Đêm xuống, cảnh vật chìm vào bóng tối nặng nề, mỏi mệt không thể tả.
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Thích Thiếu Thương ngồi trước bàn lau Nghịch Thủy Hàn. Hàn quang từ kiếm tỏa ra lành lạnh, không hổ là bảo kiếm, chỉ tiếc lại không thể kéo Đại Tống bấp bênh ra khỏi bờ vực suy tàn. Thích Thiếu Thương thở dài.
Cố Tích Triều nhìn Ngọc Tuệ nhi trong lòng dần dần chìm vào mộng đẹp, thở phào một hơi, nhẹ nhàng tách bàn tay nhỏ bé đang túm lấy lọn tóc của mình, nắm rất chặt! Kéo chăn đắp cho nó xong, Cố Tích Triều từ trên giường đứng dậy, nhìn mái tóc rối mà thở dài, lại phát hiện Thích Thiếu Thương đang yên lặng nhìn y không chớp mắt, cười quỷ dị lộ hai lúm đồng tiền. Cố Tích Triều không tự chủ sờ sờ mặt, kéo kéo tóc, nhìn trái nhìn phải, không nghĩ ra được nguyên nhân khiến người nọ bật cười. Thích Thiếu Thương thấy bộ dáng không hiểu của y thật đáng yêu, lại càng cười lớn. Mặt Cố Tích Triều thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng tức giận. Vài bước tiến đến nắm lấy áo Thích Thiếu Thương, nhẫn nhịn, trên mặt hiện lên một tia cười nhạt, hết sức bình tĩnh hỏi:
“Đại đương gia, chẳng lẽ trên mặt ta có vẽ hoa?”
“Đẹp hơn hoa!” Sau khi lặng im một lúc lâu, Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, hai mắt thật to sáng ngời ôn nhu, giống như năm đó khi hắn nói với y hai từ “tri âm”, tràn đầy thâm tình.
“Đại đương gia hẳn là mê hoa (mê gái)!” Cố Tích Triều phất vạt áo ngồi cạnh bàn, mặc kệ hắn.
Thích Thiếu Thương cười lớn: “Ngươi, thật giống mẫu thân của Ngọc Tuệ nhi!” Nói xong ánh mắt liếc qua toàn thân y.
Cố Tích Triều sửng sốt, cúi đầu nhìn y phục của mình. Thì ra, mới vừa rồi ôm Ngọc Tuệ nhi dựa nghiêng trên giường, khi đứng dậy bị Ngọc Tuệ nhi nắm lấy, áo trễ xuống phân nửa, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, dưới ánh sáng của đèn cầy hai gò má như ngọc, thực giống nữ nhân. Trong mắt Thích Thiếu Thương quả giống cảnh xuân vô tận!
“Thích Thiếu Thương! Ngươi dám trêu ta giống nữ nhân!” Thích Thiếu Thương trong giây lát cảm thấy lành lạnh nơi cổ, lông tóc dựng đứng! Đối với Cố Tích Triều hắn thực không thể nói bậy!
“Tích Triều ~ ngươi đừng có động chút là dùng tiểu phủ, có được không? Ta đâu phải là đầu gỗ!”
“Ngươi chính là đầu gỗ, là đầu gỗ ăn nói bậy bạ, ta chém cái đầu gỗ này ra thành từng khúc!” Cố Tích Triều không buông tha.
“Được được, ta ngoan ngoãn làm đầu gỗ không được sao?” Thích Thiếu Thương lập tức thẳng người, giả bộ cứng đơ như đại thụ.
Cố Tích Triều buồn cười, ném tiểu phủ đi, cười đến thở không được. Trong nháy mắt đại thụ phía sau “sống lại”, thân mình chuyển động, ôm Cố Tích Triều vào trong ngực, tiểu phủ bị hắn đá vào gầm giường. Thừa dịp Cố Tích Triều quay đầu tìm tiểu phủ, hắn hôn nhẹ trên mặt y một cái.
“Đầu gỗ?!” Mặt Cố Tích Triều phiếm hồng. Do quá hoảng hốt, y đã quên kêu Thích Thiếu Thương, lại gọi “tên mới” của hắn.
“A ~ ngươi bảo ta đầu gỗ? Chẳng lẽ Cố công tử nghi ngờ tại hạ còn chưa đủ phong tình?” Nói xong lại hôn lên cổ.
“Thích Thiếu Thương! Ngươi ~~” Người trong lòng quát khẽ, đồng thời xuất chưởng đánh Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương linh hoạt cúi đầu tránh một chưởng của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều dùng sức quá lớn lại không có chỗ dựa, thân mình theo quán tính lao về phía trước.
“Cẩn thận!” Thích Thiếu Thương nhanh chóng chặn ngang ôm y, tay kia giữ lấy đầu gối Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều lắp bắp kinh hãi, khi định thần lại đã thấy mình bị người ôm lấy, hai chân cách mặt đất không có điểm tựa, trong vô thức vội nắm chặt cánh tay Thích Thiếu Thương.
Cảm nhận được Cố Tích Triều nắm lấy tay mình, lại thấy y tựa vào ngực mình thở dốc, Thích Thiếu Thương càng thêm nóng lòng. Hắn vội đem người đặt ở trên giường, muốn cởi ngoại bào của chính mình. Không ngờ Cố Tích Triều bật dậy, ngân châm lóe ánh sáng lành lạnh ngay trước mắt Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương trong một khắc té xỉu, không quên nói một câu: “Tích Triều! Vì sao ngươi vẫn như lúc đầu?”
Nghe câu “vẫn như lúc đầu”, Cố Tích Triều trong lòng căng thẳng. Lẽ nào mình lại muốn một lần nữa thiên lý truy sát hắn? Nghĩ đến đây, y hối hận vô bờ, buông tay đánh rơi ngân châm, vội vàng đỡ lấy bả vai Thích Thiếu Thương: “Đại đương gia!”
Lời còn chưa nói xong, một đôi môi ôn nhu áp lên môi Cố Tích Triều, khiến y không thể cự tuyệt.
“Thích Thiếu Thương ~~ đừng ~ ngươi dám gạt ta!”
Không để cho Cố Tích Triều có cơ hội mở miệng nói câu nào, Thích Thiếu Thương bá đạo hôn xuống, xâm chiếm toàn bộ ý niệm của y. Nếu vĩnh viễn có thể triền miên thân thiết như thế này, không cần phải tách ra nữa thì tốt rồi!
Không biết qua bao lâu, hai người dần dần cảm thấy thiếu không khí cực độ, hô hấp có chút khó khăn, Thích Thiếu Thương lo lắng Cố Tích Triều chịu không nổi, mới buông y ra.
Cố Tích Triều sắc mặt như hoa đào tháng ba xinh đẹp, lông mi thật dài rũ xuống, cánh mũi thẳng tắp, khẽ lay động theo từng nhịp thở, lại làm người ta yêu điên cuồng. Thích Thiếu Thương không kiềm được hôn lên đó, cảm giác lông mi của y hơi run rẩy trước bờ môi hắn, nhồn nhột, ôn nhu, tựa như gió xuân khẽ lướt qua bờ hồ, rung động nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn Thích Thiếu Thương. Không thể kháng cự cũng không cần kháng cự, Thích Thiếu Thương khẳng định, Tích Triều, yêu hắn!
Nhẹ nhàng cởi thanh sam của y ra, tháo sợi dây lưng đang bó chặt vòng eo nhỏ, trung y vàng nhạt rơi xuống, da thịt trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra trước mắt. Cố Tích Triều đang mơ màng đột nhiên bừng tỉnh, hai tay dùng sức đẩy Thích Thiếu Thương đang ở trên người tháo dây lưng tán loạn. Trong một chốc, bối rối qua đi, Cố Tích Triều cương quyết ngăn Thích Thiếu Thương đang phát rồ lại. Thích Thiếu Thương xoay người đứng lên, thực nản lòng, nhưng cũng thực bất đắc dĩ. Hắn biết tính tình người này, chuyện y không tình nguyện thì không ai có thể ép buộc y làm. Miễn cưỡng tựa vào trụ giường, Thích Thiếu Thương cố ý không nói một lời, nhìn Cố Tích Triều chằm chằm xem y sẽ làm thế nào! Quả nhiên, sau khi Cố Tích Triều mặc quần áo tử tế, thấy Thích Thiếu Thương vẻ mặt ai oán đang nhìn mình, hai má lúm đồng tiền ủy khuất giấu phía dưới khuôn mặt tròn tròn như bánh bao.
“Ngươi, ngươi muốn gì?” Cố Tích Triều cũng không biết nên nói thế nào, rốt cuộc là chính mình chưa thỏa mãn hắn a.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương nghiêm túc trừng mắt nhìn y, “Ngươi có thể có tinh thần hữu nghị một chút được không?”
“Đối với ngươi? Hừ!” Nhìn vẻ mặt khinh thường của y, Thích Thiếu Thương thực hận không thể xông lên đi một lần nữa đè y lên giường hảo hảo giáo huấn một chút.
“Uổng cho ta rất thật lòng thật dạ đối với ngươi, ngươi lại…” Thích Thiếu Thương lời mới nói ra liền hối hận, Cố Tích Triều biến sắc nhanh chóng.
“Đại đương gia bây giờ mới biết Cố Tích Triều ta là ai? Bất tín, bất trung, bất nghĩa, bán đứng huynh đệ, ngươi thực không nên thật lòng với ta, nửa phần cũng không nên! Cố Tích Triều ta đã thề tất sẽ ứng nghiệm!”
Thích Thiếu Thương sững sờ ngay tại chỗ, chuyện cũ hiện lên trước mắt, rõ ràng như vừa xảy ra ngày hôm qua: “Ta nếu bất tín, bất trung, bất nghĩa, bán đứng huynh đệ, ta sẽ chết không yên…” Năm đó khi bái hương, hắn thậm chí lo lắng phải giảm nhẹ lại lời thề, đơn giản, vì lời thề này, hắn thật sự không đành lòng để nó ứng nghiệm lên người y. Lời thề này, hắn sao có thể quên? Nhưng lại buộc chính mình phải quên, quên đi, cũng sẽ không đau đớn nữa.
Bên tai lại vang lên lời thề năm đó, từng chữ từng chữ xuyên qua tim, giống như đao cắt, không ngừng đục khoét miệng vết thương đã phủ đầy bụi thời gian. “Ta nếu bất tín, bất trung, bất nghĩa, bán đứng huynh đệ,…” Âm thanh người nọ đang run rẩy, lại thốt ra từng chữ rõ ràng dị thường, dường như muốn tàn nhẫn cắt đứt quan hệ với hắn.
“Ta…” Môi Cố Tích Triều bị hắn gắt gao chặn lại, cái hôn mềm mại nhưng cũng cường ngạnh khiến y vô phương tránh né. Hai cánh môi mỏng tựa hồ đã dồn nén năng lượng lâu ngày, thần bí khống chế Cố Tích Triều, tựa hồ nếu chỉ buông lỏng một chút thôi cũng sẽ long trời lở đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...