đừng nóng vội, giải dược này, Thích đại hiệp có đủ khả năng nhờ vả người đó. Thực ra thì, lần này thiếp cũng là bị người đó nhắc nhở, mở tiệc rượu này để khoản đãi nhị vị.”

.

Thích Thiếu Thương hồ nghi nhìn Cố Tích Triều, hỏi: “Là ai?”

.

“Là ta.”


-o0o-

Một nhân ảnh vận hoàng sam từ sau khoang thuyền bước ra, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt thon dài, dưới cằm không để râu. Tay của hắn cầm một cây quạt, phong thái nhàn nhã, tôn quý cao ngạo, khí chất khó diễn đạt thành lời. Theo sau là hai lão giả vận áo màu xám, hình dung tiều tụy, nhưng trong mắt tinh quang ẩn hiện, chứng tỏ là những bậc cao thủ võ công.

Thích Thiếu Thương liếc mắt thấy người vận hoàng sam, kinh hãi, vội vàng khom người hành lễ nói: “Ty chức Thích Thiếu Thương, tham kiến Cửu Vương gia.”

Người vận hoàng sam mới đến chính là huynh đệ ruột của Đương kim Thánh thượng, Cửu Vương Triệu Dự.

Triệu Dự vỗ vỗ cây quạt trong tay, cười nói: “Thích bộ đầu không cần đa lễ. Bổn vương hôm nay là vì thưởng trăng uống rượu, mới mời hai vị tới đây. Ngươi đa lễ như vậy, chẳng phải khiến người khác không tự nhiên, mất hết thi vị. Đến đây, ngồi vào bàn đi.” Nói rồi, nhìn Cố Tích Triều một cái, cười nói: “Cố công tử còn không ngồi đi.”

Cố Tích Triều cũng không hành lễ, nhướng mày khiêu khích nói: “Chỉ sợ tiệc rượu không chỉ đơn thuần là tiệc rượu, đàm đạo cũng không hẳn là đàm đạo chuyện tốt, ” nói rồi nhấc một chung rượu, xoay hai vòng trong tay, nói, “Một chung rượu uống vào, sợ như phải ăn một ngàn bữa Hồng Môn Yến của Lữ Hậu.” Ngữ khí cực kì vô lễ.

* (Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.

Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.

Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)

Không ngờ Triệu Dự hoàn toàn không tức giận, còn cười nói: “Chẳng lẽ Hồng Môn Yến này, Cố công tử cũng không dám dự?”

Cố Tích Triều nhếch miệng cười, phất vạt áo ngồi xuống, cũng không chờ đợi, tự mình cầm bình rượu rồi rót đầy một chung ngửa đầu uống cạn, rồi lớn tiếng nói: “Rượu ngon.”, sau đó tự mình cầm đũa dùng món.

Triệu Dự cười, cũng ngồi xuống, có ý bảo Cung Tố Tuyết, Thích Thiếu Thương cùng ngồi.

Bốn cô gái vận lục y tiến lên châm rượu và gắp thức ăn cho bọn họ, động tác nhanh nhẹn nhưng lại tinh tế và dịu dàng.

Rượu quá tam tuần, Triệu Dự hỏi Thích Thiếu Thương: “Ta nghe nói Thích bộ đầu cùng Thôi bộ đầu lần này đến Hàng Châu, chính là vì huyết án diệt môn của nhà Trần Các lão. Không biết lúc này đã có manh mối gì chưa?”


Thích Thiếu Thương nói: “Ty chức vô năng, tạm thời vẫn chưa tra được đầu mối.”

“Các ngươi đã tra nghiệm hiện trường và thi thể của nạn nhân chưa?”

“Ty chức đã kiểm tra rồi.”

Triệu Dự nói: “Theo công văn của phủ Hàng Châu trình lên, hung khí gây án chính là Thần Khốc tiểu phủ, có phải là thật hay không?”

Thích Thiếu Thương chần chừ một chút, rồi đáp: “Là thật.”

Triệu Dự nhìn về phía Cố Tích Triều, nói: “Hung khí đã xác định được rồi, vì sao lại chậm chạp không đi bắt nghi phạm đi? ”

“Khởi bẩm Vương gia, hung khí tuy là Thần Khốc tiểu phủ, nhưng trong chuyện này, còn nhiều điểm khả nghi, vẫn còn phải điều tra thật kĩ lưỡng.”

“Hoàng huynh rất chú ý tới vụ án này, thúc giục Lục Phiến Môn nhanh chóng phá án. Thích bộ đầu do dự như vậy, chỉ sợ Gia Cát thần hầu cũng khó lòng bẩm báo với Hoàng thượng.” Hắn nói với Thích Thiếu Thương, nhưng hai mắt vẫn nhìn Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều hời hợt cười, nói: “Thần Khốc tiểu phủ là độc môn binh khí của Cố Tích Triều, Cố mỗ trở thành nghi phạm lớn nhất trong án này, cũng không có gì kỳ quái. Vương gia có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cần gì vòng vo, khiến người khác hồ đồ.”

Triệu Dự mỉm cười nói: “Cố công tử sắc mặt không tốt lắm, không biết quý thể có bệnh nhẹ nhiều hay không? Có lẽ thuốc của Gia Cát thần hậu, cũng chống giữ được bao lâu nữa đâu.”


Cố Tích Triều cười nói: “Cố mỗ đang muốn thỉnh Vương gia vì Cố Tích Triều chẩn trị.”

Thích Thiếu Thương đứng dậy ôm quyền cung kính nói: “Cố Tích Triều thân trúng kỳ độc, xin thỉnh Vương gia rộng lượng ban thuốc cho y.”

Triệu Dự vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lợi hại như đao, đảo qua hai người bọn họ.

“Ta nghe giang hồ đồn đãi, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều là tử địch, hôm nay vừa thấy, aiiii, ” hắn làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói, “Hình như ta vẫn chưa nghe được hết ngọn nguồn.”

Thích Thiếu Thương nói: “Ty chức cùng với Cố Tích Triều, thật sự là tử địch bất cộng đái thiên, nhưng vốn cũng là bằng hữu.” Giọng nói của hắn trầm ổn, bất vi sở động.

Ánh mắt Triệu Dự xoay chuyển thật nhanh, vỗ bàn quát: “Thích Thiếu Thương, ngươi thật lớn gan. Cố Tích Triều là khâm phạm của triều đình, năm đó hắn bức vua thoái vị, tội chết không tha. Hôm nay y lại là nghi phạm lớn nhất của huyết án Trần phủ, lẽ ra ngươi phải nhanh chóng áp giải về kinh, giao do Hoàng thượng xử trí, nhưng lại ở chỗ này cùng hắn đàm bằng luận hữu, ngươi đã biết tội chưa?”

Thích Thiếu Thương chưa mở miệng, Cố Tích Triều đã giành nói trước: “Vương gia cần gì ra vẻ oai phong. Vương gia nếu muốn bắt ta, thì sớm đã xuống tay rồi, cần gì chờ tới bây giờ? Lúc này thanh phong lãng nguyệt hồng lâu chu các, trong lúc ngắm cảnh, mở miệng là bắt, là giết, Vương gia một thân phong nhã, sao lại đợi đúng lúc này làm chuyện nấu hạc đốt cầm (*)?”

(*) Phần cầm chử hạc: đốt cầm nấu hạc/phá hoại phong cảnh. (anh Cố kêu bà Vương gia làm người ta mất hứng >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận