- Người của bọn hắn rất nhiều, đánh thêm hai canh giờ cũng tuyệt đối không xong, cho nên các ngươi nhất định phải đi!
Lão tổ Phi Tiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Ngạo Sương:
- Ngươi và Băng nhi dẫn theo đệ tử trẻ tuổi đi trước, không cần tới cảng, phải xâm nhập vào đại lục Bạch Hổ, nhớ kỹ, lưu được núi xanh thì không lo không có củi đốt!
- Sư tổ…
Thẩm Ngạo Sương muốn nói cái gì đó.
- Ngươi không được lưu lại!
Vẻ mặt lão tổ Phi Tiên vô cùng nghiêm túc.
- Các ngươi nhất định phải phá vòng vây ra ngoài, chúng ta phụ trách cản phía sau! Đến lúc đó chúng ta sẽ đi tìm các ngươi!
Lão bà Một Kiếm đã dạy dỗ Hạ Phong và Hoa Tam Nương.
Cuối cùng nhưng người này bị thuyết phục, bởi vì đối mặt với những con rối Tiên Thiên không biết mệt, trận chiến đấu này thật sự bọn hắn không có bất kỳ phần thắng nào.
Phá vây đi ra ngoài là biện pháp tốt nhất lúc này.
- Sư tổ, các ngài nhất định phải đi ra!
Vẻ mặt vốn lạnh như băng của Thẩm Ngạo Băng tràn ngập nước mắt nhìn lão tổ Phi Tiên.
- Yên tâm đi, tuy rằng chúng ta sống rất nhiều năm nhưng vẫn chưa sống đủ đâu!
Trong mắt lão tổ Phi Tiên hiện lên chút hiền từ, sau đó thở dài một tiếng:
- Một trận chiến này… thay đổi vận mệnh toàn thiên hạ, nếu đứa bé Sở Mặc kia có thể còn sống đi ra khỏi Quy Khư, còn có thể tránh được sự đuổi giết của Thiên Ngoại, các ngươi…. Liền xem hắn là chính đi!
Những lời này của lão tổ Phi Tiên khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Rất nhiều nhân vật lớn tuổi của Phi Tiên cũng nhịn không được mà đỏ vành mắt, chẳng lẽ tình thế thật sự đã tới trình độ nguy cơ thế này sao?
Lão bà Nhất Kiếm bên kia không ngờ cũng đưa ra ủy thác gần như vậy.
Một cỗ không khí bi thương tràn ngập ra khắp Nhất Kiếm và Phi Tiên.
Những tiền bối như Diệu Nhất Nương, Hoa Tiểu Nha mà Thẩm Tinh Tuyết không nói cái gì, nhưng đều cảm thấy rất khó khăn.
Rất rõ ràng, nhóm lão tổ của Nhất Kiếm và Phi Tiên đã chuẩn bị hy sinh chính mình yểm hộ vãn bối trong môn phái thoát ra ngoài.
Về phần tương lai sẽ như thế nào không ai có thể thấy rõ ràng, bởi vì nếu không thể trốn khỏi một kiếp này thì cần gì nói tới tương lai?
Sở Mặc chính là người mà nhóm lão tổ Nhất Kiếm và Phi Tiên cùng xem trọng.
Cho dù từ sâu trong nội tâm của bọn họ đều muốn diệt trừ thiếu niên kia, nhưng trước khác nay khác, hiện giờ theo bọn họ, có thể dẫn dắt mọi người ra khỏi khốn cục cũng chỉ là người trẻ tuổi kia.
- Bọn họ hình như là muốn phá vây!
Trong con ngươi của Lý Hoành lóe ra hào quang lạnh như băng.
Lý Trúc dù bận vẫn ung dung đứng ở nơi đó, thản nhiên cười:
- Trốn? Có thể chạy được mấy người? Toàn bộ đại lục Bạch Hổ, tất cả cảng bến tàu, hay các con thuyền có thể đi xa đều ở trong sự khống chế của chúng ta! Các nàng cho dù hom nay chạy đi, chỉ có thể chạy trốn vào sâu trong đại lục Bạch Hổ, đến lúc đó… chúng ta làm xong công tác nghỉ ngơi và chỉnh đốn, vừa lúc làm tăng thêm tinh thần hăng hái đi bắt bọn họ lại!
- Ngay từ đầu con đã làm tốt công tác chuẩn bị sao?
Lý Hoành có chút nghi hoặc nhìn đứa con của mình, lại nói tiếp, từ sau khi Lý Trúc đi ra từ Quy Khư tính cách cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, trở nên ngay cả hắn cũng có chút xa lạ.
- Đúng vậy, ta có biện pháp khiến con rối Tiên Thiên trở nên càng thêm linh hoạt, nhưng cần có thời gian.
Lý Trúc than nhẹ một tiếng, thì thào nói:
- Chỉ có điều thời gian có chút không đủ, nếu lại cho ta một năm, ta có thể khiến quân đoàn Tiên Thiên của chúng ta trở nên thế không thể đỡ.
Lý Hoành không kìm nổi hít một ngụm khí lạnh, không thể tin nổi nhìn Lý Trúc:
- Thật có thể như vậy sao?
Lý Trúc gật gật đầu, hào quang trong con ngươi tăng mạnh:
- Nếu chúng ta có thể nhảy ra khỏi thế giới này, việc có thể làm… càng nhiều hơn nữa!
Trong mắt Lý Hoành lộ ra vẻ sâu xa, sau đó suy tư một lúc, đột nhiên nói:
- Sau này tất cả chuyện của Thiên Ngoại giao cho con.
- Được, phụ thân.
Lý Trúc dường như không có gì bất ngờ, trực tiếp nói.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, hai lão tổ của Nhất Kiếm và Phi Tiên hợp lực, trực tiếp mở ra một góc trong vòng vây do con rối Tiên Thiên tạo thành.
Bụi mù tràn ngập, gió tanh mưa máu.
- Đi!
Lão bà Nhất Kiếm hét lớn một tiếng.
Hạ Phong và đám người Hoa Tam Nương mang theo Hoa Tiểu Nha, Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương, cùng Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, những người đó hợp cùng một chỗ trực tiếp lao ra ngoài.
Tay Diệu Nhất Nương còn lôi kéo theo Hoàng Họa, với tính cách của nha đầu này, chỉ sợ còn muốn tiếp tục lưu lại nơi này chiến đấu.
- Sở Mặc nhất định không có việc gì, nếu như ngươi tiếp tục lưu lại chắc chắn sẽ chết!
Diệu Nhất Nương nói ở bên tai Hoàng Họa.
Tuy rằng vẻ mặt Hoàng Họa không tình nguyện, nhưng lúc này cũng hiểu được, còn tiếp tục ở lại đích xác sẽ không có kết quả gì tốt.
Đám Tiên Thiên Khổ Tu bình thường của Thiên Ngoại vừa thấy đám người kia muốn phá vây, lập tức trở nên nóng nảy tiến tới ngăn cản.
Đám người kia cũng không giống những con rối Tiên Thiên, từng người đều là Tiên Thiên Khổ Tu, đều có được thực lực sâu không lường được. Những người này đều đứng phía sau, giao chủ lực cho con rối Tiên Thiên, có con rối có thể hy sinh thì cần gì phải mạo hiểm chính mình. Vài đồng môn chết đi đã nhắc nhở bọn họ.
Nhưng hiện tại mắt thấy những người này muốn chạy, nhóm Tiên Thiên Khổ Tu này không thể đứng yên.
Đánh thời gian dài như vậy, không phải là vì lưu lại những người này sao? Lập tức, dưới sự dẫn dắt của một gã Tiên Thiên Khổ Tu, bọn người Thiên Ngoại này lập tức vây qua.
Tình thế trong sân lập tức trở nên nóng bỏng.
Trong lúc nguy cấp, một lão tổ Nhất Kiếm nhìn qua chừng trên trăm tuổi hét lớn một tiếng, trên người bộc phát ra khí tức vô tận nhằm về phía Tiên Thiên Khổ Tu của Thiên Ngoại. Đó là một cường nhân Tiên Thiên thật sự, khí tức bộc phát ra từ trên người khiến người ta phải run rẩy.
Hoàn toàn chính là một dạng liều mạng.
Tuy nhiên, tuy lão tổ Nhất Kiếm này rất mạnh, nhưng dưới sự vây công của bốn năm tên Tiên Thiên Khổ Tu, trong nháy mắt liền bị trọng thương.
Ầm!
Một âm thanh truyền tới, bờ vai của hắn bị quyền của một gã Tiên Thiên Khổ Tu đánh trúng, phát ra thanh âm xương vỡ vụn.
Lão tổ Nhất Kiếm này cũng không rên một tiếng, dùng cánh tay còn lại, hung hăng cắm vào trong ngực gã Tiên Thiên Khổ Tu giống như con rối Tiên Thiên lúc trước đã làm.
Phốc!
- A!
Khổ Tu Thiên Ngoại phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...