Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Kha Vi Khanh run lẩy bẩy co rút trong xe ngựa, nhìn mỹ nhân sát khí bừng bừng trước mắt, tuy là hắn ra tay sờ bụng người ta trước, nhưng hắn cũng đâu biết mỹ nhân này là Ân Giới chứ! Tên bại hoại Tả Vô Tiếu, không ngờ lại thản nhiên nhìn mình đi tìm chết, nhất định phải kéo hắn cùng chết!

Ân Giới lật chăn ra, khuôn mặt nam nữ cùng ăn lộ ra, nhìn chằm chằm Kha thiếu gia nói phải thương hương tiếc ngọc, chầm chậm nở nụ cười khiến người khác run rẩy, Kha Vi Khanh kêu rên, đại ma đầu sắp giết người rồi… “Kha thiếu gia, thế nào? Cảm thấy bản cung chủ không đủ đẹp sao, sợ đến như vậy?”

Tên ma đầu giết người không chớp mắt nhà ngươi, bản thiếu tự nhận không phải đối thủ của ngươi, đương nhiên phải sợ rồi! Bản thiếu vẫn còn ham sống lắm!

Ân Giới thấy hắn không nói gì, đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy, bản cung chủ và Phượng Khởi trong Lâm Phượng Lâu, ai đẹp hơn?”

Ơ… Kha Vi Khanh trợn mắt, người này muốn so sắc với nữ nhân sao? A, Kha Vi Khanh đột nhiên nhớ ra vị này là đầu bài của Di Tình Các ngày trước, mỹ nhân đó! Từ khi Bạch Hiểu Ân rút lui khỏi Di Tình Các, không biết bao nhiêu nam nhân đau khổ, còn có không ít người thề phải tìm cho ra kẻ có được trái tim của Bạch Hiểu Ân, khiến nàng bỏ đi không chút do dự. Còn Phượn Khởi của Lâm Phượng Lâu gì đó, rốt cuộc dung mạo nàng ta ra sao chứ? Kha thiếu gia đã sớm quên sạch hình dáng cô nương kia đành phải cười trừ: “Không phải hoa khôi nổi tiếng gì, thật sự, dung mạo cũng thường thường, làm sao so được với ngươi chứ?”

“Vậy sao?” Ân Giới nghe xong dường như không còn hứng thú với hắn, kéo chăn lên lại, nhắm mắt. Kha Vi Khanh thở phào một hơi, vung vung tay, cảm giác khi nãy rốt cuộc là…

Màn xe bị vén ra một chút, mặt của Tả Vô Tiếu hiện ra, “Còn chưa lăn ra đây.”

Kha Vi Khanh hít một hơi, sải bước ra, đá mông Tả Vô Tiếu, giận dữ: “Hung thủ giết người, nếu hôm nay bản thiếu có chuyện gì đều là do ngươi hại!”

Tả Vô Tiếu đưa tay nhưng không xoa mông mình, mà chuyển sang túm lấy cổ chân Kha thiếu gia kéo mạnh một cái, Kha thiếu gia té chổng mông trên xe ngựa, hai tên tuổi tác đã không nhỏ lăn lộn đánh nhau ngoài xe ngựa, Tả Vô Tiếu nắm chặt bàn tay ai đó, nói nhỏ: “Nhỏ giọng một chút, chọc giận cung chủ, xin lỗi, ta cũng không bảo vệ được ngươi.”


Kha Vi Khanh ngồi ngay ngắn lại, cuối cùng vẫn quyết định hỏi rõ, nếu không trong lòng không yên, hắn úp lên tai Tả Vô Tiếu, hỏi như trộm: “Bản thiếu vừa chạm vào bụng cung chủ của ngươi, phồng phồng, rất giống Tiểu Thập Thất khi đó, hắn sẽ không mang thai đúng không? Có phải bị bệnh lạ không?”

Tả Vô Tiếu rất vô lực, thời gian này cung chủ vui buồn thất thường, may mà khi nãy không muốn giết người, gan người này sao lại lớn đến thế? Đè người nào đó ngồi xuống cạnh mình, lắc đầu nói: “Biết nhiều như vậy không tốt cho ngươi, chưa từng nghe…”

“Biết càng nhiều chết càng nhanh!” Kha Vi Khanh tiếp lời, trợn tròn mắt: “Không muốn nói thì thôi, dù sao bản thiếu cũng sẽ biết, hừ, ngươi muốn đem bản thiếu đi đâu?”

Người này, đổi đề tài không thể nhanh hơn.

Trên đường lớn đầy nghịt người, Ảnh Thất ăn trưa xong đi từ trong một quán cơm ra, nghe thấy tiếng người hô to phía trước, giọng một nữ nhân phá dòng người truyền ra, “Giỏi lắm ngươi dám ăn không trả tiền, nghĩ trên đời này không có vương pháp sao? Mau trả tiền cho vị đại bá này, nếu không đừng trách kiếm của bản cô nương không có mắt!”

“Ngươi chờ đã…” Có lẽ người kia sợ cây kiếm trong tay nàng ta, bỏ chạy.

“Xí!” Ngô Ân Từ rút cây kiếm chỉ có tác dụng hù dọa người khác lại, nghênh ngang đi ra khỏi đoàn người, kết quả nhìn thấy một người khiến nàng ta nổi nóng, những người bên cạnh ân nhân đều có thù với nàng ta, hại nàng ta không nói được câu nào tử tế với ân nhân: “Ô, đây không phải thị vệ bên cạnh Hình đại bảo chủ sao? Ca ca của ân công? Đến đây để làm gì?” [lại gặp con chích chòe này =.= ]

Ảnh Thất không hơn thua với cô nương coi trời bằng vung này, nhàn nhạt nói: “Thật ngại quá, xin nhường đường một chút.”


Ngô Ân Từ chỉ vào hắn, há mồm không nói ra lời, có biết như vậy mới khiến người khác giận nhất không. “Đại ca, chính là ả! Lấy kiếm chỉa vào huynh đệ ta! Đại ca phải làm chủ cho huynh đệ ta!” Đang giận dữ, chợt Ngô Ân Từ nghe thấy tiếng la lối phía sau, thì ra là tên bại hoại vừa bỏ chạy khi nãy dẫn huynh đệ đến, kẻ nào cũng hung hãn, tay cầm gậy. Ngô Ân Từ hoảng sợ, vội chạy đến cạnh Ảnh Thất chưa kịp đi xa, ôm lấy tay hắn: “Ca ca, chúng ta về nhà thôi!”

Đám người kia đang định xông đến, lại thấy có thêm một nam nhân, nhưng có vẻ không mấy lợi hại, chẳng để hắn vào mắt, vung tay: “Cùng đánh…”

Ảnh Thất rụt tay về, không để nàng ta thành công lần nữa, bất lực nhìn nàng ta một cái, Ngô Ân Từ thè lưỡi: “Thật có lỗi, nếu ngươi không giúp ta, có lẽ hôm nay ta sẽ gặp nạn ở đây.”

Thoáng chốc bóng người bị đánh văng thay nhau bay lên trên đường, kêu la ầm ĩ, một bóng người xoay người đi xuống từ tửu lâu Ảnh Thất vừa dùng cơm, vừa đến cửa, một tên bị Ảnh Thất đánh văng bay thẳng đến hướng này, sắp đụng trúng người kia, người xung quanh hoảng hốt kêu la, Ngô Ân Từ che mắt, “Lão thiên a, người đó đang mang thai!”

Mọi người nhìn kĩ lại, quả nhiên! Tuy người đó khoác một tấm áo choàng dày, che cả mặt, nhưng từ khe hở giữa hai mép áo vẫn thấy được cái bụng tròn, nếu bị rơi trúng, e là tiểu hài sẽ gặp chuyện! Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng xám thần tốc xuất hiện trước người kia, ôm lấy người đó kéo ra nơi an toàn. Tên bị đá thì lại không may mắn như thế, ngã rầm xuống đất rên la.

Tuy không bị đụng trúng, nhưng vẫn là lỗi của mình Ảnh Thất buông lỏng tay rồi áy náy hỏi: “Xin lỗi, tại hạ ra tay hơi vội, không sợ chứ?”

Người kia kéo áo choàng, không nói gì, chỉ lắc đầu liên tục, vội vàng lủi vào trong dòng người. Ảnh Thất đột nhiên cảm thấy có chút bồn chồn không yên, lại cảm thấy mình buồn cười, thôi nhìn chăm chăm theo bóng người kia, đang định mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, Ngô Ân Từ lại chen đến: “Thì ra ca ca của ân nhân thích các thiếu phụ, nhìn chằm chằm vậy vẫn chưa đủ sao? Nhưng mà nữ nhân đó cao thật, nếu không phải nàng ta mang thai phải đỡ bụng, bản cô nương còn tưởng là nam nhân!”

Ngực trái đột nhiên nhảy lên, Ảnh Thất không chần chừ nữa, chạy đến hướng ngược lại. Ngô Ân Từ bị bỏ lại nhìn quanh, nhân lúc chưa ai bò dậy được, phóng đến nơi an toàn.


Trong một góc không ai chú ý, người mang thai mặc áo choàng khi này nhìn mãi theo hướng bọn họ đi, trong mắt là nhung nhớ lẫn đắc ý, ai bảo các ngươi đứng gần như vậy, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao!

Ảnh Thất quay về thành Nguyệt Minh, nhưng không vào Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, hắn lén lút muốn nhìn Thập Thất và Bảo Bảo một chút, bị Thập Nhị bắt gặp, nghe được tin tức Thập Thất lại mang thai, trong lòng hắn không thôi vui mừng lẫn lo lắng, Thập Nhị vỗ vai hắn: “Đừng lo, có kinh nghiệm lần trước, lần này sẽ tốt hơn nhiều, chủ tử cũng mời Cốc thần y đến, còn ngươi… Chủ tử có lệnh~” Hắn kéo dài giọng ra, thấy Ảnh Thất lo lắng hồi hộp đủ rồi mới cười nói: “Lệnh cho ngươi tạm thời không được để lộ tin đã trở về, đặc biệt cho ngươi mượn Đông Hồ viện, ai, chúng ta cũng được tính như nhà mẹ Thập Thất, vài ngày nữa ta cũng đến đó?”

Hẳn là chủ tử có người nhận được tin đến đây không cẩn thận làm phiền Thập Thất, nhưng mà, chủ tử còn cho phép mình ở lại, thật là cảm động…

Cựu ảnh vệ vào ở trong biệt viện Đông Hồ, hằng ngày sinh hoạt tự túc, kéo nước nấu nước nấu cơm gì đó, tự do tự tại. Nhưng thỉnh thoảng lại có cảm giác, không biết có phải mình ảo tưởng không, dường như ở đây không chỉ có mỗi mình mình, người phụ trách giữ biệt viện đều bị triệu về trong bảo, nơi này lẽ ra chỉ có mình mình.

“Đang nghĩ gì đó, Tiểu Thất?” Một người thò đầu ra trên mái nhà, Ảnh Thất đang tập trung suy nghĩ, không hề phát giác, cho nên giật mình một cái.

“Thập Nhị, ngươi đến rồi, sao vậy, chủ tử cho phép ngươi đến đây?”

Thập Nhị nhảy xuống, dựa vào người hắn, nhăn nhó mặt mày, “Ngươi không biết gì cả, ảnh vệ chúng ta sắp hết tác dụng rồi, chủ tử hở chút lại phủi tay ‘tránh xa chút’, để chúng ta khỏi phá hư chuyện tốt của chủ tử, trước đây thỉnh thoảng còn có thích khách, hiện tại thiên hạ thái bình! Ngay cả… Lâm Thương Hải cũng ít khi đến, khoảng thời gian ngươi đi, hắn cần mẫn vô cùng.” Chủ đề thay đổi rất quái dị, vô duyên vô cớ lôi Lâm minh chủ vào, Ảnh Thất híp mắt nhìn Thập Nhị, có gì giấu ta?

Thậo Nhị xua tay, “Ha, ngươi đừng hỏi nữa, dù sao cũng toàn chuyện liên quan đến chủ tử, làm ảnh vệ không thể nghị luận về chủ tử, nếu không sẽ bị phạt! Ta sợ lắm đó! Ăn cơm chưa, ta đói lắm đó!”

Không biết là tên nào vừa mới thao thao bất tuyệt! Tuy Ảnh Thất rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng thấy Thập Nhị bày sẵn tư thế thà chết không nói, đành phải lắc đầu đi rửa chén, sẵn tiện nấu cơm. Thập Nhị ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng hắn, lau mồ hôi lạnh, nghe ngóng tin tức từ Tiểu Thất sao mà hồi hộp quá!

Bữa sáng rất đơn giản, bánh nhân thịt, trứng gà luộc, cháo trắng, nhưng Thập Nhị vẫn ăn rất ngon miệng, không dễ ăn được đồ ăn Tiểu Thất làm đâu! Ăn được một nửa, Ảnh Thất đột nhiên nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Thập Nhị, Kha công tử đang ở thành Nguyệt Minh?”


“Phải, mấy hôm trước ta còn thấy hắn ôm Bảo Bảo bay khắp nơi, sao đột nhiên nghĩ đến hắn? Chẳng lẽ ngươi… Tiểu Thất ngươi…” Thập Nhị có vẻ rất kinh hoàng đau đớn, bị Ảnh Thất quăng một cái trứng gà vào mặt, mới chịu thôi, chụp lấ cái trứng đang rơi, lột vỏ cho vào bụng, “Gần đây Kha công tử gặp chuyện không may, cụ thể thế nào ta cũng không rõ, nhưng nằm trên giường rất lâu mới xuống được, lần trước gặp hắn, tuy vẫn cười hớn hở, nhưng cảm giác rất tiều tụy, rất ưu sầu, có lẽ chủ tử biết gì đó.”

“Gặp chuyện không may…” Quả nhiên đã lâu không gặp, chẳng lẽ là Tả Vô Tiếu làm, Kha công tử có vẻ rất thoải mái với người đó, “Gần đây có tin tức gì của Huyết Ma Cung không?”

“Sao?” Thập Nhị ngẩng phắt đầu, cực kì kinh ngạc, Tiểu Thất mà lại chủ động hỏi chuyện của Huyết Ma Cung, “Ta không nghe lầm chứ?”

“Có chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự liên quan đến bọn họ?”

“Không phải không phải, chỉ vì ta nghe ngươi đột nhiên nhắc đến Huyết Ma Cung nên kinh ngạc mà thôi. Bọn họ đã lâu không có động tĩnh gì, gần như biến mất trên giang hồ, cho nên Lâm Thương Hải mới không tìm đến đây nữa. Ngươi nghĩ có liên quan đến bọn họ?” Đã rất lâu không có động tĩnh rồi, chỉ trừ người nào đó thường xuyên như âm hồn bất tán.

Chuyện của Kha công tử rốt cuộc cũng không có kết luật, e là chỉ có người trong cuộc rõ ràng nhất, nhưng trong lòng Ảnh Thất vẫn như có một cây gai, nhổ không ra nuốt không xuống, hơn nữa gần đây càng lúc càng lo lắng, một biệt viện an tĩnh đẹp đẽ, sao lại khiến hắn có cảm giác như thế?

Ảnh Thất lại bị giật mình, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khoác y phục ra sân, cả biệt viện ngoại trừ gian phòng của mình, không hề có ánh đèn, nơi hắn ở là bên ngoài, nơi lần trước chủ tử và Thập Thất ở là khu biệt viện nhỏ cạnh hồ bên trong, từ lúc Kha thiếu mua nơi này đã nhắm trúng khu đẹp nhất ở trung tâm, nói là đẹp nhất, vào xuân hoa nở rộ khắp nơi, ban ngày hắn đã đến xem, còn tưới nước cho hoa, lần này nhìn lại, trong sân tối đen, ngay khi hắn xoay người định đi, bên trong chợt có tiếng rơi vỡ nho nhỏ, như có thứ gì rơi xuống đất.

Hắn đưa tay ra, tuy vào đêm có gió lạnh, nhưng cũng không đến nỗi thổi ngã đồ, bên trong có người? Thập Nhị không nói có người ở đây, nếu có cũng sẽ không không nói tiếng nào với mình, Ảnh Thất bước nhẹ, vào trong khu biệt viện hoa nở đầy sân không chút tiếng động.

Cửa lớn và cửa sổ đều đóng chặt, hắn cẩn thận nhấc một mảnh ngói lên, nín thở nhìn xuống bên dưới…

Tuy nói bên trong u ám, nhưng không tối đen như bên ngoài, vì không gian trong phòng đều bị màn che ngăn cách, ngăn cản ánh đèn, một người nằm nghiêng trên giường, y phục đắp hờ lên nửa người trên, nửa thân dưới lại trần trụi, chăn bị cuốn dưới người, người đó ôm lấy chăn không nhúc nhích, mắt nhắm mặt, như đang ngủ, ánh mắt ẢnhThất đảo một vòng, dừng lại trên thứ bị chủ nhân vứt xuống đất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui