“Vãn Tình, Vãn Tình, nàng xem, ta thả pháo hoa cho nàng này…”
Thiết Thủ đứng trong viện nhìn Cố Tích Triều, nhẹ nhàng mà thở dài
Nhớ không hết đây là lần thứ mấy Cố Tích Triều mua pháo hoa cho Vãn Tình. Thiết Thủ không muốn y thất vọng, mỗi lần đều yên lặng ra chợ, mua pháo hoa tốt nhất lớn nhất, dịu dàng đặt lên tay của Cố Tích Triều, sau đó nói một câu: “Phóng pháo hoa đi, nàng nhất định sẽ thấy”
Vãn Tình đã chết cũng lâu lắm rồi, mà bệnh điên của Cố Tích Triều càng ngày càng lợi hại. Thường ngày hay chạy biến đi không thấy bóng người, sau đó Thiết Thủ chạy qua chạy lại khắp nơi tìm hắn. Cuối cùng Thiết Thủ luôn thấy Cố Tích Triều ngồi một mình ở góc chợ hoặc nơi đồng hoang người run rẩy, thì thào tự nói. Khi thấy Thiết Thủ, Cố Tích Triều đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó sẽ cười rộ lên, nhẹ nhàng gọi, Thiếu Thương. Y lập tức vươn tay đến, nói “Chúng ta trở về đi”
Thiết Thủ cùng Cố Tích Triều yên lặng ăn cơm chiều. Về sau tinh thần y càng lúc càng tốt lên, rất cẩn thận làm một dĩa Đỗ Quyên Túy Ngư, nấu một bầu rượu cùng Thiết Thủ đối ẩm. Từ lúc đó Cố Tích Triều chưa bao giờ cười rộ lên với Thiết Thủ, khóe môi chỉ là nụ cười nhợt nhạt, nhìn Thiết Thủ ăn cơm. Nhưng Thiết Thủ biết, người làm cho Tích Triều cười luôn là Thích Thiếu Thương, không phải hắn. Khiến Cố Tích Triều buông tâm phòng thủ cũng chỉ luôn có hai người: Vãn Tình và Thích Thiếu Thương. Đương nhiên lúc ấy Thiết Thủ không nghĩ đến khi Truy Mệnh xuất hiện có thể mang đến cho Cố Tích Triều một sinh mệnh mới.
Bất tri bất giác một tháng trôi qua, một năm trôi qua, thật lâu thật lâu trôi qua. Thiết Thủ cứ như vậy, cùng Cố Tích Triều ngày ngày bình thản. Cố Tích Triều vẫn mất tích như trước, Thiết Thủ kiên nhẫn đi tìm; Cố Tích Triều vẫn gọi hắn là Thiếu Thương như trước, Thiết Thủ liền nhẹ nhàng đáp lời; Cố Tích Triều bởi vì điên mà hại thân thương mạch, Thiết Thủ liền vận nội lực toàn thân vì y điều dưỡng; Cố Tích Triều vẫn như trước ánh mắt xa xăm nhìn phía biên quan, Thiết Thủ liền yên lặng không nói, lúc gió lớn trời lạnh liền đem áo lông cừu đắp cho y. Ngày qua ngày im lặng như vậy, giống như Cố Tích Triều chưa từng đại khai sát giới, mà Thiết Thủ cũng không phải Tứ đại danh bộ
Cuộc sống an bình tại đây là lí do duy nhất có thể khiến Cố Tích Triều gầy yếu dựa vào Thiết Thủ. Cứ như vậy Thiết Thủ đã thành thói quen, người bên cạnh hắn luôn cần hắn chiếu cố bảo hộ
Nếu không phải mỗi ngày gọi hắn là Thiếu Thương, nếu không phải ngẫu nhiên mà thấy được trong ánh mắt y chợt lóe qua lãnh liệt, Thiết Thủ có lẽ thật sự nghĩ rằng, những ngày này cùng với những ngày ở Lục Phiến Môn cũng không khác gì. Tiểu thái dương của Lục Phiến Môn… Một cái liền nhị sư huynh, công phu cước bộ cao cường đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, lại luôn gặp rắc rối khiến mình luôn là người giải quyết hậu quả, như thế làm sao không phải mỗi ngày đều ỷ vào mình? Tuy rằng trước mắt mọi người hở chút là tranh cãi ầm ĩ, không có tí im lặng nào, nhưng dù sao cũng tương tự nhau đi. Dù sao đến bây giờ người không hiểu được lòng mình muốn gì, vẫn là bản thân mình a.
“Cuối cùng, người ngươi muốn bảo hộ cũng chỉ là người luôn dựa vào ngươi, thích làm nũng với ngươi, ngươi phải bảo hộ — ”
“Là Thôi Lược Thương”
Thiết Thủ thở dài một tiếng, rượu đã uống sạch. Dạ dày liền cảm thấy nóng lên hết. Rất khó chịu, mùi vị nhạt quá… Thiết Thủ nhắm mắt lại, nghĩ thầm, Truy Mệnh sao có thể yêu thích loại này. Chính mình bình thường không phải không uống, chẳng qua chỉ một chén rượu này đều khó nuốt hơn bất cứ thứ gì, chua xót đến vạn phần. Nói chuyện cùng với Cố Tích Triều xong liền trở về uống rượu ở tiểu Viện mà Truy Mệnh hay say, trong lòng trăm ngàn loại tư vị lẫn lộn. Hắn đang đợi, đợi Truy Mệnh trở về. Hắn hiểu rõ Truy Mệnh là huynh đệ tốt cùng hắn lớn lên đồng sinh đồng tử, hắn muốn ghe Truy Mệnh cười khanh khách gọi tên hắn ___ Trời ạ, Thiết Thủ vỗ vỗ đầu. Trong nhất thời hình ảnh Cố Tích Triều cùng Truy Mệnh lại hòa lẫn vào nhau rồi lại ly tán, trong lòng rối càng thêm rối, gấp càng thêm gấp
Chẳng lẽ mình thật sự như lời y nói, ngay từ đầu đã nhầm lẫn hết rồi sao?
Không, nhất định không phải. Thiết Thủ ôm đầu, nếu mình thật sự để ý Truy Mệnh hơn cả Tích Triều thì sao có thể nhẫn tâm bảo hắn giả trang Tích Triều chịu thương? NẾu mình thật sự để ý hắn, lúc Truy Mệnh bị thương sao có thể gọi hắn là Tích Triều?
“Uy, ai! Cố công tử, Cố công tử!!”
Ngoài cửa có tiếng huyên náo. Thiết Thủ nghe thấy có người gọi tên Cố Tích Triều, trong lòng cả kinh, Cố Tích Triều vừa đi tới, hàn khí trên người y khiến hắn căng thẳng. Đó là sát khí! Ngày Vãn Tình chết y cũng như thế, đồng thời còn có một loại lo âu! Là chuyện gì có thể khiến hắn phẫn nộ đến tận đây? Thiết Thủ trong lòng căng thẳng: Chẳng lẽ Thích Thiếu Thương đã xảy ra chuyện? Còn chưa kịp phản ứng, Cố Tích Triều đã đến trước mặt hắn, tay nâng lên hung hăng cho hắn ăn một quền!
Thiết Thủ bị tát một cái đứng không vững lui về sau mấy bước. Kinh ngạc nhìn Cố Tích Triều, Thiết Thủ một lúc sau mới hỏi một câu: “Có chuyện gì?”
“Truy Mệnh đến giờ cũng chưa về nhà, ngươi không lo lắng sao?” Cố Tích Triều lạnh lùng hỏi
“….” Không biết vì sao trong lòng Thiết Thủ vô cùng bất an. Cố Tích Triều hỏi đến Truy Mệnh nhất định có nguyên do. Thiết Thủ nóng nảy ôm lấy vai Cố Tích Triều: “Rốt cuộc là làm sao? Truy Mệnh? Đệ ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu Thương cùng hắn trúng ám toán” Cố Tích Triều nói rõ từng câu, “Bọn họ nhầm Lược Thương là ta, bị bắt đi rồi”
Trong đầu Thiết Thủ oanh một tiếng, hai tay không tự chủ kéo lấy Cố Tích Triều: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa xem!”
“Tai của ngươi có vấn đề sao?” Cố Tích Triều lạnh lùng gạt tay Thiết thủ
“Người nào làm?” Ở phía sau Cố Tích Triều, thanh âm ẩn nhẫn của Lãnh Huyết vang lên
“Là Hồng y nhân” Cố Tích Triều xoay người đối diện Lãnh Huyết, “Thiếu Thương nói không nhận ra võ công của môn phái nào. Nhưng hẳn là một nhóm dùng độc, hai người bọn họ đều bị hạ độc, chẳng qua Lược Thương bách độc bất xâm, có thể kháng cự được. Nhưng Thiếu Thương nói, hắn đã ăn một loại cổ” y để ý đến Lãnh Huyết tựa hồ như đang phẫn nộ, nói: “Bây giờ ngươi muốn làm gì?”
“….” Lãnh Huyết nhìn Cố Tích Triều một lát, nhắm mắt lại, “Ngươi đi?”
Cố Tích Triều nhìn hắn, lãnh liệt trên mặt có chút tan biến
“Lược Thương vì ta mà chịu khổ, ta chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ” Cố Tích Triều đi tới viện cửa, còn để lại một câu nói, “Nếu không thể mang Lược Thương về, Cố Tích Triều ta lấy mệnh bồi hắn!”
Người đi rồi, Thiết Thủ còn ngơ ngác đứng một chỗ
Chua xót? Tâm loạn?
Nếu không phải mình….
Nếu không phải mình nói hắn giả trang…
Ý thức mông lung hỗn loạn hết cả lên, trên cổ hắn một thanh lãnh kiếm đã kề sát từ lúc nào!
Là kiếm của Lãnh Huyết.
“Lãnh Huyết” Thiết Thủ cười thảm, “Động thủ, động thủ đi…! Ta cầu đệ…”
Trong tấm hắn, khi nghe Truy Mệnh bị bắt thay cho Cố Tích Triều, một khắc kia liền vỡ nát
“Giết ngươi?” Thanh âm Lãnh Huyết run lên, “Ta giết ngươi làm gì? Ta quả là muốn giết ngươi! Ngươi có biết ta muốn cỡ nào không? Nếu không phải ngươi nói huynh ấy giả trang thành Cố Tích Triều thì liệu có bị người nhận sai không? Nếu không phải huynh ấy cố ý giả dạng làm Cố Tích Triều, hắn đã không bị người bài bố, cái chết luôn kề bên cổ? Nếu không phải vì ngươi, huynh ấy cũng không diễn trò như thế? Huynh ấy có thể làm như vậy sao?”
Lệ của Lãnh Huyết, rốt cuộc cũng rơi xuống
“Lần này nếu huynh ấy không thể thoát khỏi, nhị sư huynh, hôm nay là lần cuối tứ sư đệ gọi huynh như vậy” Lau đi nước mắt trên mặt, Lãnh Huyết nghiến răng nói, “Nếu huynh ấy trở về…”
“Ta có chết cũng không cho người làm tổn thương huynh ấy nữa!”
Kiếm tra vào vỏ, người liền rời đi
Môi của Thiết Thủ đã cắn đến chảy máu
“Nhị sư huynh…”
Giật mình nghe thấy thanh âm của Truy Mệnh quanh quẩn, Thiết Thủ rốt cuộc hiểu được. Ngửa mặt nhìn trời cười dài một tiếng, bi thương, thống khổ vang thấu trời xanh, không thể ẩn nhẫn!
“Lại gây họa rồi, đệ là tên tai họa, có thể cẩn thận một chút được không? Nếu bị thương thì phải làm sao?”
“Không sao, có nhị sư huynh rồi! Ta biết ta có chuyện gì huynh nhất định sẽ xuất hiện, hắc hắc…”
Nhưng ta đã bỏ ngươi lâu đến như vậy, cho dù có ở bên thì cũng toàn đem lại bất hạnh cho ngươi!
Sáng hôm sau, Vô Tình đã đến trước cửa phòng Thiết Thủ
“Có chuyện gì?” Nhìn sư đệ sắc mặt tiều tụy, người trên luân y lặng lẽ hỏi “Lãnh Huyết, đệ ấy để lại thư, đã ra ngoài rồi”
Thiết Thủ hít một hơi, đau thương nói: “Đệ ấy đi tìm Truy Mệnh”
“Đệ thì sao?” Vô Tình hỏi
“Đệ muốn đi tìm Tức Hồng Lệ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...