Sang ngày thứ ba
Hôm nay là ngày Sở Mặc ước định với gia chủ của Kim gia kim Đông Nam. Tối nay, Sở Mặc sẽ tới Kim gia ở thành tây Cẩm Tú thành làm khách.
Tuy nhiên giữa trưa, hắn lại gặp một vị khách không mời.Cốc cốc cốc!
Nghe có tiếng gõ cửa, Sở Mặc ngừng tu luyện.
Hắn mở cửa, thấy bên ngoài có năm người. Trong đó có bốn người đang đứng bảo vệ một thiếu nữ khoảng hơn hai mươi tuổi ở trong. Nhìn bốn người vây quanh này cứ như mấy vì sao xung quanh mặt trăng vậy.
Nói thật, lúc mới nhìn, Sở Mặc thật sự không nhận ra đây là một nữ tử.
Vì đối phương mặc hoàn toàn giống một nam tử anh tuấn, có chútâm nhu. Mày kiếm mắt sáng, làn da trắng nõn, giữa hai lông mày mang theo một cỗ anh khí. Nếu không phải Sở Mặc nhìn thấy cổ họng đối phương, chắc chắn hắn sẽ chỉ nghĩ đây là một nam tử quá xinh đẹp mà thôi.
Dù Sở Mặc chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn khiến cô gái thấy hơi xấu hổ.
- Sở công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ta là Lục Thiên Kì.
Lục Thiên Kỳ ôm quyền hướng Sở Mặc, trên mặt có chút thách thức.
Sở Mặc ngẩn ra, hắn biết đây là một nữ tử. Nhưng nữ tử này lại cốthể hiện mình là một nam nhân. Thái độ này khiến Sở Mặc nhớ đến chưởng môn của Phi Tiên lúc trước, Thẩm Ngạo Băng. Trong lòng hắn có chút nhung nhớ, không biết hiện tại những người kia thế nào?
Sở Mặc thất thần lại khiến Lục Thiên Kỳ xấu hổ. Ánh mắt nhìn Sở Mặc cũng hơi cáu.
Sở dĩ nàng hạ mình đến đây chỉ vì phụ thân nàng, cũng là gia chủ Lục gia Lục Chính đã ra lệnh: nhất định phải mời được Sở công tử thần bí này đến Lục gia làm khách. Tốt nhất, trước khi mời, thuận tiện hỏi thăm ít lai lịch của hắn.Lục Chính rất yên tâm giao chuyện này cho nữ nhi bảo bối của mình. Vì mặc dù Lục Thiên Kỳ thân mình là nữ nhi, nhưng những điểm khác lại không kém nam tử là bao. Từ tính cách đến phương thức làm việc đều mạnh mẽ quyết đoán như nam tử.
Có điều, Lục Chính đã tính sai, không thể nghĩ tới nữ nhi của mình lại gai mắt vị Sở công tử này.
Lục Thiên Kỳ nghĩ: một tên luyện võ, tiểu phá hoại mới ở Tiên Thiên từ đâu chạy đến, chẳng biết lừa gạt hãm hại thế nào mà dọa được cả Hồng gia, Kim gia. Rồi đến phụ thân của mình cũng nghĩ hắn có lai lịch lớn. Đúng là đầu óc có vấn đề.Lục Thiên Kỳ mang suy nghĩ như vậy đến gặp Sở Mặc, nên nàng có chút khinh thường hắn.
Sở Mặc ngây người, phục hồi tinh thần trong chớp mắt, đồng dạng ôm quyền:
- Lục tiểu thư hữu lễ!
Một câu Lục tiểu thư lại khiến bốn hộ vệ phía sau Lục Thiên Kỳ trừng mắt, khuôn mặt co giật, muốn cười lại không dám. Tất cả nhìn Sở Mặc với ánh mắt thương cảm.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, tiểu thư hận nhất chính là hai chữ‘tiểu thư’ này đó. Bình thường, mọi người đều gọi nàng là công tử.
Khi nghe thấy ba chữ Lục tiểu thư, trong nháy mắt, Lục Thiên Kỳ đã muốn trở mặt. Hiện tại, trong Cẩm Tú thành còn ai dám gọi nàng là Lục tiểu thư cơ chứ. Xưng hô này đã trở nên xa lạ, nhiều năm qua nàng chưa từng nghe.
Nhớ rõ lần gần đây nhất có người gọi nàng như vậy là năm năm trước. Người gọi là một tên đệ tử nội môn của Linh Vận Môn, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, biết nàng ghét nhất người khác coi nàng là con gái lại còn cố tình đùa giỡn, cười tủm tỉm gọi nàng là Lục tiểu thư.
Về sau, tên đệ tử đó biến mất, không ai gặp lại. Theo tin đồn, vìchuyện này mà Linh Vận Môn còn phái người đến Lục gia, nhưng không có chuyện sau nữa. Mọi sự sống chết mặc bay, không ai quan tâm.
Còn Lục Thiên Kỳ, hàng ngày vẫn phe phẩy quạt xếp, rêu rao khắp Cẩm Tú thành, ngẫu nhiên gặp cô nương xinh đẹp còn chạy tới chòng ghẹo một chút.
Từ đó về sau, không còn ai dám ở trước mặt Lục Thiên Kỳ gọi Lục tiểu thư nữa.
Nhưng cái tên nam nhân anh tuấn trước mắt này hẳn không biết cấmkỵ của nàng. Hắn mới đến Cẩm Tú thành có vài ngày thôi. Lục Thiên Kỳ hơi nghi ngờ nhìn Sở Mặc, trong mắt có chút sát khí.
Sở Mặc nhíu mày, hắn không rõ vì sao cái tên giả trai chưa từng gặp mặt này lại sinh ra sát ý với hắn. Ta chưa trêu chọc nàng mà. Không lẽ là vì câu Lục tiểu thư đã chọc đến nàng?
Sở Mặc thấy mình vô cùng oan uổng. Ta nhìn thấy ngươi là một cô nương, không gọi ngươi là tiểu thư chẳng lẽ phải gọi ngươi là công tử?
- Ta không thích người khác gọi ta là Lục tiểu thư, ngươi gọi ta là Lục công tử. Ta hy vọng sẽ không có lần sau.Lục Thiên Kỳ trầm mặt nhìn Sở Mặc nửa ngày mới lạnh lùng nói.
Bốn gã thị vệ phía sau hơi bất ngờ, không nghĩ ‘công tử’ dễ dàng buông tha người này như thế. Vì theo tính của Lục Thiên Kỳ, kể cả lão gia có coi trọng người này thì dám trêu chọc nàng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Trong lòng Sở Mặc cũng rất phẫn nộ, cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang chạy nhảy điên cuồng.
Mẹ nó, rõ ràng là một nữ nhân, ai biết ngươi có sở thích đặc biệt như thế. Hơn nữa, ta quen ngươi chắc.Một tên tiểu tử xa lạ mang theo bốn hộ vệ thực lực không kém từ đâu chạy đến chỗ ta, xổ ra một tràng ta không thích người khác gọi ta Lục tiểu thư, gọi ta Lục công tử. Cái gì mà lần sau không được nói thế. Nói nói cái đầu nhà ngươi ý…
Mặt Sở Mặc cũng đen lại, lạnh giọng hỏi:
- Xin hỏi, ngươi đến có chuyện gì không?
Hiển nhiên Lục Thiên Kỳ cũng cảm nhận được Sở Mặc khó chịu, tuy nhiên, nàng còn đang cáu hơn hắn đây:
- Ta đại biểu cho gia chủ Lục gia Lục Chính ở thành nam muốn mời công tử tối nay đến Lục gia dự tiệc.Nói xong, Lục Thiên Kỳ xoay người rời đi. Nàng không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa. Không vì đối phương phản cảm, mà bởi nàng thấy chán ghét cái kẻ yếu đang cố làm ra vẻ này.
Gì vậy chứ, một tên chó má, chỉ là người luyện võ Tiên Thiên, bản công tử tự mình đến mời đã là nể mặt hắn lắm rồi.
Lục Thiên Kỳ không nói ra miệng nhưng khí thế trên người lại biểu hiện nàng đang khinh thường Sở Mặc.
Không đợi Sở Mặc trả lời, thân hình của Lục Thiên Kỳ đã biến mất.Khóe miệng bốn thị vệ co giật, cũng nhanh chóng theo Lục Thiên Kỳ rời đi.
Sở Mặc trợn mắt há mồm đứng ở cửa, sau một lúc mới không nhịn được nói:
- Chẳng hiểu ra làm sao!
Thanh âm Đại Công Kê phía sau truyền đến:
- Lục gia ở thành nam chính là con cọp, lực lượng mạnh nhất ở Cẩm Tú thành rồi.
- Là mèo là cọp đều chẳng liên quan gì tới ta. Dù sao đến giờ tacòn chưa thấy có kiểu mời người như vậy.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Ngươi không đi à?
Đại Công Kê hỏi. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thầ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...