Thi tiên sinh biết tôi lái sang chuyện khác cũng không vạch trần mà nói theo: “Cô ăn thịt La Thanh La, trên người có khí tức của cô ta, hiện tại lại…”
Không chờ đến khi Thi tiên sinh nói xong thì dạ dày tôi đã quặn lại, muốn nôn: “Có thể đừng nhắc đến ‘thịt La Thanh La’ được không? Nghe thấy kinh quá.”
“Được được, vậy tôi sẽ nói là ăn sủi cảo.” Thi tiên sinh không ngờ tôi có phản ứng mãnh liệt như vậy, cười xấu xa nói: “Cô ăn sủi cảo, lại uống thi ngọc, mối liên hệ với La Thanh La đã không thể tách rời.
Tiếp theo chúng ta sẽ tìm một khách sạn gần đây để ở, chờ đến tối hẳn cô ta sẽ tìm tới cô.”
“Được.” Tôi sảng khoái đồng ý.
Đã đi bắt quỷ là phải đi vào nơi nguy hiểm, trước kia tôi cũng thường xuyên làm như vậy.
Hơn nữa làm bẫy chờ con mồi mắc vào so với đi vào hang ổ của con mồi thì an toàn hơn nhiều.
Không còn cách nào khác, ở địa bàn của ai thì người đó có ưu thế sân nhà.
Chỉ là…
Tôi đưa ánh mắt nhìn tới hai mẹ con vẫn đang thong thả ăn sủi cảo ở cách đó không xa.
Tôi không lo lắng cho người mẹ, tuy rằng cô ta cũng ăn không ít thịt La Thanh La nhưng âm khí tích tụ trên người không nhiều.
Đáng lo là đứa bé trai kia, tuổi còn nhỏ đã bị âm khí quần thân, dù đêm nay tôi có thể thu thập hồn phách La Thanh La thì chỉ với lượng âm khí trên người kia rất có khả năng nó không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Bởi vì sau khi La Thanh La bị bắt, âm khí tích tụ trên người cậu bé sẽ bị mất cân bằng, sẽ đánh sâu vào hồn phách của cậu bé, dẫn tới sẽ có vấn đề về thần kinh.
Nói cách khác, có khả năng từ ngày mai thần kinh của cậu bé sẽ thất thường.
Loại rối loạn thần kinh liên quan tới hồn phách bị tổn thương sẽ rất khó bù đắp, dù hồn phách có thể từ từ hồi phục thì lúc đó cũng đã bốn năm chục tuổi rồi.
Cả một đời người chỉ vì ý đồ xấu xa của kẻ nào đó mà bị huỷ hoại.
Tôi không phải là một phụ nữ tràn đầy tình yêu như thánh mẫu, cũng lười xen vào chuyện của người khác.
Vì vậy hai năm qua tôi chỉ bắt quỷ mà tôi đã được yêu cầu để thu lấy hồn ngọc chứ cô hồn dã quỷ gặp ven đường tôi đều không chú ý tới.
Dù sao tu vi của bọn chúng thấp kém, không thể gây ra chuyện lớn gì.
Quan trọng hơn là, chất lượng của hồn ngọc có quan hệ rất lớn tới tu vi của quỷ, những cô hồn dã quỷ kia có hồn ngọc hay không còn chưa nói, dù thật sự có cá biệt tu ra hồn ngọc thì cũng không đủ giúp tôi chống đỡ được một tháng.
Huống chi bắt quỷ cho người không chỉ vừa khiến họ tốt hơn vừa giúp tôi kiếm được hồn ngọc mà tôi còn có được không ít tiền.
Con người chỉ cần tồn tại là sẽ dùng đến tiền, dù tôi không hoàn toàn được coi là người “sống”.
Nhưng hôm nay rất lạ, nhìn bé trai kia đột nhiên tôi lại có ý muốn xen vào chuyện của người khác.
Có lẽ bởi vì cậu bé kia còn rất ngây thơ, hoặc có lẽ vì nó cũng ăn sủi cảo giống tôi.
Đương nhiên khi có ý định cứu một người, bạn sẽ sinh ra trăm ngàn loại lý do để khuyên nhủ chính mình.
Tôi lại uống thêm một ngụm đầy thứ nước gọi là thi ngọc, sau đó đem phần nước thừa đưa cho Tiểu Âm Sai đã sớm thèm nhỏ dãi: “Cậu khát không?”
Tiểu Âm Sai lập tức gật đầu: “Khát!”
Nhận chai nước, cậu ta một hơi uống cạn sạch, mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Tôi nói với Tiểu Âm Sai: “Nước này cậu không thể uống không được, thấy cậu bé kia không, Âm Sai các cậu đi hút âm khí trên người người khác hẳn dễ như trở bàn tay phải không? Đêm nay tôi có nhiệm vụ dụ La Thanh La hiện thân, Thi tiên sinh bắt giữ, vậy cậu chịu trách nhiệm giúp cậu bé kia bình an.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải làm?” Tiểu Âm Sai không vui.
“Vì cậu uống nước của tôi.”
“Đó là của Thi tiên sinh.” Người Tiểu Âm Sai bắt đầu toả ra âm khí đen như mực, định khiến tôi sợ.
Tôi không nao núng: “Thi tiên sinh đem nước cho tôi thì là của tôi.
Cậu uống nước của tôi là phải nghe lời tôi, không thì cậu tự đi mà bắt La Thanh La.”
“Đừng cãi nữa, quyết định như vậy đi.” Hiếm khi Thi tiên sinh lên tiếng về phe với tôi.
Có Thi tiên sinh ủng hộ, Tiểu Âm Sai không còn nổi giận nữa, vẻ mặt không vui ừ một tiếng coi như đồng ý.
Để Tiểu Âm Sai ở lại trông chừng cho bé trai, tôi cùng Thi tiên sinh đi một vòng gần quán sủi cảo tìm khách sạn để nghỉ.
Trên đường đi, Thi tiên sinh hỏi tôi vì sao tôi lại muốn giúp đỡ cậu bé kia, dựa theo tính cách của tôi thì tôi không giống người sẽ xen vào chuyện của người khác.
Tôi không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân của tôi và Thi tiên sinh hoà vào với nhau, khẽ vang vọng xung quanh.
Đi một hồi, chúng tôi dừng lại ở trước một khách sạn.
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, hỏi: “Anh có vẻ hiểu tính cách của tôi nhỉ? Ngay cả việc tôi không xen vào việc người khác mà anh cũng biết.
Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta vừa mới quen nhau không lâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...