Thí Thiên Đao

- Ngươi mơ miêng là rác rưởi, ngươi thì cao giá lắm sao?

Đổng Ngữ có chút xấu hổ ngắt lời Lạc Anh, chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng không muốn Lạc Anh nhắc lại chuyện đó, dù nàng biết Sở Mặc cũng biết việc này:

- Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.

Đổng Ngữ đầy khí phách nói:

- Lúc trước hắn không có quan hệ gì với bản tiểu thư, hiện tại, hắn là bằng hữu của bản tiểu thư! Ta đã nói sẽ bảo kê cho hắn, Lạc Anh, chẳng lẽ ngươi muốn đánhvới ta sao?

Lạc Anh giận điên lên, mắt hắn lộ ra thần sắc không thể tin nổi:

- Vì một tên rác rưởi mà nói ra cả những lời này, Đổng Ngữ, quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ trong lòng muội, ta còn không bằng một ngoại nhân?

- Quen biết nhiều năm như vậy, ta cũng là lần đầu biết lòng dạ Lạc Anh ngươi như vậy... Ha ha.

Đổng Ngữ còn chưa nói hết liền cười lạnh vài tiếng, nhưng ai cũng biết lời nàng nói có ý gì.

- Muội nói ta lòng dạ hẹp hòi...

Sắc mặt Lạc Anh tái nhợt rồi xanh mét, ánh mắt hung tợn nhìn Sở Mặc, sau đó cắn răng nói:

- Rác rưởi, ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng hiện tại... Ngoại trừ giết ngươi, ta không có lựa chọn thứ hai!

Đổng Ngữ đi tới che phía trước Sở Mặc, mắt nhìn Lạc Anh:

- Ngươi cảm thấy ta không tồn tại đúng không?

- Muội tránh ra cho ta!

- Ta không tránh!


- Đổng Ngữ, muội bây giờ không có kinh nghiệm chiến đấu Tiên Thiên, mà ta là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, muội nghĩ mình có thể ngăn cản ta sao?

Ánh mắt Lạc Anh lúc này giống như dã thú muốn nhai đầu người

- Ha ha...

Một tiếng cười vang lên sau lưng Đổng Ngữ.

Sở Mặc có chút cố hết sức dùng Thí Thiên làm quải trượng đứng lên, thản nhiên nói:

- Đổng tiểu thư, cô để hắn tới đây, ta sẽ cho hắn biết thế nào là kinh nghiệm chiến đấu.

- Ngươi, sao ngươi lại đứng lên?

Đổng Ngữ vẻ mặt thân thiết nhìn Sở Mặc.

Việc này càng kích phát lửa giận của Lạc Anh, hắn vèo một cái, bỏ qua Đổng Ngữ, trong tay có thêm trường kiếm đâm hướng mi tâm Sở Mặc:

- Rác rưởi, cho dù liều mạng bị quy tắc của Huyễn Thần Giới trừng phạt, ta cũng muốn giết ngươi!

Đổng Ngữ giận dữ, nàng với Sở Mặc còn chưa thể nói là thích, chẳng qua chỉ cảm thấy như một bằng hữu có thể kết giao. Nhưng hành vi của Lạc Anh khiến nàng vô cùng khó chịu nổi, cũng hoàn toàn chọc giận nàng.

Đường đường là Đổng gia tiểu thư, không có hôn ước sao lại bị Lạc Anh ngươiđộc chiếm chứ?

Ngươi có thể nghĩ như vậy, nhưng ngươi không thể nói như vậy trước mặt ta!

Ngay lúc Đổng Ngữ chuẩn bị ra tay ngăn cản, đao của Sở Mặc chợt sáng lên.

Đổng Ngữ lập tức cảm thấy mắt hoa lên, trong lòng hoảng hốt, trong chớp nhoáng này, người nàng lo lắng đã không còn là Sở Mặc nữa!

Mà là kẻ tự xưng có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú Lạc Anh!

Nàng không thể tưởng tượng, một thiếu niên cảnh giới thấp như vậy sao có thể thi triển ra một đao kinh diễm như thế. Tiếp theo, chỉ nghe thấy Lạc Anh phát ra tiếng rú long trời lở đất.

- A!

- Cánh tay của ta!

Hào quang tan hết.

Tay cầm kiếm của Lạc Anh đứt rời, rơi trên mặt đất.

Máu tươi ồ ồ phun ra.

Thân thể của Sở Mặc lung lay sắp đổ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Anh:

- Nể mặt Đổng Ngữ ta không giết ngươi, một đao kia là trả lại một kích của ngươi! Lạc Anh, nếu ngươi không biết phân biệt, ta không ngại cho ngươi không ăn không động ở đó hai tháng!

Nói xong, một hàng máu chảy dọc khóe môi Sở Mặc.

Thương thế lúc trước rất nặng, cho dù có đan dược của Đổng gia cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy.

Lạc Anh thì như gặp quỷ, ánh mắt dại ra, dùng tay ôm tay, trong cổ họng phát ra tiếng gào thống khổ.

Đổng Ngữ nhìn mà run rẩy, đi lên phía trước nói:


- Cần gì phải... Nói xong lấy thuốc chữa thương định đắp cho Lạc Anh.

- Ngươi cút ngay!

Lạc Anh như đã phục hồi tinh thần, gầm lên giận dữ, sau đó dùng tay trái đầy máu hung hắn tát tới mặt Đổng Ngữ.

Đại khái vì áy náy, hơn nữa cũng không nghĩ Lạc Anh sẽ động thủ với mình nên Đổng Ngữ quên cả trốn tránh.

BA!

Một tiếng giòn vang, cái tát của Lạc Anh cứng rắn quất vào mặt Đổng Ngữ. Gương mặt nhỏ nhắn đầy máu tươi.

Máu của Lạc Anh.

Đổng Ngữ ngây ra ở đó, trong mắt tràn đầy nước.

Lạc Anh cũng ngây dại, hắn không ngờ Đổng Ngữ không tránh đi, trong lòng hoảng hốt, lập tức nói:

- Tiểu Ngữ... Ta, ta... Ta không cố ý, muội không sao chứ?

- Lạc Anh!

Nước mắt rơi xuống, nàng lạnh giọng nói:

- Ta và ngươi, từ nay về sau..

- Tiểu Ngữ... Muội nghe ta giải thích!

Lạc Anh không để ý vết thương, liều mạng muốn giải thích.

- Không còn quan hệ gì nữa!

Đổng Ngữ không cho Lạc Anh cơ hội này, trực tiếp nói hết lời, sau đó phức tạp nhìn Sở Mặc, cũng không nói gì, xoay người vận khởi thân pháp, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Sở Mặc cũng không khỏi có chút áy náy. Chuyện này, nói cho cùng là vì mình. Tuy nhiên dù nhìn từ góc độ bằng hữu thì Sở Mặc cũng không tán thành gả Đổng Ngữ cho Lạc Anh.

Ỷ thế hiếp người, ích kỷ hẹp hòi, không hề tương xứng. Thấy Đổng Ngữ đi rồi, Sở Mặc lạnh lùng nhìn Lạc Anh:


- Ta và Đổng Ngữ không phải như ngươi nghĩ, chặt một tay ngươi là trả lại một kích ở Huyễn Thần hồ.

Sở Mặc không muốn vì chuyện này mà Đổng Ngữ hận mình, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, cuối cùng vẫn phải giải thích một câu. Về phần Lạc Anh có nghe được không cũng không quan trọng.

- Rác rưởi, trong lòng ngươi nhất định đang rất đắc ý.

Lạc Anh sắc mặt tái nhợt, vận công cầm máu, hắn cười lạnh nhìn Sở Mặc, sau đó, thân hình lui về phía sau, lấy ra một tiểu đỉnh đồng thau, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng:

- Loại rác rưởi như ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thủ đoạn của thế giới cao cấp! Khi Lạc Anh lấy ra tiểu đỉnh, Sở Mặc đột nhiên cảm giác có hơi thở nguy hiểm đánh úp lại.

Hơi thở đầy tính hủy diệt, mà ngay cả Thương Khung Thần Giám cũng xuất hiện dao động như cảnh bảo, cũng muốn thủ hộ Sở Mặc.

Sở Mặc lập tức không do dự, quay đầu bỏ chạy!

Bởi vì trong đầu của hắn nhớ lời Đổng Ngữ đã nói.

- Trên đời này, còn có đan dược, còn có pháp khí, chỉ cần Thiên Tinh Thạch thúc dục, còn có phù triện... Còn có pháp trận... Còn có rất nhiều rất nhiều!

Mà thứ Lạc Anh lấy ra rõ ràng là một loại pháp khí không cần bất kỳ lực lượnggì thúc dục!

Hơi thở hủy diệt đó không phải thứ Sở Mặc có thể ngăn cản.

Gượng chống sẽ bị tan thành tro bụi.

Lúc này không chạy thì còn chờ gì nữa?

Sở Mặc vừa chạy vừa nuốt lượng lớn đan dược, vận khởi Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thân hình như khói nhẹ, trong nháy mắt biến mất giữa bóng đêm.

Lạc Anh như không ngờ Sở Mặc sẽ chạy, lúc này phát ra tiếng gầm giận dữ:

- Đứng lại cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui