- Người biết thân phận của Hoàng Họa sao?
Sở Mặc cảm thấy Giới Linh biết gì đó nhưng không chịu nói.
- Ngươi nên đối xử tốt với nàng, như thế sẽ tốt cho ngươi.
Giới Linh nói với Sở Mặc.
- Ơ…ngài biết ta đâu muốn hỏi vấn đề này chứ.
Sở Mặc liếc mắt.
- Nàng có lai lịch rất lớn. Không phải ta không muốn nói với ngươi mà có một số việc không thể nói. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nóivới ngươi là được rồi.
- Vâng, vâng, ta nhớ kỹ mà.
Sở Mặc bĩu môi lại nói:
- Một đệ tử môn phái khác ở Nhân giới biến mất, sau đó lại đến lượt Diệu Nhất Nương. Diệu Nhất Nương là thân nhân duy nhất còn lại ở Nhân giới của ta. Nàng nhặt được một tấm lệnh bài sau đó cũng biến mất. Bất quá ta có hẹn với nàng, nếu hai chúng ta bất ngờ bị tách ra, nếu được phải để lại tin tức ở Sở cung. Ta vừa mới ở đó, biết nàng rất an toàn, lại nhận được cơ duyên lớn ngoài mong đợi.
Giới Linh trầm ngâm:
- Đệ tử môn phái bình thường kia có quen với ngươi không?
Sở Mặc lắc đầu:
- Chỉ mới gặp thôi, chưa quen.
- Vậy chắc người đó có được cơ duyên nho nhỏ rồi. Về phần Diệu Nhất Nương, chắc nàng có thể lấy được cơ duyên vô cùng tốt đó.
- Như vậy nghĩa là sao?
- Không phải ai cũng có thể có được lệnh bài ở Quy Khư.
Giới Linh khẽ mỉm cười
- Huyết nguyệt Như Ý ở trên người ngươi phát ra năng lực không tưởng tượng được, ngay cả những người đi theo bên người ngươi cũng thu được lợi ích.
- Ý ngài nói là miếng huyết nguyệt trên Thương Khung Thần Giám ạ?
Giới Linh gật đầu, sau đó giải thích cho Sở Mặc:
- Mỗi một lệnh bài ở Quy Khư đều đại biểu cho một đạo thống cao cường. Nếu có thể hoàn toàn kế thừa chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng.
Sở Mặc thấy vui thay cho Diệu Nhất Nương, thậm chí còn vui hơncả lúc hắn nhận được ưu đãi.
- Thẩm Tinh Tuyết nhặt được một cái đỉnh cũ nát, cái đỉnh đó lại trực tiếp truyền cho nàng một bộ kinh văn tên là Dược Vương Kinh.
- Dược Vương Kinh là thần vật vô cùng khó lường, năm đó đến cả đan Thần Đế cũng muốn có nó. Không ngờ giờ lại rơi vào tay một tiểu nữ oa ở Nhân giới.
Giới Linh cảm thán.
- Cái đỉnh kia không phải cái đỉnh cũ nát đâu. Nó không nổi tiếng bằng Hỗn Độn Hồng Lô nhưng chế thuốc không kém hơn là mấy. Giới Linh nói xong, lại không nhịn được nhìn Sở Mặc lẩm bẩm:
- Không biết nếu ngươi tập hợp được mười vầng huyết nguyệt trên người sẽ còn có chuyện gì nữa?
Sở Mặc cười cười, thấy vấn đề đó quá xa vời.
- Hoa Tiểu Nha nhặt được một thanh kiếm gỉ. Thanh kiếm kia rất thú vị. Nó truyền cho Hoa Tiểu Nha một quyển kiếm thuật tên là Công Tôn đại nương kiếm vũ.
Sở Mặc kể lại chuyện Hoa Tiểu Nha cho Giới Linh nghe. Còn chưa nói xong, Giới Linh đã nói:
- Thanh thiết kiếm đó lai lịch cũng không nhỏ đâu, lại có thể đấu với Thí Thiên mà không bị hao tổn gì.
- Công Tôn đại nương kiếm vũ à? Đích thị là Việt Nữ kiếm rồi.
Mắt Giới Linh sáng lên, sợ hãi than:
- Không thể tưởng được ở Nhân giới cũng có những sinh linh có thiên phú tốt như thế.
Giới Linh vừa nói vừa thầm nhủ trong lòng. Vốn ta còn không hiểu vì sao tiểu thư lại đem thiếu gia tới Nhân giới, hiện tại đã minh bạch được một chút rồi. Ai mà ngờ được thế giới cấp thấp như Nhân giới lại là một bảo địa chứ. Tiểu thư thật cao minh, lại có thể tìm ra lối tắt này…quá cao minh! - Cái kiếm đó rất lợi hại á?
Sở Mặc nhìn mặt Giới Linh, nghĩ đến cái kiếm nát kia, khóe miệng lại co quắp.
Cái kiếm nát đó mà lại có một cái tên tú khí như Việt Nữ kiếm.
- Đấy cũng là một đạo thống vô địch.
Trong mắt Giới Linh lại tràn đầy vẻ đau thương.
- Ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải giữ những người đó ở cạnh mình. Bọn họ có thể giúp đỡ ngươi rất nhiều. Đồng dạng, ở cạnh ngươi, họ mới có thể thuận lợi trưởng thành, không đến mức bị chết non. Sở Mặc hơi nhíu mày nói:
- Kẻ địch giết hại thân nhân của ta không thể ở Nhân giới, nhưng chắc sẽ chờ ta ở Linh giới. Nếu để bọn họ ở cạnh, ta sợ…
Giới Linh lấy trên người ra mấy cái hộp nhỏ màu vàng, giao cho Sở Mặc nói:
- Mấy cái hộp này mỗi cái có một tấm phù triện. Ngươi hãy giao nó cho những người thân cận nhất. Ta sẽ dạy ngươi một đoạn khẩu quyết. Khi mấy người kia đến Linh giới hãy bảo họ sử dụng. Như vậy có thể che giấu nhân quả của ngươi với họ. Ngay cả kẻ thù của ngươi có suy diễn giỏi thế nào cũng không tìm được bọn họ đâu. Nhưng ngươi cũng nên cách bọn họ xa một chút. Trước khi ngươi hoàn toàn xử lýđược kẻ thù, hãy tận lực duy trì khoảng cách với họ.
- Nhưng ngài vừa mói nói…bọn họ cần ở cạnh ta?
- Ngốc vừa chứ, ngươi có thể bảo bọn họ đến Huyễn Thần giới tu luyện. Trước khi tiến vào Thiên giới, có chỗ nào tu luyện thích hợp hơn ở Huyễn Thần giới chứ. Mà Huyễn Thần giới là địa bàn của ta, không ai có thể bói quẻ đến chỗ này đâu.
Vẻ mặt Giới Linh đầy khí phách.
- …Sở Mặc câm nín.
- Còn chuyện gì nữa không?
Giới Linh hôm nay có vẻ đặc biệt vui, vẻ mặt từ ái nhìn Sở Mặc.
- Trong Quy Khư chắc chắn có cơ duyên của ngươi, ngươi không cần lo lắng.
- Rốt cuộc Quy Khư…là nơi nào chứ?
Sở Mặc không hiểu nhìn Giới Linh. Hắn nhớ Giới Linh từng nói Quy Khư là một nơi đáng sợ, cho dù Đế Chú đi vào mà gây chuyện cũng phải nuốt hận mà thôi
- Quy Khư á…
Giới Linh than nhẹ, lâm vào hồi ức, sau một lát mới thổn thức:
- Đó là một cái nghĩa địa.
- Nghĩa địa?
- Nơi đó từng là nơi nằm xuống của không ít nhân vật phong vân. Năm tháng đi qua, không biết bao nhiêu thiên kiêu đã về nằm tại đó. Không kể Đế Hoàng, Chí Tôn cũng có lúc phải chết. Quy Khư chính là nghĩ địa của Chí Tôn.
Sở Mặc thật sự bị kinh sợ. Hắn cảm thấy có một luồng khí lạnh ở sauđầu hắn, khiến cả người run rẩy.
Phần mộ của Chí Tôn ư! Hắn không bao giờ có khả năng nghĩ đến, một mảnh đất tách biệt trong Nhân giới nhỏ bé này lại là phần mộ của Chí Tôn.
Điều này vô cùng khó tin.
- Nghiêm khắc mà nói, nó cũng không hẳn là phần mộ của Chí Tôn. Chẳng qua, những người từng là Chí Tôn đều đem mình chôn tại đó,
hy vọng sau đó có thể sống lại.
Giới Linh cau mày
- Sống lại nghĩa là chuyển thế luân hồi ạ?
Hắn đã từng nghe Đại Công Kê nói nếu thật sự có khả năng, có thể thông qua nước ao luân hồi một lần nữa đầu thai chuyển thế nhưng thân thể vẫn có thể mang trí nhớ của kiếp trước.
Giới Linh lắc đầu:
- Không phải chuyển thế, mà khi người đó chết, có khả năng sống lại và sau đó sẽ bất tử.
- Ý ngài nói, Chí Tôn đem mình chôn ở trong Quy Khư, về sau có thể tái sinh? Sở Mặc khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...