Trong mắt Phòng Hiền lóe lên một tia kinh ngạc.
“Khi thi thể được người khác phát hiện, cả người đã bị khoét sạch.”
“A!” Phòng Hiền vẫn trầm mặc không nhịn được bật lên một tiếng.
Anh ta nói bị khoét sạch… bị khoét sạch…
Trình Phong theo dõi sắc mặt Phòng Hiền, đoạn nói, “Có thấy tương tự một cách quái gở không?”
Phòng Hiền còn đang luẩn quẩn với câu nói kia.
Khoét sạch…
Trình Phong vội vàng tranh thủ thời gian, “Không thấy nội tạng đâu cả, cả người lại nguyên vẹn không tổn thương gì. Tôi đã nhìn qua thi thể, cả người trắng như tờ giấy vậy. Đôi mắt kia trợn to nhìn tôi chằm chằm… giống như… giống như…”
“Đừng nói nữa!”
Miêu tả như vậy khiến người ta nhịn không được mà liên tưởng…
Trình Phong vẫn không buông tha, “Phòng Hiền, cái chết của cậu ấy nhất định có quan hệ với hai người má Vương.”
Phòng Hiền lui về phía sau một bước, “Làm sao có thể?”
Làm sao có thể? Làm sao có thể cứ như vậy mà chết được?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là…
Không, không, không có khả năng.
“Phòng Hiền!” Giọng nói của Trình Phong lập tức xuyên thấu ý tưởng đáng sợ của Phòng Hiền.
“Phòng Hiền! Cậu nhất định phải biết, trừ hai người má Vương ra còn có thêm người chết!”
“Tôi không biết!” Phòng Hiền siết chặt quai túi sách.
Trình Phong vội vòng đến trước mặt Phòng Hiền, một tay ghìm chặt tay cậu, “Phòng Hiền, tôi xin cậu giúp tôi điều tra vụ án này được không? Bây giờ đủ loại dấu hiệu đều cho thấy người bị hại đều có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với cậu. Cậu phải phối hợp với tôi. Còn có báo cáo ADN lần trước nữa, mẫu gen của cậu và luật sư Khương đều bị phá hỏng. Cậu có biết điều đó căn bản là không thể không? Trên đời không thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Đằng sau trùng hợp chắc chắn là chân tướng, chỉ cần cậu đồng ý phối hợp với tôi, chúng ta có thể điều tra ra…”
“Đội trưởng Trình, anh đang làm gì đấy?” Một giọng nam lạnh nhạt đột ngột xen ngang cuộc đối thoại.
Phòng Hiền quay lại, thấy Khương Ly Bạch đứng ngay đằng sau.
“Luật sư Khương?”
Khương Ly Bạch cúi đầu mỉm cười nhìn Phòng Hiền, một tay nắm lấy bàn tay đang bị Trình Phong kìm giữ. Trình Phong buộc phải buông cổ tay cậu ra.
Dưới ngọn đèn tối mờ, Phòng Hiền sắc mặt trắng bệch nhìn Khương Ly Bạch tươi cười.
Khương Ly Bạch tiến lên vài bước, tiếng nói không lớn lại mang theo áp lực ngàn cân, “Đội trưởng Trình, có việc phải làm à?”
Trình Phong thấy Khương Ly Bạch thì không tự chủ được lùi một bước, “Tình cờ gặp Phòng Hiền trên đường nên tán gẫu chút thôi.”
Khương Ly Bạch cười nói, “Thế ư? Thật không?” Sau đó lấy trong túi ra một tập gì đó ném cho Trình Phong, “Theo tôi được biết, vụ án của má Vương và lão Vu đã bị đình chỉ tạm thời vì chứng cứ không đủ, không tìm ra nghi phạm. Như vậy…đội trưởng Trình, anh ở đây chặn đường Phòng Hiền vừa tan học rốt cuộc có ý đồ gì? Mà mấy hôm nay, tại sao ngày nào anh cũng ‘tình cờ đi ngang qua đây’ vậy?”
Trình Phong xem ảnh chụp trong tay, tức thì đứng như trời trồng.
Người trong ảnh anh ta quen đến không thể quen hơn. Mỗi buổi sáng anh đều cải trang đơn giản rồi đến cổng trường Phòng Hiền quan sát nhất cử nhất động của cậu. Ban đầu chỉ là muốn biết thằng nhóc này có phải mục tiêu không, thế nhưng dần dà điều tra càng nhiều, càng phát hiện nhiều dấu vết để lại, anh ta mới phát hiện ngay từ ban đầu mình đã điều tra sai hướng rồi.”
Kỳ thực ngay từ ban đầu phải nhận ra mới đúng, không thể có nhiều sự việc trùng hợp như thế phát sinh, mục tiêu chân chính… mục tiêu chân chính hẳn phải là….
“Đội trưởng Trình!”
Trình Phong cắn răng, gió lùa hun hút trong con hẻm hẹp, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hai chân đột nhiên không nghe lời đại não.
Trình Phong lập tức xoay người chạy nhanh như bị ai đuổi, chỉ để lại Phòng Hiền nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của mình, chẳng hiểu ra sao.
Trên đường về nhà Phòng Hiền chẳng nói một lời.
Khương Ly Bạch lái xe, trong radio phát một bài ca hoài cổ dịu nhẹ.
“Phòng Hiền, đừng nghĩ nhiều.”
Phòng Hiền ngây người dõi mắt ra cửa sổ, bất chợt hỏi một câu không đầu không cuối, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Ly Bạch bật cười, “Chẳng xảy ra gì cả. Chắc là đội trưởng Trình kia phá án đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Ngoài trời giăng giăng mưa nhỏ.
“Thật không?” Mãi hồi lâu, Phòng Hiền mới hỏi tiếp.
Khương Ly Bạch nghiêng đầu, Phòng Hiền dựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, cần cổ mảnh dài lộ trần trụi lộ ra trong không khí.
Lành lạnh.
Phòng Hiền xoay người, thấy Khương Ly Bạch đang cười với mình, “Không sao cả. Có tôi ở bên cạnh, em không cần phải suy nghĩ đến bất cứ việc gì.” Nói đoạn, anh đưa tay vỗ vai Phòng Hiền.
Phòng Hiền ngẩn ra, hơi mím môi theo thói quen.
Đây là cảm giác như thế nào?
Theo bản năng, cậu đặt tay phải lên ngực mình. Cảm giác quen thuộc và ỷ lại này, cảm giác tín nhiệm bất chấp tất cả này… trước sau chưa từng có…
Khương Ly Bạch thoáng thấy động tác nhỏ ấy, thản nhiên nở một nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...