Vương Võ ngẩng đầu, lộ ra vài phần trào phúng:
- Vậy cũng có thể sao? Đường đường Kim gia đại tộc, dựa vào cái gì cúi đầu trước một một cô gái yếu ớt?
- Ngươi cảm thấy đây là cúi đầu sao?
Kim Minh than nhẹ một tiếng:
- Thanh danh Kim gia bên ngoài không tốt lớn, đại gia tộc mà, không có biện pháp. Bôi đen cũng tốt, xác thực cũng tốt, gia tộc quá lớn... có một vài vấn đề không thể tránh được. Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi biết, Kim gia...vẫn biết nói đạo lý. Cho nên không chừng Phương Lan gặp cha ta rồi, cha ta thật sự tha cho các nàng. Sau đó, nàng có thể vĩnh viễn ở cùng bên ngươi.
- Không thể nào!
Vương Võ vẻ mặt chắc chắc nói.
- Nếu chẳng may là thật thì sao?
Kim Minh nhìn Vương Võ:
- Ngươi còn muốn dùng nàng để đổi lấy phú quý sao?
Kim Minh nói xong, lại bỏ thêm một mồi lửa:
- Hơn nữa, ta cũng có thể cam đoan, về sau tuyệt đối không gây sự với các ngươi, Vương Võ đúng không, nếu như vậy, ngươi có nguyện ý thu hồi những lời vừa rồi không?
Vương Võ nhìn Kim Minh, cắn răng lắc đầu:
- Không muốn!
- Hả? Thật kỳ quái, ta nói thật mà. Vương Võ, ngươi đi đi, ta không lừa ngươi, hai tỷ muội Phương Lan đã rời khỏi nơi này. Ta bị cha ta hung hăng giáo huấn rồi cấm túc trong quý phủ, không cho phép ra ngoài. Ngươi đi nhanh có khi còn đuổi kịp bọn họ. Chuyện hôm nay ta có thể cam đoan với ngươi như chưa có gì xảy ra.
Kim Minh thở dài một tiếng:
- Ta sẽ không cho ngươi cái gì, về sau cũng sẽ không tìm các ngươi gây phiền toái gì, ngươi yên tâm đi.
- Các nàng đi rồi?
Vương Võ có chút giật mình, hắn vẫn không thể tin đó là sự thật.
- Đương nhiên, ta nói rồi, Kim gia vẫn biết nói đạo lý, thế lực chúng ta tuy rằng rất mạnh, nhưng nếu con cháu trong nhà chỉ biết dọa nam nạt nữ thì có thể cường thịnh bao nhiêu năm?Kim Minh có chút không kiên nhẫn nói:
- Ta đã làm sai, đã được giáo huấn, nếu ngươi cần, ta có thể nói xin lỗi. Xin lỗi bằng hữu, đã tạo phiền toái cho ngươi.
Vương Võ quỳ dưới đất và Vương Văn đứng một bên đầu ngây ngốc.
Chắc chắn là bọn họ đi nhầm, người này không phải thiếu gia của Kim gia.
Đường đường là thiếu gia của Kim gia sao lại xin lỗi bọn họ? Sao lại dễ nói chuyện như vậy?
Đang nằm mơ chăng!
- Các ngươi mau đi đi.Kim Minh mệt mỏi hướng Vương Võ khoát tay:
- Ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.
Nói xong định quay người hồi phủ.
- Chờ một chút...
Vương Võ đã đứng lên gọi Kim Minh lại.
- Còn có việc gì sao?
Kim Minh nhìn Vương Võ.
- Ngươi... Ngươi thật sự thích Phương Lan như vậy sao?
Vương Võ hỏi.
- Đương nhiên!Kim Minh không chút do dự gật đầu:
- Nàng là một cô nương đáng được trân trọng, lan tâm huệ chất, thông minh sắc sảo, một mình vào Kim gia thuyết phục cả cha ta. Tiểu tử, ngươi rất may mắn, có cô nương như vậy đồng ý đi theo ngươi. Nhưng hành động vừa rồi của ngươi khiến người ta cảm thấy chán ghét, nói thật, ngươi không xứng với nàng!
- Ta... Ta không xứng với nàng.
Vương Võ cúi đầu nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Minh:
- Ngươi... Ngươi thực thích nàng, ta có thể tặng nàng cho ngươi! Chỉ cần... Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu vừa rồi của ta!
- Vương Võ đồ khốn khiếp!
Vương Văn giận điên lên, ca ca từ nhỏ đến lớn hắn sùng bái nhất có thể liên tiếp nói ra nhưng lời không biết xấu hổ này, quả thực khiến hắn không thể chịu nổi.
- Ngươi câm miệng! Ngươi biết cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, muốn thành đại sự phải biết từ bỏ!
Vương Võ sắc mặt dữ tợn quay đầu lại rống lên với đệ đệ, sau đó nhìn Kim Minh:
- Ngươi... Có đồng ý hay không?
Phương Lan trong bóng tối tâm tan thành tro, cảm thấy trên đời này không còn gì là vui thú nữa.
Phương Lộ cũng đầy nước mắt, nàng không thể tin Vương Võ kia lại là một người như vậy.
Kim Minh nhìn thoáng qua Vương Võ, thản nhiên lắc đầu:
- Ta không đồng ý!
- Ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi không đồng ý? Không phải ngươi rất thích Phương Lan sao? Vì sao không đồng ý?
Vương Võ sốt ruột, hắn đã bỏ hết tôn nghiêm, tình yêu, hữu tình, thân tình... rồi, kết quả, đối phương lại không đồng ý?
- Ta rất thích Phương Lan, nhưng ta sẽ không dùng cách này để có được nàng.
Kim Minh nhìn Vương Võ, thản nhiên nói:
- Ta đã làm sai một lần, không muốn sai lần thứ hai, nàng không phải hàng hóa, Vương Võ, chuyện này ngươi làm sai rồi, thu tay lại đi! Phương Lan là một cô nương tốt, hy vọng ngươi có thể quý trọng nàng. Nàng không có cảm giác với ta, nàng không thích ta.Kim Minh ảm đạm nói:
- Nàng thích ngươi, vậy nên hãy quên những chuyện hôm nay ngươi đã làm, đối với nàng cho tốt.
- Không! Tuyệt đối không!
Vương Võ như nghĩ ra điều gì, ngửa mặt lên trời cười thảm:
- Kim Minh, Kim Bát Thiếu, tâm cơ sâu thật, ta dám khẳng định Phương Lan đang ở chỗ ngươi, hơn nữa còn nghe được đoạn đối thoại này, đúng không? Ngươi thật thông minh, ta là kẻ ngu, không ngờ bị ngươi tính kế!
- Con mẹ ngươi!
Kim Minh nổi giận, phi thân đá bay Vương Võ.
Lấy tu vi của Trúc Cơ kỳ, Vương Võ căn bản không thể phản kháng, bị một cướcđá xa mấy trượng, bừng bừng lửa giận mắng:
- Ngươi là súc sinh! Đồ khốn khiếp, con mẹ nó chứ, không ngờ có thể làm ra loại chuyện này! Không ngờ trên đời này còn có loại người như ngươi? Quả thực không xứng được gọi là người! Lão tử nói cho ngươi biết, Phương Lan tỷ muội không còn ở Kim gia, con mẹ nhà ngươi lão tử có thân phận gì? Còn phải đi lừa loại vô sỉ như ngươi sao? Phương Lan... Phương Lan một cô nương tốt như vậy sao lại đi coi trọng đồ rác rưởi như ngươi? Đúng là đui mù rồi.
Lồng ngực Kim Minh phập phồng mãnh liệt, gần như đã giận tới điên lên.
Hắn muốn có Phương Lan, rất muốn rất muốn. Nhưng hắn cũng có giới hạn, việc cướp dâu lần trước đã sai, khi phát hiện Phương Lan hoàn toàn không thích hắn thì dù chưa hết hy vọng hắn cũng nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt.Nếu mình thích Phương Lan, như vậy nên nhìn nàng vui vẻ mới đúng!
Về phần tình cảm, cứ để trong lòng được rồi.
Từ đầu đến cuối. Vương Văn đứng yên không hề nhúc nhích. Nếu bình thường có người ức hiếp ca ca hắn, dù không cần cả cái mạng này hắn cũng ra tay.
Nhưng hiện tại. Kim Minh vừa đá vừa chửi bới thậm tệ, Vương Văn lại thấy đạp rất hay, mắng rất hay!
- Nể mặt Phương Lan, hôm nay ta không đánh chết ngươi, Vương Võ, đồ khốn khiếp ngươi nghe cho kỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...