Mấy ngày sau đó, Phó Vãn Tình còn chưa kịp hòa làm một với nửa đôi cánh thiên sứ tươi đẹp trong giấc mộng mông lung kia, Tức Hồng Lệ lại đột nhiên tìm tới cửa, không nói gì, nhưng nước mắt chan hòa khắp khuôn mặt. Phó Vãn Tình lo lắng giật mình, có lẽ mấy ngày liền chìm trong hạnh phúc đã khiến nàng vô tình quên đi những nỗi chua chát trong nước mắt con người. Tức Hồng Lệ nghẹn ngào nói với nàng:
“Thiếu Thương… Bị chẩn đoán là… là ung thư gan…”
“Ung thư gan!” Phó Vãn Tình thất thần.
“Bác sĩ nói… đã tới… giai đoạn cuối rồi…”
Tức Hồng Lệ hoàn toàn không để ý đến hình tượng mỹ nữ của mình, trước mặt Phó Vãn Tình cứ thế khóc đến lê hoa đái vũ. Luôn luôn am hiểu lòng người như Phó Vãn Tình, giờ phút này cũng ngơ ngẩn, ngây ngốc không biết làm thế nào an ủi đối phương đây. Thích Thiếu Thương gần đây khí sắc quả thực không tốt, nhưng Phó Vãn Tình chỉ cho rằng hết thảy có liên quan đến Cố Tích Triều, hoàn toàn không thể dự đoán được lại là vì bệnh nan y!
Đến sinh mệnh con người còn yếu ớt không chịu nổi, huống chi là ấm lạnh nhân tình. Nàng bỗng nhiên mạc danh kỳ diệu nghĩ đến, Cố Tích Triều có phải đã biết tin này rồi hay không? Anh, sẽ phản ứng như thế nào?
…
Bệnh viện. Khu bệnh nặng.
Tức Hồng Lệ tiều tụy. Bức tường trắng bệch, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở dần rời xa sự sống cũng trắng bệch, nơi nơi đều là là một màu trắng ảm đảm tượng trưng cho chết chóc. Thích Thiếu Thương nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt lại hiện ra nụ cười lưu manh xấu xa.
“Mỹ nhân, em đã già đi rất nhiều rồi a, cẩn thận cứ tiếp tục xuống sắc như vậy, anh sẽ không thích em nữa đâu”.
“Anh sao còn nói vậy…” Tức Hồng Lệ thấy một người vừa bước vào, vội lau nước mắt.
Là Phó Vãn Tình.
Mái tóc dài cuốn gọn lại, một chiếc áo gió đỏ thẫm bao bọc lấy nàng. Tức Hồng Lệ nhìn Phó Vãn Tình, muốn nói lại thôi. Thích Thiếu Thương cũng nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói hai người muốn kết hôn, chúc mừng, chờ tôi xuất viện nhất định sẽ đến uống rượu mừng”.
“Còn sớm mà…” Phó Vãn Tình trống rỗng trả lời, đem chiếc giỏ hoa quả trong tay đặt xuống cạnh cửa sổ, lập tức xoay người bước đi.
“Vãn Tình?” Tức Hồng Lệ gọi nàng.
Phó Vãn Tình không dừng lại. Nàng sợ, sợ chỉ cần một chút do dự, sẽ không thể khống chế nổi trước mặt mọi người. Tích Triều… em đến tột cùng phải làm sao đối mặt với Thích Thiếu Thương, đối mặt với Tức Hồng Lệ, đối mặt với em và anh?!
Cuốn sổ ghi chép ngoan ngoãn nằm dưới cùng chiếc túi xách. Phó Vãn Tình lấy nó ra, lật mở trang đầu tiên. Cố Tích Triều, Cố Tích Triều, Cố Tích Triều… Vô số những chữ giống nhau đánh sâu vào hốc mắt. Phó Vãn Tình mơn trớn vuốt ve những chữ này, tựa như lúc ấy nàng nhẹ nhàng phủ lên bàn tay phải của Cố Tích Triều đang đặt trên chiếc dương cầm, tay phải của nàng, tay trái của anh. Nguyên lai, gặp nhau ngay lúc đầu đã là sai sao??
***
Tình cảm lưu luyến của bọn họ cũng theo bệnh tình ngày càng trở nặng của Thích Thiếu Thương mà nhạt đi. Cố Tích Triều ngày càng tiều tụy. Anh rốt cuộc do dự nói với nàng:
“Vãn Tình, chúng ta vốn không nên gặp nhau…”
***
“Tích Triều, là anh sai hay là lỗi của em?” Phó Vãn Tình thì thào nói nhỏ, hai tay hơi dùng sức tìm trang giấy đầy tên Cố Tích Triều trong cuốn sổ ghi chép kia.
Ngay từ lúc ban đầu đã nên hiểu, cái gọi là tình yêu này cũng yếu ớt, mong manh tựa trang giấy trắng mà thôi.
***
Một tuần sau cuộc giải phẫu.
Tức Hồng Lệ chán ghét mùi thuốc tràn ngập hành lang. Cái vị này luôn nhắc nàng nhớ rằng, rất nhiều sinh mệnh ở nơi này đã hoặc sắp sửa ra đi. Nắng bên ngoài vẫn vàng ươm như thế, nhưng nơi này quanh năm trời lại đầy mây âm u, như đóng băng lại tất thảy hy vọng và cơ hội sống.
Cửa phòng bệnh hé mở, im ắng. Như vậy cũng tốt, Tức Hồng Lệ sợ nghe thấy người đàn ông kiên cường kia rên rỉ trong cơn đau quằn quại của căn bệnh quái ác liên tục hành hạ. Nhưng nàng chợt thấy, bên giường của Thích Thiếu Thương hôm nay, có thêm một người ngồi đó. Có người đến thăm Thích Thiếu Thương trước nàng mấy bước sao?
Là Vãn Tình, hay là…
Ánh sáng ấm áp theo bức màn đã kéo ra chiếu vào căn phòng, bao bọc người nọ và Thích Thiếu Thương giữa một vầng hào quang vàng nhạt huyền ảo, vầng hào quang ấm áp, nhu hòa. Người ấy ghé vào bên giường, nắm chặt tay Thích Thiếu Thương, đang say sưa ngủ. Khung cảnh bình yên, trong sáng khiến người ta không đành lòng đường đột phá vỡ.
Một thiên sứ và người thiên sứ ấy yêu thương, nguyện bảo hộ suốt cuộc đời.
Tức Hồng Lệ thu bàn tay đã chạm vào cửa, thong thả xoay người, bước đi xa.
Không trung lúc này, giữa cái nơi nàng tưởng rằng ảm đạm, thê lương, lại ấm áp và sáng sủa hơn bất kì chốn nào nàng đã từng bước đến.
Phó Vãn Tình và Tức Hồng Lệ vừa vặn chạm mặt nhau ở hành lang bệnh viện. Tức Hồng Lệ cười cười nói: “Đi, chúng ta đi uống ly cà phê”.
“Nhưng mà, Thích tiên sinh…” Phó Vãn Tình ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.
“Có người ở với anh ấy, không cần lo”. Tức Hồng Lệ thái độ khác thường đi an ủi người khác, cứ như Phó Vãn Tình mới là bạn gái của Thích Thiếu Thương vậy. Chỉ trong chớp mắt hai người đã trao đổi thân phận.
Phó Vãn Tình gọi một cốc cà phê đen. Quán café sáng sủa sạch sẽ, Phó Vãn Tình nhìn Tức Hồng Lệ ngồi đối diện đang đùa nghịch cốc cà phê của mình, qua rất lâu mới cân nhắc xong, rì rầm nói:
“Cậu có muốn nghe chuyện xưa của bọn họ không?”
“Cố Tích Triều… và Thích Thiếu Thương sao?” Phó Vãn Tình nhìn đôi mắt sáng mang theo vài phần quyết tuyệt của Tức Hồng Lệ.
“Đúng vậy”.
Tức Hồng Lệ nhất thời hiểu được, Phó Vãn Tình với mình, cả hai đều ngu muội quá, cam nguyện lọt vào ảo ảnh của tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...