Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, nhưng sương mù lại giăng khắp nơi, ôm lấy làn gió thổi qua khe cửa miếu, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Lửa đã tắt từ lâu, để không bị lạnh, Cố Tích Triều nép vào lòng Thích Thiếu Thương, đầu gối lên tay hắn, vẫn còn đang ngủ rất say, gương mặt tái nhợt mông lung trong nắng sớm. Đắp cho y thêm một lớp áo, Thích Thiếu Thương từ nãy đến giờ vẫn còn nhăn mặt nhíu mày. Dược của Gia Cát thần hầu mặc dù có thể tạm thời khắc chế độc tính trong cơ thể, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Cố Tích Triều giật mình, mở mắt ra, đôi mắt thanh tỉnh không có vẻ gì là buồn ngủ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tích Triều nhếch khóe môi, cười khẩy một tiếng.
“Thích đại đương gia tội gì hảo tâm như vậy, lại đi lo lắng thương thế của kẻ tử địch.”
Thích Thiếu Thương không muốn cãi nhau với y, thay y kéo chặt áo khoác, mặc lại trường sam cho mình, rồi đứng dậy khêu một đống lửa mới, dùng cái nồi và chén Tức Hồng Lệ để lại bắt đầu nấu cháo khoai lang. Chờ đến khi trong nồi tỏa ra hương thơm, hắn múc một chén đầy đưa đến cho Cố Tích Triều.
“Hai ngày nay ngươi chưa ăn gì rồi, dậy ăn chút cháo đi.”
Cố Tích Triều kì quái nhìn hắn.
“Thích Thiếu Thương, ta thật không hiểu ngươi, ta là tử địch của ngươi, ta hại vô số bằng hữu của ngươi chết thảm, hại ngươi lưu lạc khắp nơi. Ta không phải là người tốt, lúc này lại là nghi phạm trong vụ án ở Trần gia. Người còn đối đãi với ta như vậy, đến tột cùng, ngươi là nhân vật đại nhân đại nghĩa, hay là một kẻ đầu óc có bệnh hả?”
Thích Thiếu Thương hơi nhắm mắt lại, tuy rằng từ lâu đã quen thói cay nghiệt của y, nhưng thật không tưởng tượng được có người nào sau một đêm triền miên lại có thể nói ra những câu tổn thương tình cảm như vậy.
“Cũng có thể, đầu óc ta bị hỏng rồi. Nhưng Cố đại công tử cố chấp hơn ta bao nhiêu?” Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía y, người kia quần áo đắp hờ, xương quai xanh nửa ẩn nữa hiện, bấc giác khóe miệng hắn nhếch lên thành nét cười, nhưng rất nhanh lại tiêu tán trong tia nhìn đầy hắc khí của người kia.
Cố Tích Triều nhướn mày, ngồi dậy đón lấy chén cháo.
“Nói không chừng, cả hai chúng ta đầu óc đều hỏng cả rồi.” Y cúi đầu ăn cháo, trong miệng còn đang ngậm đồ ăn, lười biếng mà ậm ực trả lời.
“Ai mà biết được? Có lẽ chúng ta thật sự ngồi trong một gian phòng tối, nên nhìn không thấy tâm của chính mình.” Thích Thiếu Thương lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, buồn bã nói.
“Ngươi… nói cái gì?” Cố Tích Triều nghi hoặc hỏi.
Thích Thiếu Thương thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là ta được người nhờ cậy, mang cái này giao lại cho ngươi.” Nói đoạn, lấy quyển Kim Cang Bàn Nhược Mật Đa Kinh mà Kiến Tính đại sư đưa cho hắn, thẩy lên đùi y.
Cố Tích Triều giật mình, nuốt phải một ngụm cháo nóng bỏng lưỡi, đến nỗi y phải che miệng, ngừng một hồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Kiến Tính? Là Kiến Tính đại sư của Không Ân Tự sao?”
“Phải, chính là người đó.”
“Hai người quen biết à?”
“Không phải, chỉ là ông ấy mời ta uống một ly trà, hai ly rượu.”
“Ông ấy cư nhiên còn mời ngươi uống rượu sao?”
Thích Thiếu Thương bị thần khí cổ quái xen lẫn hoài nghi trên mặt y làm cho hắn có chút xấu hổ.
“Chuyện là thế này, ngày hôm trước, ông ấy mời ta đến Không Ẩn tự uống một ly trà, còn thêm hai chung rượu, nhưng mà, hai chung rượu đó ta chưa có uống kịp.”
“Vì sao ông ấy mời ngươi uống rượu?”
Đột nhiên ánh mắt Thích Thiếu Thương trầm xuống, bình tĩnh nhìn Cố Tích Triều, thong thả nói: “Ông ấy kể cho ta một câu chuyện xưa.”
“Là chuyện gì?”
Thích Thiếu Thương nhớ lại một chút, rồi nói: “Ta nghe không hiểu, hình như là kể về đại để tử của Như Lai bị ma nữ mê hoặc, thiếu chút nữa là phá sắc giới, Như Lai phái người đi cứu Ngài ấy trở về. Ngài ấy thỉnh Như Lai giảng cho biết thế nào là tu đạo, Như Lai lại nói cái gì mà lâm viên, rồi dòng suối, gian nhà này nọ. Ai,” hắn hươ hươ tay, “Nói chung, ta nghe không hiểu.”
Cố Tích Triều buông chén cháo xuống.
“Chuyện đó kể về A-nan bị Ma Đăng Già mê hoặc, lão hòa thượng Kiến Tính có ý định gì, mà lại tìm ngươi đến giảng Lăng Nghiêm Kinh chứ?”
Thích Thiếu Thương nhìn y nhíu mày, ra vẻ khó hiểu, nhìn không được cười khẽ.
“Hay là ông ấy nghĩ ta có tuệ căn, muốn độ ta xuất gia?”
Cố Tích Triều liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi mà xuất gia, thì thiên hạ, giang hồ gánh nặng nghìn cân này ai có thể đảm đương đây?”
Thích Thiếu Thương nhíu mày nói: “Cố Tích Triều, nói đi nói lại, vẫn là người thích tổn thương người khác.”
Cố Tích Triều không để ý tới hắn, nhặt lấy cuốn Kim Cang Bàn Nhược Mật Đa Kinh, đôi mắt dao động qua lại, Thích Thiếu Thương rõ ràng bắt được một tia lạnh lẽo ngoan độc, giống như đang oán giận.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Cố Tích Triều lạnh lùng lười, vứt quyển sách xuống, nói: “Kim Cang, Kim Cang có thể cắt đứt tất cả ma chướng, hừ, ta thật muốn xem, lão làm thế nào cắt được ma chướng này.”
“Ông ấy tặng ngươi cuốn kinh thư này là có ý tứ gì?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Lão hòa thượng chỉ cùng ta chơi một trò đánh đố, cũng không có gì lớn lao lắm.” Cố Tích Triều khoác y phục qua vai.
“Còn quyển sách này thì sao?”
“Ném đi.”
“Ném à?”
Cố Tích Triều nhìn sách, lại nhìn sang Thích Thiếu Thương, nói: “Nếu ngươi thích, chi bằng ngươi cứ giữ lấy.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, nhặt quyển sách đang nằm dưới mặt đất bụi bặm, nói: “Vô luân thế nào, ông ấy cũng có ý tốt. Ta giúp ngươi giữ nó vậy.”, rồi từ trong lòng lôi ra một cái bao nhỏ, mở ra, bỏ quyển sách vào.
Cố Tích Triều đảo mắt một cái, hỏi: “Trong bao của ngươi đựng gì vậy?”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, lập tức tỏ vẻ như không có việc gì, nói: “Không có gì, bất quả chỉ là quyển sách năm đó Cố đại trại chủ ngươi tặng cho ta thôi.”
Cố Tích Triều chậm rãi chỉnh trang lại mái tóc, cài trâm, rồi kéo chặt áo khoác, giương mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Thích Thiếu Thương cũng không nói gì, nhất thời cả không gian đều rơi vào im lặng.
Ngoài cửa sổ, gió thu ào ào thổi qua, cây lá ngả nghiêng, xào xạc.
Thật lâu sau, Cố Tích Triều nói: “Khê rồi.”
Thích Thiếu Thương lơ đãng hỏi: “Cái gì?”
Cố Tích Triều cảm thấy bực mình, nói: “Cháo khê rồi.”
Thích Thiếu Thương giật mình kéo cái nồi chút nữa đã bị nấu đến thủng đáy qua một bên, cháo không ăn được nữa rồi. Hắn ảo não nói: “Để ta nấu nồi khác.”
“Không cần đâu, dù sao cũng không hợp khẩu vị.”
“Như vậy làm sao được, hai ngày nay ngươi có ăn uống gì đâu.”
Cố Tích Triều dựa vào thần án, nửa ngồi, nửa muốn nằm, nói: “Được hay không tự ta biết, ngươi không cần rầy rà.”
Nhìn bộ dáng y mệt mỏi rã rời, hình như là muốn ngủ, Thích Thiếu Thương hỏi: “Mệt lắm sao?”
Cố Tích Triều tức giận trừng hắn: “Ngươi nói thử xem.”
Thích Thiếu Thương đỏ mặt, không muốn nhắc lại, hắn cầm cái nồi đi lấy nước, rồi nấu một nồi cháo khác.
Hắn một bên khuấy cháo, một bên hỏi Cố Tích Triều đang vật vờ buồn ngủ: “Ta vẫn muốn hỏi ngươi, chuyện người điên kia là thế nào? Vì sao hắn lại cứu ngươi?”
Cố Tích Triều trầm mặc một hồi, nói: “Hắn gọi là Mã Hà, nghe nói năm năm trước đã chạy đến Hàng Châu, vẫn trú ngụ trong gian miếu đổ này. Không ai biết lai lịch danh tính của hắn. Bởi vì hắn điên rồi, cho nên bị người ta chế nhạo. Khi ta vừa tới Hàng Châu, đúng lúc gặp một vụ án mạng. Bách tính ở đây không biết, cứ cho là hắn làm. Sẵn đang ghét hắn, người lớn trẻ nhỏ đều tới truy tìm hắn. Có lần ta đi điều tra tinh tức, gặp phải một đám người đang đánh hắn. Ta ngăn cản họ, giải vây cho hắn. Lúc đó trên người hắn có nhiều vết thương, cuối cùng ta đã giúp hắn chữa trị. Sau đó thì ta đi đâu, hắn cũng đều đi theo.” Y nói xong, cười khẩy một cái, “Không ngờ, lần này là hắn đến cứu ta.” Y giương mắt nhìn Thích Thiếu Thương đang vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Làm sao vậy? Kì lạ lắm sao?”
Thích Thiếu Thương biết mình thất thố, cười giả lả: “Không có. Chỉ là có hơi kì lạ thôi.”
Cố Tích Triều cười nhạt: “Kì lạ là ta, tên đại ác nhân Cố Tích Triều cũng có lúc làm việc thiện.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu không nói.
Cố Tích Triều cười nhạt hai tiếng, điềm nhiên nói: “Người ta muốn giết chỉ có Thích Thiếu Thương ngươi, còn những người khác không quan hệ. Nhưng nếu có ai ngăn cản ta, ta đều giết hết. Ta đã từng nói, nếu có trở ngại, gặp phật giết phật, gặp thần giết thần.
Thích Thiếu Thương nghẹn không nói được tiếng nào, bèn thay đổi đề tài, nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra hắn có võ công sao?
Cố Tích Triều lắc đầu: “Hắn chưa từng để lộ ra. Nếu có, đám người ngu xuẩn kia làm sao mà đụng được đến hắn chứ?”
Thích Thiếu Thương gật đầu, rồi lại hỏi: “Ngươi và Kiến Tính đại sư giao tình rất sâu sao?”
“Cũng không phải, chỉ là thường ngày hay lui tới, rảnh rỗi thì uống chén trà, chơi cờ, luận bàn kinh kệ.”
“Ông ấy cũng là một cao thủ hiếm có, ngươi biết không?”
“Không biết. Ông ta mà cũng có võ công sao?”
“Hơn nữa còn rất cao, hiện nay ngoài trừ các vị tiền bối Thiếu Lâm ra, ta nghĩ không ra ai có thể có công lực như vậy.”
Cố Tích Triều nhíu mày nói: “Những người này là ai, sao toàn bộ đều tập trung ở Hàng Châu chứ?”
Thích Thiếu Thương gật đầu: “Đúng là có chút kì quái. Nhưng muốn nói trên giang hồ, thế ngoại cao nhân còn nhiều mà, sao ngươi lại cho rằng tất cả đều ở đây?”
Cố Tích Triều cau mày, đôi mắt lóe ra một tia lạnh lẽo.
Thích Thiếu Thương suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Ngươi cho rằng Tiểu Nguyên có thể ẩn thân ở đâu?”
“Tiểu Nguyên?”
“Giải dược, phải tìm hắn mới có được.”
Cố Tích Triều cười khanh khách: “Người tìm Tiểu Nguyên để lấy giải dược à? Ta xin ngươi, Đại đương gia, ngươi động não một chút được không vậy?”
“Vậy là sao?”
“Cho dù ngươi tìm được Tiểu Nguyên, cũng không tìm được giải dược đâu.”
“Vì sao?”
Cố Tích Triều không ngủ được nữa, cũng không thèm ngủ tiếp.
“Loại độc dung hợp tam hoa thất thảo này, đều phân lượng không bằng nhau, thuộc tính tương sinh tương khắc, điều chế rất khó. Mà trong trong đó, nhất hoa lục thảo, chỉ mọc ở Tây Vực thôi.”
“Tây Vực… Ngươi nói độc đó không phải là của Tiểu Nguyên… Chẳng lẽ là Huyền Minh Giáo?”
Cố Tích Triều đứng lên nói: “Ngoại trừ bọn họ ra, ai lại có thứ độc dược quái dị như vậy chứ?”
“Ý ngươi là bọn họ mượn tay Tiểu Nguyên khiến ngươi trúng độc, nhưng ngươi cùng bọn họ không thù không oán, bọn họ có ý đồ gì?”
“Ta cũng không biết bọn chúng có mục đích gì không. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ có thể đi gặp Huyền Minh Giáo chủ thôi.” Y than thở, “Ta cứ tưởng chống chọi một hồi sẽ hết, ai ngờ độc này quá mạnh, chút nữa là bỏ luôn cả mạng rồi.”
Y vừa bước một bước, đã lảo đảo suýt té xuống.
Thích Thiếu Thương đỡ lấy y, hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Thích đại đương gia quên hôm nay ngày mấy rồi sao?”
“Ngày 15 tháng 8.” Hắn chợt nhớ ra.
Cố Tích Triều cười khổ: “Ta dù có một cái mệnh tiện, nhưng cũng không muốn đánh mất lúc này đâu.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...