Thích Anh Từ Nhỏ
Chỉ 1 lúc sau khi concert kết thúc, thông tin Vương Tuấn Khải công khai bạn gái đã được các nhà báo đưa lên trang nhất.
Công nhận các ông nhà báo này cập nhật nhanh thật đấy =)) Cô và anh chỉ kịp nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng lên máy bay để trở về Bắc Kinh.
Cô ngồi tựa đầu vào cửa kính xe, ngắm nhìn những hạt mưa đang " nhảy nhót ".
Khung cảnh của thủ đô Bắc Kinh vẫn tấp nập, ồn ào như vậy.
Cô cảm thấy cơn mưa như 1 buổi hòa nhạc, 1 quán bar của các giọt nước! Chúng thi nhau " nhảy múa ", tiếng mưa rơi lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy thư giãn hơn! Cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:- Anh biết lí do vì sao em lại chọn đi du học Trung Quốc mà không phải là nơi khác không?Vương Tuấn Khải cười nhẹ:- Chuyện của em thì làm sao mà anh biết được!- Lúc em còn nhỏ ấy, bố mẹ và ông bà luôn gieo rắc vào đầu em những điều không hay về TQ.
Và em cũng như bao người khác...ghét TQ đến mức không muốn bất cứ ai nhắc đến đất nước này.
Như anh biết đấy, Trung Quốc và Việt Nam đã từng có cuộc chiến tranh rất dài.
Nhưng r theo thời gian...suy nghĩ của em cũng thay đổi dần...Em không hiểu sao bản thân lại cảm thấy đất nước này thật thú vị! Đến năm lớp 6, khi được cô giáo phát phần thưởng, vì bị nhan sắc của anh nên em đã chạy khắp lớp chỉ để đổi vở có hình TFBOYS :> Lên mạng tìm hiểu thì thấy các anh là nhóm nhạc của Trung Quốc, có thể lúc đầu em không có ấn tượng cho lắm nhưng sau khi nghe nhạc và xem film của các anh thì em bị cuồng luôn >< Thế là từ đó em thành Tứ Diệp Thảo...làm fan được 4 năm thì các anh tan rã....Em cũng không còn là Tứ Diệp Thảo mà nghiêng về phía fan only anh hơn.
Đến năm 15 - 16 tuổi, mặc kệ sự phản đối của mọi người, em vẫn quyết định sẽ đi du học Trung Quốc.
Lúc nào em cũng tự nhủ rằng: "Chỉ khi nào em thật sự ưu tú rồi, em mới có thể gặp được anh "..Cố gắng học tập, cố gắng giành học bổng để có thể cầm trên tay chiếc visa du học...Nhiều người nói rằng ước mơ của em thật hão huyền và chắc chắn sẽ không bao giờ thành công và kết quả em nhận được lại khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng và không tin vào sự thật....Nói đến đây, cổ họng cô hơi nghẹn lại:- Em không muốn là 1 loại fan chỉ cả ngày bán theo bố mẹ, dùng tiền của bố mẹ làm ra chỉ để đu Idol, em muốn tự dùng tiền của chính bản thân mình.
Sau khi đỗ vào cấp 3 với loại giỏi, em bắt đầu tiến gần hơn với ước mơ của mình, em mong ước có thể được ưu tú như anh, được làm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Nhiều người hỏi em vì sao không yêu đương thử nhưng e thật sự không muốn phí hoài thời gian, không muốn để tâm vào những việc vô ích không mang lại kết quả j.
Suốt cả quãng đường 12 năm học, không phải là em không có người thích mà là vì anh nên em không thích bất cứ một ai.
Bọn họ nói em là 1 con quỷ máu lạnh vì đã từ chối không biết bao nhiêu lời tỏ tình của các chàng trai...Nhưng em vẫn đinh ninh rằng vào 1 ngày nào đó em sẽ gặp được anh :3 Và mong ước đó của em đã thành hiện thực...Có lẽ trong mơ em cũng chỉ mơ được làm đồng nghiệp hay bạn bè với anh chứ chưa bao giờ mơ được làm bạn gái anh như này.
Đúng thật may mắn luôn đến bất ngờ..!!! >///Cô nhìn đồng hồ đeo tay và nói:- Vẫn đang còn sớm nên em chưa cảm thấy thông báo gì =")Vương Tuấn Khải liền lái thẳng xe đến công ty.
Thùy Anh bước vào trước con mắt bất ngờ của tất cả mọi người.
Tiếng bàn tán vang lên:- Đây chính là bạn gái của Vương Tổng ư?- Wao, mới học đại học mà đã cưa đổ được cây cổ thụ của chúng ta rồi! Thật tuyệt vời!Đang cảm thấy tự hào về bản thân thì giọng nói chua chát của một nữ minh tinh xen vào:- Cô bé này sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ rơi thôi! Cô ta làm gì có cửa xứng với Vương Tổng của tôi cơ chứ.
Thật đúng là...Vương Tuấn Khải có lẽ cũng nghe thấy câu nói này, anh dừng lại, định nói điều gì đó nhưng rồi lại bước tiếp.
Đến phòng làm việc của anh, tôi nói:- Waoo, được bước chân vào công ty đứng thứ 3 Châu Á.
Em thật vinh dự quá!Cô nhìn ngắm một hồi rồi nói nhỏ vào tai anh:- Em đi tham quan một chút nhé?!:>Vương Tuấn Khải đứng dậy, ra mở cửa cho cô:- Xin mời phu nhân đi hướng này ạ!Động tác ấy của anh khiến cô phải bật cười thành tiếng.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...