Thích Thiếu Thương về phòng rất sớm, lặng lẽ lên giường nằm, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau khi rời khỏi phòng Thiết Thủ, hắn đã ngẫm lại kĩ càng, rốt cuộc sự tình là thế nào. Nhưng tới tận bây giờ, hắn vẫn không thể thật sự ngẫm lại cho đàng hoàng. Có lẽ ẩn sâu trong tiềm thức, hắn luôn bài xích vấn đề này. Không phải hắn không có chút nghi vấn về sự xuất hiện của Ngọc Tuệ nhi. Chẳng qua là Thích Thiếu Thương cảm thấy Cố Tích Triều và đứa nhỏ có vẻ tự nhiên và rất hài hòa, đứa nhỏ cũng mang nhiều nét giống y. Hắn đón nhận chuyện đột ngột này trong vô thức. Hắn không muốn hỏi Cố Tích Triều về quá trình lớn lên của đứa nhỏ, bởi hắn sợ sẽ làm tổn thương y, sẽ chạm đến điểm mẫn cảm trong tâm hồn mà y luôn muốn né tránh. Nhưng hôm nay, cuối cùng Thiết Thủ đã…
Không kịp sắp xếp những ý nghĩ hỗn độn trong đầu, Thích Thiếu Thương liền nghe thấy tiếng đánh nhau. Hắn xoay người bước xuống giường, nhảy ra cửa sổ.
Cố Tích Triều bị một đám người áo đen bao vây. Y đứng lặng bất động, vô tội nhìn quanh, giống như bản thân y còn không rõ đang xảy ra chuyện gì. Lúc Thích Thiếu Thương ra tới, Cố Tích Triều cứ như vậy mà “ứng chiến”, khiến hắn hận không thể cho y một bạt tai: người này sao lại vĩnh viễn không biết quý trọng tính mạng của mình như thế? Mỗi lần đối mặt với cường địch đều là tư thế “cá nằm trên thớt” phó thác cho số mệnh! Hàn quang lóe ra tứ phía, phi tiêu độc, ám tiễn, phi đao, trường kiếm nhất thời lao vào Cố Tích Triều. Trong nháy mắt, Nghịch Thủy Hàn lướt gió bay ra, chém sắt như chém bùn, đánh gãy toàn bộ ám khí bay tới. Phi thân lao vào giữa vòng vây, ôm người nọ bảo vệ trong lòng, cúi đầu thấy gương mặt y vẫn trầm tư như vậy, không khỏi vô duyên vô cớ nổi giận.
“Cố Tích Triều, ngươi chán sống rồi sao?!”
Đám người xung quanh thừa dịp Thích Thiếu Thương đang dồn hết chú ý vào Cố Tích Triều trong lòng, đồng loạt tấn công. Thích Thiếu Thương một tay ôm Cố Tích Triều, một tay cầm kiếm tả xung hữu đột, mũi kiếm lướt qua như lãnh nguyệt tiêu sơn, khiến bọn người kia lạnh cả sống lưng, liên tục lui về phía sau. Cố Tích Triều đang nhìn Thích Thiếu Thương, lại liếc mắt thấy những kẻ đang chờ thời cơ đằng xa, dường như hiểu được tình hình, bỗng nhiên đẩy Thích Thiếu Thươn ra lao về phía bọn chúng. Đám sát thủ lúc đầu kinh ngạc, sau lại khấp khởi mừng thầm, nắm chặt đao kiếm trong tay. Thích Thiếu Thương hoảng hốt, lập tức phi thân theo kéo Cố Tích Triều trở về —— lúc này chạy ra chẳng phải trói tay chịu chết sao? Đối phương đang đợi hắn tách khỏi Cố Tích Triều, biết rõ võ công của mình đã không bằng lúc trước, lại vẫn đánh cược tính mạng mình!
“Gì chứ?” Cố Tích Triều bị kéo trở về, như kẻ say rượu vừa mới thanh tỉnh.
“Cố công tử, ngươi lao ra như vậy là có ý gì? Ngươi cho rằng ngươi có chín cái mạng?”
“Ta chết hay không mắc gì tới ngươi?! Buông ra!” Cố Tích Triều linh hoạt co rụt thân người, né khỏi vòng tay của Thích Thiếu Thương, khiến hắn sững sờ ngay tại trận.
Đám người áo đen đồng loạt lui về phía sau, Cố Tích Triều bĩu môi cười lạnh một tiếng, Thần Khốc Tiểu Phủ trong tay xé gió bay ra. Thích Thiếu Thương lại cảm thấy căng thẳng cả người, bởi Cố Tích Triều chạy trốn mà không hề cẩn thận quan sát đối thủ. Y không phát hiện đám người áo đen này quỷ dị đồng loạt lui về phía sau. Có ai đang trong lúc căng thẳng lại có thể thống nhất lui về sau cùng một thời điểm? Không ngoài dự tính, đám người áo đen nhanh chóng họp thành bốn nhóm năm người, dàn thế trận như hoa mai bao vây Cố Tích Triều, khiến khoảng cách giữa y và Thích Thiếu Thương càng lúc càng xa.
“Mai Khai Đoạt Mệnh Trận!” Thích Thiếu Thương thầm kêu không xong, Liễu Khinh Lam quả nhiên đã tụ hợp được các đại môn phái trong giang hồ. Mai Khai Đoạt Mệnh Trận ẩn tích đã lâu nay lại một lần nữa xuất hiện! Năm đó, năm đại môn phái ở Ngũ Hành Sơn vì tranh giành ngôi vị minh chủ mà tàn sát lẫn nhau. Chủ nhân Trung Nhạc, Mai Lăng sáng tạo ra Mai Khai Đoạt Mệnh Trận độc đáo, lấy hai mươi người bày trận, phân ra bốn hướng tấn công đối thủ, mỗi hướng năm người nhắm vào các đại yếu huyệt. Trừ phi kẻ bị bao vây có hai mươi cánh tay, hơn nữa có thể đồng thời hóa giải các chiêu thức ngoan độc ác liệt từ bốn phía thì mới có cơ may thoát được. Ghê gớm nhất là, ma trận này có bốn mắt trận, đặt ở bốn hướng liên tục biến hóa, người thường căn bản không thể xác định vị trí của mắt trận, đừng nói đến tiêu diệt từng trận. Mai Lăng nhờ vào trận này mà đánh bại bốn đại phái kia, trở thành minh chủ Ngũ Hành Sơn. Sau khi đoạt được chức vị minh chủ, nhận thấy trận này quá nguy hiểm nên cấm đệ tử trong môn tập luyện, nên “Mai Khai Đoạt Mệnh Trận” đã biến mất mấy chục năm. Thích Thiếu Thương lúc còn trẻ tràn đầy nhiệt huyết, từng quyết định luyện thử một lần, lại bị Lôi Quyển chê là “không biết trời cao đất dày”, sau ý muốn này cũng dần dần phai nhạt. Hắn cứ nghĩ rằng kỳ trận đã thất truyền, giờ phút này lại bày ra rõ ràng trước mặt Cố Tích Triều, trong lòng có thể nào không hoảng hốt?
Cố Tích Triều lúc này cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, hiểu biết của y về “Mai Khai Đoạt Mệnh Trận” không kém Thích Thiếu Thương là bao. Y lắp bắp kinh hãi, hối hận đã rời khỏi Thích Thiếu Thương đơn thân chạy ra đây. Vậy nhưng, tiễn đã rời cung vốn không thể trở lại, đây chính là tác phong nhất quán của Cố Tích Triều. Mà muốn y xông vào kỳ trận tìm lấy cái chết, tuyệt không có khả năng. Vì thế, Cố Tích Triều tĩnh tâm cân nhắc nên phá trận như thế nào.
Thích Thiếu Thương sao lại không hiểu ý Cố Tích Triều. Càng nghĩ càng nóng ruột, lại nhìn thấy đám người trong trận, tuy đang nhằm vào Cố Tích Triều, nhưng vẫn không chút xem nhẹ hắn, trong nháy mắt vẫn có thể phản thủ chuyển hướng tấn công. Nếu tùy tiện lao vào, thế trận tất sẽ chuyển sang tấn công hắn, mà như vậy mắt trận biến hóa khiến Cố Tích Triều không thể tìm ra vị trí tâm trận chính xác, kết quả cũng sẽ là chôn thây nơi này. Thích Thiếu Thương đứng cách đó không xa lại, không thể làm gì giúp Cố Tích Triều, đang thất vọng bỗng phát hiện một bóng người cao ráo đang đứng trên nóc nhà đối diện, áo trắng tung bay, chiết phiến phe phẩy. Thích Thiếu Thương phi thân lên, Nghịch Thủy Hàn tuốt ra khỏi vỏ. Đám người áo đen thấy hắn di chuyển, nhanh chóng thay đổi trận hình đề phòng. Không ngờ Thích Thiếu Thương lại hô: “Cố Tích Triều, trước hết phá mắt trận bên phải, người thứ ba!”
Cố Tích Triều nghe vậy cả kinh, sau đó đương nhiên, bàn tay hướng bên hông, Thần Khốc Tiểu Phủ đã xoay tròn xé gió lao đến. Mọi người kinh hãi, Thích Thiếu Thương sao có thể nhìn ra mắt trận nhanh như vậy? Vì thế ngay lập tức biến hóa trận hình, đồng thời tập trung tinh lực đối phó với Cố Tích Triều. Nhìn Cố Tích Triều tổn hao công lực cố gắng hết sức ứng phó với đám người kia, Thích Thiếu Thương khẽ cắn môi, dồn sức nhảy lên nóc nhà đối diện. Chiết phiến trên tay người kia còn chưa kịp gấp lại, Nghịch Thủy Hàn đã lạnh lùng đặt tại cổ.
“Liễu môn chủ, lại gặp nhau rồi!” Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn Liễu Khinh Lam, đồng thời cũng không quên theo dõi cảnh tượng bên dưới —— trong nháy mắt trận tạm dừng, Cố Tích Triều thừa cơ hội trận có sơ hở nhanh chóng tập kích.
“Thích đại hiệp? Ha ha, sao lại chĩa kiếm vào tại hạ? Tại hạ chỉ đến quan sát mà thôi.” Liễu Khinh Lam cười nhạt.
“Thật vậy sao? Liễu môn chủ vốn là quan sát, sao Thích mỗ lại cảm thấy Liễu môn chủ chính là mắt trận của Mai Khai Đoạt Mệnh?” Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch Thủy Hàn, không hề có ý dời kiếm ra khỏi cổ hắn.
“Thích đại hiệp! Khinh Lam thật sự không biết ngài đang nói cái gì!”
…
“Nếu ta cùng Cố Tích Triều hợp lực phá trận này thì sao?” Liễu Khinh Lam nghiến răng. Mùi vị lạnh lẽo của Nghịch Thủy Hàn hắn đã từng trải qua, cảm giác khuất nhục mãnh liệt dập tắt nụ cười trên mặt hắn. Chiết phiến trong tay vung lên, mọi người bên đường ngừng trận.
“Đa tạ!” Thích Thiếu Thương thu hồi Nghịch Thủy Hàn, xoay người đi.
“Từ từ đã! Làm sao ngươi biết ta có thể khống chế Đoạt Mệnh trận này?”
“Rất đơn giản, nếu Thích mỗ nhớ không lầm, năm đó Liễu môn chủ là tiểu đệ tử được Mai Lăng yêu thương nhất? Mà Liễu môn chủ vừa vặn lại rời Trung Nhạc một tháng trước khi Mai Lăng hạ lệnh đệ tử bổn môn ngừng tập luyện Mai Khai Đoạt Mệnh trận.” Thích Thiếu Thương thản nhiên nói, vẫn không quay đầu lại.
Phi thân nhảy xuống, vững vàng đứng bên cạnh Cố Tích Triều, ôm y vào lòng, nhìn thấy mồ hôi rịn ra, mái tóc quăn bết vào trán, cả người mệt mỏi không còn sinh khí, lòng Thích Thiếu Thương đau như cắt. Vừa rồi Cố Tích Triều một mình quyết chiến trong trận. Hắn vội vàng xem xét khắp người y: “Ngươi không sao chứ?”
Không ngoài dự đoán, trả lời hắn là câu nói lạnh lùng: “Nhờ phúc của Đại đương gia, ta còn chưa chết!”
Người này, lúc nào cũng ngang ngược như vậy! Tay đỡ lấy Cố Tích Triều, lại cảm giác y đem toàn bộ sức nặng cơ thể tựa vào mình, trong lòng Thích Thiếu Thương không khỏi thấy lạ, nhưng càng thấy ấm áp hơn, bởi cuối cùng Thích Thiếu Thương cũng biết y đã tin tưởng hắn rồi.
Trở lại hướng Liễu Khinh Lam: “Đa tạ Liễu môn chủ giơ cao đánh khẽ!”
Liễu Khinh Lam sắc mặt sớm đã xanh mét, nhưng sợ mất mặt, bất đắc dĩ khoát tay, đám người áo đen toàn bộ rút lui, hắn cũng phi thân rời đi. Thích Thiếu Thương một mình mang Cố Tích Triều quay về Lục Phiến Môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...