Sở Mặc nhìn Đại Công Kê, ánh nhìn có phần hoài nghi. Không phải Sở Mặc là kẻ đa nghi mà vì tên Kê gia này quá ư gian xảo.
- Kê gia ta trong mắt nhà ngươi lại đê tiện đến như vậy hay sao?
Đại Công Kê vẻ mặt bi thương, thở dài một cái rồi nói:
- Thôi bỏ đi, Kê gia đi đây! Ngươi cứ ở lại trên chiến trường này mà làm Sở Vương của nhà ngươi đi vậy…
- Sở Vương thì cứ gọi là Sở Vương đi, có cần phải thêm hai chữ “đi vậy” vào không?
Sở Mặc trừng mắt nhìn Đại Công Kê một cái rồi nói:
- Nói đi, ngươi rút cuộc đã nhận được thông tin gì rồi? Sao lại muốn ta rút khỏi chiến trường?
Đại Công Kê nhìn Tiểu Sài Khuyển đứng bên cạnh Sở Mặc một cái rồi cất tiếng chửi bới:
- Con chó kia biến ra chỗ khác đi. Chuyện cơ mật, ngươi không được nghe!
Tiểu Sài Khuyển tức thì hướng về phía Đại Công Kê mà sủa lớn, có Sở Mặc đứng bên cạnh nên nó cũng chẳng quá sợ hãi con gà này nữa.
- Được rồi, Tiểu Sài Khuyển có ở đây đi chăng nữa thì nó cũng nghe hiểu được cái gì chứ?
Sở Mặc trừng mắt nhìn Đại Công Kê và nói:
- Có gì thì ngươi cứ nói đi.
- Kê gia ta gần đây… quả thực có thám thính được một thông tin.
Đại Công Kê không nói đến nguồn gốc thông tin mà y nhận được, Sở Mặc thừa biết… Y là tên trộm chó ngó gà, Đại Công Kê hiểu rõ về thế giới này hơn Sở Mặc rất nhiều.
- Trên Tứ Tượng đại lục này, cứ cách năm mươi năm thì sẽ tổ chức một lần Đại Hội Tông Môn. Nhưng phàm là những môn phái có đủ tư cách tham gia thì tất cả đều sẽ nhận được thiệp mời. Những đại hội kiểu như thế này chỉ tựa như một buổi thịnh tiệc giao lưu mà thôi. Đồng thời đó cũng là một đại hội sắp lại thứ tự bảng xếp hạng.
Chiếc mũ lớn màu đỏ trên đầu của Đại Công Kê khẽ rung rung lên, y nhìn Sở Mặc và nói:
- Kê gia ta năm xưa cũng từng gặp qua vài lân, khá là chán ngắt.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê một cái và không nói lời nào, vì hắn biết rõ rằng chắc chắc vẫn còn một về nữa mà con gà này chuẩn bị sẽ nói ngay đây.
Đại Công Kê đợi một lúc thật lâu cũng chẳng thấy Sở Mặc nói gì, y nhìn Sở Mặc với chút oán hận:
- Nhà ngươi quả thực không biết phối hợp với Kê gia một chút nào hết hay sao? Hỏi một câu vì sao chán ngắt mà Kê gia vẫn còn quan tâm tới làm gì? Chẳng lẽ ngươi không hỏi được một câu: Đại Hội Tông Môn là gì? Rồi sau đó làm ra vẻ mặt kinh ngạc để thể hiện rằng Kê gia ta cũng là kẻ có trình độ hay sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê tựa như nhìn một tên khờ, rồi sau đó hắn cất tiếng hỏi với vẻ mặt vô cảm:
- Vì sao? Đại Hội Tông Môn là gì? Kê gia ngài quả là có trình độ!
Đại Công Kê không kìm nổi lòng mà lườm hắn một cái:
- Thôi, ngài câm miệng lại cho ta nhờ, nếu không Kê gia ta quả thực bị ngươi làm cho mất hứng.
Nói đoạn, Đại Công Kê bèn tiếp tục nói:
- Phần nội dung thịnh tiệc giao lưu trong Đại Hội Tông Môn kỳ thực chỉ là việc hai bên trao đổi cho nhau một số đồ vật mà thôi. Tới lúc đó, sẽ tổ chức riêng một khu chợ để giao thương với nhau. Nhưng Kê gia ta thấy ở đó cũng chẳng kiếm được món đồ gì tốt hết. Việc sắp lại thứ tự trên bảng xếp hạng thì còn thú vị hơn một chút. Các đại môn phái sẽ cử những đệ tử thanh niên ưu tú của mình để tiến hành tỉ thí với nhau. Tới phút chót sẽ sắp hạng được cường giả mạnh nhất trong mỗi cảnh giới. Ví dụ, Cường giả mạnh nhất Thiếu Cốt Cảnh là ai... cường giả mạnh nhất Thiết Huyết Cảnh là ai.
- Tiếp sau đó còn có một cái gọi là Tứ Tượng Bảng, cái này mới là màn kịch hay nhất.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và nói:
- Cũng giống như đám thanh niên có chút yêu nghiệt như nhà ngươi, đại bộ phận đều lựa chọn Tứ Tượng Bảng. Vì cái bảng xếp hạng đó được chuẩn bị cho đám người các ngươi!
- Đám người bọn ta?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và hỏi:
- Đám người bọn ta là đám người nào?
- Là đám người Tuyệt Thế Song Kiêu, tuổi chưa tới ba mươi nhưng đã có một thực lực đáng nể, hoàn toàn vượt ra xa bạn bè đồng niên.
Khi Đại Công Kê nhắc đến bốn chữ Tuyệt Thế Song Kiêu, ngữ khí của y có chút châm biếm:
- Muốn chiến thắng xếp hạng trên Tứ Tượng Bảng thì thực sự ngươi phải có thực lực. Nếu cảm thấy bản thân mình đủ tự tin thì Thiết Cốt Cảnh cũng có thể đăng ký tham gia thi đấu được, nhưng nếu gặp phải một cao thủ trẻ tuổi Kim Thạch cảnh giới thì chỉ còn đường bị mất mặt thôi. Có lẽ mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mất mạng thì là chuyện lớn!
- Lại còn có thể sẽ bị mất mạng hay sao?
Đây là điều khiến cho Sở Mặc cảm thấy kinh ngạc.
- Thông thường mà nói thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy đâu.
Đại Công Kê nói:
- Nhưng chuyện đó thì có ai nói trước được cơ chứ? Ngươi không ở trong môn phái, ngươi không hiểu sự quan trọng về thứ hạng đối với bọn chúng. Hơn nữa giữa các môn phái ở trong bốn đại lục này, những ân oán qua lại cũng chỉ là chuyện thường ngày mà thôi. Hơn nữa đều là những người trẻ tuổi khiêu chiến với nhau, máu nóng hừng hực trong người, ra đòn không còn để ý nặng nhẹ gì nữa... điều này cũng không có gì khiến cho người khác phải ngạc nhiên đúng không?
- Ừm.
Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Đại Công Kê tiếp tục nói:
- Nhưng nếu chỉ có chừng đó thôi thì Kê gia ta chắc chắn đã không có hứng thú tới như vậy rồi. Đại Hội Tông Môn lần này không giống như với những lần khác.
- Có điều gì không giống?
Sở Mặc hỏi.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc một cách mãn nguyện, y đắc ý đáp lời:
- Đại Hội Tông Môn lần này, bốn đại môn phái đỉnh cao, Cô Thành Nhất Kiếm và Thiên Ngoại Phi Tiên, đều sẽ tham gia.
- Ừm?
Sở Mặc hơi bất ngờ, hắn hỏi:
- Chẳng phải trước giờ bọn họ không nhập thế hay sao?
- Thời đại thay đổi rồi.
Đại Công Kê thản nhiên nói:
- Kê gia ta còn phải từ trong rừng sâu mà ló đầu lộ diện rồi thì bọn chúng còn cái giá gì mà kiêu căng nữa?
Sở Mặc liếc nhìn Đại Công Kê một cái, ánh mắt có vài phần khinh bỉ.
Đại Công Kê bực tức nhìn hắn và nói:
- Ngươi xem thường Kê gia ta phải không?
- Không có, không có.
Sở Mặc làm ra vẻ thản nhiên rồi nói:
- Bọn chúng tham gia Đại Hội Tông Môn thì nhất định là có lý do gì đó phải không?
Đại Công Kê có chút phẫn nộ nhìn Sở Mặc một cái nhưng y biết rõ bản thân mình chẳng làm gì được tên tiểu tử này, nếu đổi lại là một kẻ khác dám dùng khẩu khí đó để nói chuyện với y xem, thì kẻ đó sớm đã bị xé xác ra thành từng mảnh nhỏ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...