Thí Thiên Đao

Nhưng thân phận Thanh Thiên như mặc kia không có mấy người biết.

Sở Mặc dùng thanah phận của Thanh Thiên Như Mặc, gửi tin trên tin bản đó:

- Mong được giúp đỡ, ta giết kẻ thù, sư phụ của hắn chưa từng gặp ta, nhưng lại biết chính xác vị trí của ta, xin hỏi đây là chuyện gì?

Sau khi gửi tin, Sở Mặc thu tin bản lại, sau đó mắt nhìn về phương xa, chuẩn bị về Cẩm Tú Thành rồi tính.

Trong một khu rừng sâu ở Linh Giới phương bắc.

Đây chính là chỗ dừng chân của Tinh Linh tộc.

Giờ khắc này, một thân váy lam, tóc dài xõa vai, Kỳ Tiêu Vũ xinh đẹp tuyệt sắc không gì sánh được, bước ra từ chỗ bế quan, khí tràng chưa thu hồi hết, mang một vẻ đẹp tuyệt thế mà riêng biệt.

- Chúc mừng tiểu thư, tu vi của người lại đột phá rồi!

Một thiếu nữa tinh linh tộc nhìn trông mười bảy mười tám tuổi, đợi trước cửa, thấy Kỳ Tiêu Vũ, mắt sáng lên, vui vẻ cười rộ tiếp đón.

- Cũng may, lần đột phá này không nhanh như thế nữa.

Kỳ Tiêu Vũ dường như có điều buồn rầu, nói:

- Có một nơi có vấn đề, khó giải quyết… sắp thành xiếng xích của ta rồi.

- Tiểu thư, người nói xem cần gì phải khổ thế chứ? Chỉ cần người bước vào Huyễn Thần giới thì có thể giải quyết vấn đề này nhanh chóng.

Thiếu nữ Tinh Linh từ nhỏ ở bên cạnh Kỳ Tiêu Vũ, tuy là thị nữ, nhưng hai người tình cảm như tỷ muội. Vì vậy, nàng biết một số chuyện liên quan đến Kỳ Tiêu Vũ.


- Ta đã nói cả đời này không vào là không vào.

Kỳ Tiêu Vũ điềm đạm nói, hình như nhớ lại điều gì đó, trong mắt thoáng qua một nét bi thương.

- Được rồi, cho dù có vào Huyễn Thần giới, nhưng nhìn tin bản chắc không có vấn đề gì chứ? Bảng tin có biết bao điều thú vị! Tại sao tiểu thư đến bản tin cũng không thèm xem?

Thiếu nữ Tinh Linh mặt không hiểu nhìn Kỳ Tiêu Vũ.

Thiếu nữ Tinh Linh mơ hồ biết chuyện năm đó, cũng biết phân thân vào Nhân Giới của Tiểu thư bị hỏng. Chuyện này hình như có liên quan đến người trong dự ngôn muốn tìm, nhưng tình hình của tiểu thư, một chữ cũng không nhắc đến.

Ngay cả trưởng lão Tinh Linh tộc cũng hoàn toàn không có cách.

Dù sao tiểu thư cũng đã nói, nàng sẽ cùng sống cùng chết với Tinh Linh tộc, thâm chí mấy người trong dự ngôn, bị nàng bỏ qua.

- Tin bản?

Kỳ Tiêu Vũ mắt chớp chớp:

- Ta gần như sắp quên có thứ này rồi.

Nói rồi, nàng lấy bản tin từ chiếc nhẫn trữ vật ra, thở dài một hơi, rồi dùng tinh lực, mở tin bản.

Trên mặt tin bản không ngừng xuất hiện tin tức của người kia.

Nhìn người nhớ vật, bỗng Kỳ Tiêu Vũ nhìn thấy bốn chữ Thanh Thiên Như Mặc, trên khuôn mặt lộ ra nét phức tạp, trong lòng có chút thương cảm.

Mấy năm nay, ký ức trong phần thân thể kia theo tu vi không ngừng tăng lên của nàng, dần dần được nàng tìm thấy lại trong giấc mơ. Tuy chỉ có từng đoạn từng đoạn, thiếu sót, nhưng trong cảnh ấy luôn xuất hiện một người, tuy rằng cảnh mộng vô cùng ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ, mỗi lần nằm mơ đều khiến nàng khóc tỉnh dậy.

- Nếu như năm đó ta không đi tìm hắn, cuộc sống của hắn... chắc chắn sẽ rất bình lặng. Là ta hại hắn.

Kỳ Tiêu Vũ thương cảm nghĩ, muốn thoát dòng tin tức Sở Mặc gửi để xem tin tức khác.

Nhưng ngay sau đó, ngón tay của nàng rung lên rồi ngừng lại giữa không trung, cả người ngây dại.

Thất thanh nói:

- Sao có thể?

Đôi mắt Kỳ Tiêu Vũ dừng trên tin bản, đôi mắt lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ, cả người ngây dại.

- Tiểu thư... sao vậy?

Thiếu nữ Tinh Linh ở bên cạnh lo lắng nhìn Kỳ Tiêu Vũ.

- Không sao, ta có chút việc, ngươi đi làm việc của mình đi.

Kỳ Tiêu Vũ nói, thu tin bản lại, vội vã trở vè phòng của mình.


Việc đầu tiên nàng làm cũng cũng không phải giở lại tin bản ra xem, mà ngồi dó, lấy tay vỗ nhẹ lồng ngực.

Nàng bị dọa, căn bẳn không dám tin vào thứ mắt mình đã nhìn thấy là sự thật. Vì vậy, nàng cần phải bình ổn lại tâm tình của chính mình.

Năm đó, người kia chết trong tay nàng, tan thành mây khói, với cảnh giới của hắn, sao có thể sống lại được?

Kỳ Tiêu Vũ cảm thấy nhất định bản thân đã nhìn nhầm rồi, có lẽ... dòng tin này, là hắn từng gửi trước đây?

Không... không phải!

Năm đó người ấy dùng tên Thanh Thiên Như Mặc để gửi đi một tin tức.

Về nàng.

Từ ngày đó, tên này biến mất trên tin bản, hoàn toàn không có thêm một động tĩnh nào nữa.

Kỳ Tiêu Vũ cứ ngồi ngây người ở đó, đôi bàn tay, hơi run run, cầm tin bản, định thần nhìn vào đó.

Dòng tin vẫn ở trên đó.

Chỉ có điều, bên dưới có thêm mấy phản hồi.

- Loại này khá đơn giản, chắc ngươi chưa từng trải qua chuyện này đúng không, ha ha.

Một người vui sướng khi thấy người khác gặp họa, chỉ nói qua loa, chẳng hề đưa câu trả lời xác thực.

Kỳ Tiêu Vũ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Người xấu!

Nàng tiếp tục nhìn.


- Loại ngươi nói, hơi giống với thủ thuật nguyền rủa, hạ lời nguyền này trên người thân cận mình. Khi người này chết đi, thì dù hung thủ có ở gần hay xa, cũng có thể tìm được. Thủ đoạn này cũng không coi là cao minh cho lắm. Bình thường, có rất ít người sử dụng. Vì cách phá giải rất đơn giản. Chỉ cần ngươi đưa ta một viên Thiên Tinh Thạch cực phẩm, ta sẽ nói cho ngươi, gặp mặt giao dịch. Cam đoan danh dự!

Người này đưa ra câu trả lời nhưng cũng muốn nhân cơ hội trục lợi.

Kỳ Tiêu Vũ nhíu mày, có chút phẫn nộ nói:

- Dậu đổ bìm leo muốn kiếm lời sao?

Bình phục cảm xúc một chút, Kỳ Tiêu Vũ tiếp tục xem dòng hồi đáp bên dưới, cái này có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều.

- Đây là một loại pháp thuật, cũng không phải thần thông cho lắm, tên là chú tử mẫu, thường được hạ vào người thân thiết nhất của người thi triển thuật, vì cách hóa giải rất dễ dàng. Chỉ cần làm như thế này… là được. Bằng hữu phía trên có chút quá đang, chuyện đơn giản như vậy, cũng đòi một viên Thiên Tinh Thạch, muốn kiếm tiền phát điên rồi à?

Trong lời hồi đáp của người này viết luôn cách giải thuật. Chỉ cần một chú ngữ đơn giản là giải được.

Có lẽ người muốn bắt chẹt một viên Thiên Tinh Thạch vừa rồi nghĩ rằng người viết đoạn thông tin kia sẽ mắc lừa. Sau khi vạch mặt, cũng chỉ cười trừ hai tiếng.

- Ha ha.

Kỳ Tiêu Vũ thoáng nhìn chú ngữ, tuy rằng không biết có đúng hay không, nhưng đoán rằng chắc đối phương cũng không đến mức lừa gạt người trên này.

Lúc này, nàng không kìm nổi rơi vào trầm tư.

Lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào năm đó hắn không chết? Vậy hiện giờ hắn… đã vào Linh giới hay chưa? Ta… ta có nên đi tìm hắn không?

Kỳ Tiêu Vũ nói xong, trong con ngươi hiện một chút ảm đảm, trong lòng thầm nghĩ: “Ta không nên đi tìm hắn, nếu không, chắc chắc sẽ lại liên lụy tới hắn. Địch nhân của ta không phải là người hắn có thể đối phó, dù dự ngôn của trưởng lão đúng hay sai, ta cũng không muốn liên lụy tới hắn thêm nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui