Đúng lúc này, Kỳ Tiêu Vũ đột nhìn thấy Thanh Thiên Như Mặc trả lời lại người dạy chắn giải chú.
- Đa vị huynh đài, thử chú ngữ xong quả nhiên có tác dụng, có thể cảm nhận rõ ràng vừa cắt đứt một tia nhân quả!
- Quả nhiên hắn vẫn còn sống!
Mắt của Kỳ Tiêu Vũ trở nên sáng ngời hơn bao giờ hết, cùng lúc bị che phủ bởi từng tầng nước mắt.
- Tốt quá.
Nàng thì thầm nhẹ giọng nói.
Nhưng sau đó, nàng bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói:
- Những gì cần tự mình gánh vác, thì một mình mình làm là được rồi, biết hắn vẫn còn sống là đã quá tốt rồi.
Kỳ Tiêu Vũ nói xong, trên gương mặt trong trẻo kia lộ ra một nụ cười vui mừng. Nước mắt cũng vì thế lại dâng nhiều hơn.
Bao nhiêu lần mơ về đoạn ký ức kia.
Nàng nhớ hắn.
......
Sở Mặc quả thực rất vui mừng, không ngờ vừa mới cầu cứu trên bảng tin đã có lời giải đáp ngay.
Chú ngữ kia quả nhiên hữu hiệu, cắt đứt đường nhân quả trên người hắn, không phải một đường… mà là ba đường!
Nói cách khác, trong năm tu sĩ bản thân dùng Thiên Kiếp tiêu diệt có ba người là có loại chú ngữ này!
Sở Mặc cũng thầm sợ hãi trong lòng, thầm nói cũng may lần này chỉ có môt người tới, nếu là ba lão già Nguyên Anh, dù bản thân có thể dẫn động Thiên kiếp, cũng chưa chắc là đối thủ của họ.
Hơn nữa những người này không hề tầm thường, trên người còn có những pháp giới vượt qua Linh giới.
Sở Mặc có thể dễ dàng phá giải chú nguyền rủa của Bách Biến Đạo Nhân, chính là nhờ những kiến thức vượt qua Linh giới này.
Chớ xem thường đoạn chú ngữ ngắn ngủi kia, với vô số tu sĩ trong Linh giới mà nói, đây chính là môn pháp thuật cao thâm vô cùng!
Đây chính là vấn đề về tầm mắt và tri thức, giống như trí giả cả đời không rời khỏi thôn trong núi, đến chốn đô thành, trí tuệ của y hoàn toàn trở nên hạn hẹp, vì y chưa từng trải qua, cũng chưa từng nhìn thấy.
Cho nên Sở Mặc tự biết rõ ưu thế của mình.
Nhưng pháp khí trên người Triệu Thanh và người hôm nay là gì?
Cuối cùng pháp khí của Triệu Thanh vẫn bị Thiên kiếp Sở Mặc dẫn tới thiệu rụi, nhưng pháp khí trên người tới ngày hôm nay, quả là một chí bảo chân chính.
Hơn nữa lại là một pháp bảo tính công kích.
Loại pháp khí này đừng nói là Linh giới, dù có là trong Thiên giới cũng chưa chắc ai ai cũng có.
Nếu hôm nay trên người đối phương không có pháp khí này, chắc chắn sẽ không chịu được Thiên kiếp khủng khiếp như vậy, sớm đã bị chém thành tro bụi rồi.
- Chẳng lẽ, Huyết Ma Giáo này… cũng là một môn phái thông thiên?
Cảnh giác của Sở Mặc với Huyết Ma giáo đã trở nên cao độ.
Đã phá hết chú ngữ của đối phương, chém đứt mọi quan hệ với đối phương, trong lòng Sở Mặc cũng có thể nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, hắn nghĩ, chắc giờ này đối phương cũng nhận ra liên hệ bị chém đứt, liệu có đến Cẩm Tú Thành để chờ hắn không?
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, sử dụng thuật dịch dung biến làn da mình ngăm đen, giống như một người trưởng thành hai mươi mấy ba mấy tuổi.
Rồi hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn, công phu trong phút chốc đã cách chỗ hiện tại ngàn dặm.
Trong lúc Sở Mặc hành tẩu, đột nhiên phát hiện phía trước có một nữ tử, mặc trang phục cung đình, dánh người không tệ, vóc dáng rất cao, từ dáng vẻ có thể đoán ra là một người xinh đẹp, lúc này đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Lúc Sở Mặc phát hiện đối phương, cũng là lúc đối phương nhìn thấy Sở Mặc.
Thấy Sở Mặc, nữ tử mặc trang phục cung đình kia nao nao, trong con mắt thoáng qua tia lăn tăn, mở miệng nói:
- Tiểu ca, huynh có thể giúp đỡ ta chút không?
Sở Mặc vốn định tiến thẳng tới đó, một phụ nhân trang phục cung đình khí chất cao quý xuất hiện ở nơi hoang vu không người này, vốn là chuyện không bình thường, hắn không muốn có thêm nhiều chuyện, nhưng đối phương đã mở miệng cầu xin, Sở Mặc hơi dừng lại, vẫn đứng ở chỗ cũ, từ xa nhìn phụ nhân mặc trang phục cung đình này, đồng thời theo bản năng dùng Thương Khung Thần Giám nhìn lại người phụ nữ này.
- Nguyên Anh trung kỳ, thể chất cấp bảy! Nam.
Trong lòng Sở Mặc cả kinh, nữ nhân này lai là tu sĩ Nguyên Anh đã đủ khiến Sở Mặc chấn động rồi, tuy rằng tu sĩ Nguyên Anh của Linh giới không nhiều, nhưng ở vùng đất này, lại dễ dàng gặp được một người, đúng là khiến người ta không dám tin.
Thể chất cấp bảy... cũng coi như khá cao rồi, ít nhất ở Linh giới, tu sĩ có thể chất cấp bảy, lại rất hiếm thấy.
Nhưng mấu chốt ở đây là trong cái chữ cuối cùng trong dòng thông tin mà Thương Khung Thần Giám đưa ra.
Nam!
Đây rõ ràng là một nữ nhân mà.
Hơn nữa giờ khắc này đối diện với Sở Mặc, khí chất cao quý, ngữ khí dịu dàng uyển chuyển, nhìn thôi cũng đủ động lòng người.
Tại sao lại cso thể là đàn ông?
Nhưng Sở Mặc rất rõ ràng, Thương Khung Thần Giám là thần khí có linh tính, tuyệt đối không có chuyện nói sai!
Một nam nhân, lại có thể giả trang thành nữ nhân mà không có một chút sơ hở nào, lại có thực lực của Nguyên Anh trung kì, xuất hiện ở nơi hoang vu như thế này... trong lòng Sở Mặc lập tức dâng lên cảnh giác cao độ mãnh liệt.
Đồng thời, không rõ vì sao, người phụ nhân mặc trang phục cung đình này lại khiến hắn có cảm giác vô cùng thân thuộc. Hình như... đã gặp qua ở đâu đó rồi!
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc:
- Có chuyện gì sao?
- Trượng phu của ta bị bệnh, ta muốn giúp y tìm một loại thảo dược, nhưng ở đây nguy hiểm quá, ta... ta mới tới cảnh giới Trúc Cơ, ngươi có thể giúp ta được không?
Người phụ nhân mặc trang phục cung đình vô cùng thành khẩn nhìn Sở Mặc, đáng thương nói:
- Ta thấy ngươi ở rất xa mà có mấy bước chân đã tới rồi, cảnh giới của ngươi... nhất định phải rất cao. Cầu xin ngươi, nếu ta không tìm thấy dược liệu này, trượng phu của ta sẽ chết mất!
Sở Mặc nhìn phu nhân này, thản nhiên nói:
- Xin lỗi, ta còn có việc, không thể giúp ngươi được rồi.
Nói rồi, Sở Mặc quay người bỏ đi!
Dù người kia là ai, hắn cũng không muốn trêu chọc.
Một tu sĩ Nguyên Anh trung kì lại nói mình là Trúc Cơ kỳ, rõ ràng là một đàn ông, lại đi giả trang thành nữ nhân. Nếu không nhờ co Thương Khung Thần Giám căn bẳn hắn không thể nhận ra được giới tính thật của người đó!
Chuyện này, quá sức quỷ dị, cứ nên tránh xa một chút thì hơn.
Sở Mặc đi rất nhanh, sau khi bước vào Kim Đan kỳ, tốc độ của hắn lại càng nhanh, thêm vào Ảo Ảnh Tật Phong Bộ, gần như trong chớp mắt biến mất khỏi nơi đây.
Phụ nhân mặc trang phục cung đình không thuận theo bám riết không ngừng, âm thanh cũng trở nên phẫn nộ:
- Ngươi... Sao ngươi chẳng có chút tình người nào thế? Là đạo hữu v nhau, giúp đỡ một chút thì làm sao? Cùng lắm... cùng lắm người ta cho ngươi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...