Tương Vân Hàng cau mày, càng nghe càng thấy quen tai – mẹ nó, đây không phải là lời thoại của bác gái nói với cô con gái vất vả lắm mới kết hôn trên phim giờ vàng tối qua sao?! Fuck, biết ngay là không nên cho cậu ta xem tivi suốt ngày mà, toàn học mấy thứ lung tung lang tang gì đâu không!
Trang Liễu vẫn bất lực nhìn cậu, Tương Vân Hàng hít sâu một hơi, trấn định nói: “Tớ không có bạn gái”
“A? Nhưng cậu bạn giống củ khoai tây của cậu nói…”
“Cậu ta là thằng ngốc!” Tương Vân Hàng tức sôi máu, vội lột áo ra, vừa bước nhanh về phía Trang Liễu vừa lau mồ hôi trên mặt, có mồ hôi bị doạ ra cũng có bị chọc tức mà ra. Sau đó cậu ngồi xổm xuống trước mặt Trang Liễu, mắt đối mắt nhìn chằm chằm y nói: “Từ giờ trở đi tớ sẽ không quen bạn gái nữa, tớ thích đàn ông, cậu hiểu không?”
Trang Liễu nghiêng đầu, hơi nghi hoặc “A?” một tiếng, y nhớ rõ mình đã phá hỏng ba mươi sáu cuộc hẹn hò bạn gái của Tương Vân Hàng, mà cậu ta lúc đó còn bám riết không chịu từ bỏ mà.
Tương Vân Hàng nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải tại cậu sao! Cậu còn dám đi?”
Nói xong lập tức vác Trang Liễu vào phòng ngủ, ném lên giường, hung tợn trừng y một cái, sau đó mới hổn hển chạy đi tắm rửa. Trang Liễu hiểu được ý tứ trong mắt cậu ‘Cậu dám chạy thử xem’, vì thế cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn cắn góc chăn suy tư.
Quả nhiên, thất tình ba mươi sáu lần đối với con người mà nói vẫn là một đả kích rất lớn đi?… Vậy, vậy không nên đi nhỉ, nói không chừng Tương Vân Hàng cũng muốn đánh y xả giận như bạn của cậu ta, Trang Liễu áy náy nghĩ. Hơn nữa, ngủ với Tương Vân Hàng thực sự rất thoải mái …
—
Vài ngày sau, Tương Vân Hàng quả nhiên kèm cặp Trang Liễu gắt gao, ngay cả đi chơi bóng ở học viện khác cũng không quên dẫn theo. Trang Liễu ngồi giữa một nhóm cổ động viên, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán – y thích nhìn Tương Vân Hàng chơi bóng, có lẽ là do hoạt động tràn đầy sức sống này vốn rất được thực vật ưa thích. Trên sân, Tương Vân Hàng vừa thích vừa vui, không có biện pháp, đối với cặp mắt đặc biệt chuyên chú, thỉnh thoảng lại đột nhiên loé sáng kia, Tương Vân Hàng có thể không liều cái mạng già này sao?
Tương Vân Hàng như được ‘đả liễu kê huyết’, huyên hoang trổ tài, dẫn dắt đội của cậu giành chiến thắng với tỉ số cao. Sau khi kết thúc, Tương Vân Hàng ngồi ở bên sân thở hổn hển…. chơi quá sức, thiếu chút nữa khát chết cậu! Cho nên lúc có người mang nước đến, cậu vội vàng nói câu cảm ơn đặc biệt chân thành.
(Cụm từ “đả liễu kê huyết” bắt nguồn từ một câu chuyện ở Trung Quốc: Y học Trung Quốc hồi xưa tin rằng lấy máu gà tiêm vào trong người sẽ làm cho thân thể cường tráng hơn, sắc mặt hồng hào, nói chung là làm sức khỏe tăng. Nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng việc làm này là không tốt.)
“Không cần cảm ơn…” Cô gái nhỏ giọng nũng nịu đáp lại một câu, tính đi ngay, nhưng bị nhóm cổ động viên nữ bên cạnh giật dây, lại quay trở lại, xoắn vạt áo bỏ thêm vào một câu: “Tương Vân Hàng, này, tớ, tớ rất thích cậu”
Tương Vân Hàng phụt ra một ngụm nước, ngẩng đầu tìm, Trang Liễu vốn đang đi về phía cậu quả nhiên xoay người đi, mẹ nó, lại muốn chạy! Tương Vân Hàng tức quá không suy nghĩ gì đã thốt ra: “Xin lỗi a, tớ thích nam”
…Cả sân hoá đá, chỉ có mình Trang Liễu vẫn bình tĩnh đi về phía khán đài, y đột nhiên nhớ ra túi đồ của mình vẫn còn để ở ghế ngồi.
–
Tin đồn nháy mắt truyền khắp trường đại học, chờ đến khi người anh em có mệnh lo lắng của Tương Vân Hàng gặp được hai người, thì Tương Vân Hàng đã thành mục tiêu quan sát di động rồi.
Thằng bạn của Tương Vân Hàng quả thực vô cùng đau đớn, nhìn Tương Vân Hàng ‘tự bạo tự khí’ nắm tay Trang Liễu mặc mọi người vây xem, lại nhìn nhìn Trang Liễu vẫn còn ở tình trạng không thân thiết, cuối cùng chỉ có thể noi theo phim giờ vàng mà cảm khái một câu: “Ai, ai… cậu sẽ hại chết cậu ta mất!”
(Từ ngữ này xuất phát từ thiên Ly Lâu thượng sách Mạnh Tử: “Tự bạo giả, bất khả dữ hữu ngôn dã; tự khí giả, bất khả dữ hữu vi dã” {Kẻ tự phụ rẫy mình thì chẳng thể nói năng gì với hắn được. Kẻ tự vứt bỏ, thì chẳng thể làm gì với hắn được, cam chịu}. “Tự bạo, tự khí” thường được dùng như một thành ngữ hàm nghĩa kẻ thiếu ý chí tiến thủ, tự thụt lùi, tự đầu hàng, tự buông mình vào tuyệt vọng – trích của Lâm thiếu gia)
Tội danh này quá nặng, Trang Liễu nghe mà sửng sốt, phản xạ nhìn về phía Tương Vân Hàng. Nào ngờ lần này Tương Vân Hàng cũng dùng ánh mắt tràn đầy đồng cảm yên lặng nhìn y, không hề có ý phủ nhận. Quả thực giống như… giống như cũng trách y như củ khoai tây kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...