Nhưng chỉ trong một ngày, bốn lão tổ đồng loạt ngã xuống. Đả kích này tương đương với sự hủy diệt. Mà nguyên nhân lại xuất phát từ chính bọn họ. Nghe thiếu niên này nói, hắn có ý muốn tu luyện thêm vài năm, có thành tựu mới quay trở lại để báo thù rửa hận.
Thái thượng trưởng lão nghĩ đến, lúc đó chắc chắn không phải chỉ cóTriệu Hồng Chí chết mà chỉ sợ toàn bộ đệ tử Trường Sinh Thiên đều gặp đại nạn. Nhưng nếu được chọn, thái thượng trưởng lão muốn chọn cái vế này hơn.
Chết một Triệu Hồng Chí, Trường Sinh Thiên có thể có trưởng lão khác. Đệ tử chết, Trường Sinh Thiên lại có thể có đệ tử mới. Nhưng chết bốn lão tổ, bọn họ biết tìm ở đâu?
Muốn trả thù sao? Cái cao thủ sâu không lường được kia chỉ đạp có một cước đã phân đỉnh Cô Thần ra làm hai. Nếu người ta muốn, cũng có thể diệt hết toàn bộ Trường Sinh Thiên.Bất cứ ai có lý trí đều không dám có ý trả thù người đáng sợ như vậy.
- Tiền bối…ân oán giữa chúng ta có thể xóa bỏ rồi sao?
Thái thượng trưởng lão chua xót nhìn Ma Quân.
- Giữa chúng ta từng có ân oán sao?
Ma Quân khó hiểu nhìn thái thượng trưởng lão, sau đó kéo Sở Mặc biến mất trong không trung.
- Chưa từng có ân oán… Đúng là như vậy, chúng ta có tư cách gì mà sinh ân oán với người…Thái thượng trưởng lão tự thì thào.
- Muốn trách chỉ trách chúng ta có mắt không tròng, đi đắc tội chân thần.
Chưởng môn của Trường Sinh Thiên và những người khác cũng tiến lại.
Nhìn hai mắt thái thượng trưởng lão vô thần, chưởng môn bi thương nói:
- Thái thượng trưởng lão…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?
Những trưởng lão kia cũng vô cùng đau thương. Có thể những đệ tửkia không biết, nhưng bọn họ lại biết bốn vị lão tổ vừa bị nổ tan xác. Hiện giờ chỉ còn duy nhất thái thượng trưởng lão ở cảnh giới Tiên Thiên còn sống, đây là tài sản lớn nhất của Trường Sinh Thiên. Nếu vị này có chuyện gì, Trường Sinh Thiên khó mà duy trị vị trí đại phái đứng đầu…
Một trưởng lão tính tình nỏng nảy bước tới chỗ Triệu Hồng Chí, đạp một cước, đá bay thi thể của Triệu Hồng Chí xuống cái khe kia, rơi xuống đáy núi Cô Thần.
- Đúng là đồ súc sinh!
Trưởng lão này lớn tiếng mắng, rồi lại quay về phía thái thượng trưởng lão:- Thái thượng trưởng lão, chuyện của Sở Mặc…
- Câm miệng!
Thái thượng trưởng lão biến sắc, quát lớn:
- Từ nay về sau, không cho phép bất kỳ ai ở Trường Sinh Thiên nhắc đến cái tên này! Hắn là cấm kỵ của Trường Sinh Thiên biết chưa.
Chưởng môn chua xót nói:
- Chẳng lẽ…chúng ta không có cả cơ hội báo thù sao?
Thái thượng trưởng lão thở dài:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.- Sư phụ hắn có cường đại đến mấy thì cũng có ngày phi thăng.
Một đại trưởng lão nói.
Thái thượng trưởng lão lạnh lùng nhìn kẻ này:
- Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là Lương Tuấn Trí.
Người này lập tức kích động:
- Không ngờ thái thượng trưởng lão còn nhớ tên của vãn bối. Vãn bối rất…
Chưa nói hết đã bị thái thượng trưởng lão cắt đứt:
- Ta nhớ được ngươi vì lúc trước ngươi thông minh hơn hiện tạinhiều.
Mặt Lương Tuấn Trí nhất thời đỏ bừng, xấu hổ.
Thái thượng trưởng lão nói:
- Nếu các ngươi nghĩ sư phụ thiếu niên này phi thăng mà không để lại cho hắn cái gì, các ngươi chính là lũ ngu nhất trần đời. Các ngươi nghĩ người đó mang thiếu niên kia tới đây làm gì? Để diễu võ dương oai sao? Nhầm to. Đây chắc chắn là lần rèn luyện cuối cùng của sư phụ hắn cho hắn. Nếu ta đoán không sai, bọn họ đang đi đến những địa phương khác, gặp những người khác nữa.- Làm như vậy không phải là diễu võ dương oai sao?
Lương Tuấn Trí nhỏ giọng lầu bầu.
- Không, đây là sự cảnh cáo.
Chưởng môn hạ giọng nói:
- Người đó chẳng qua muốn nói cho tất cả cường nhân ở đây biết rằng Sở Mặc là đệ tử của y.
Một vị đại trưởng lão của Trường Sinh Thiên cũng nói:
- Đúng vậy. Người đó chỉ muốn cảnh cáo thôi. Hơn nữa, ta tin người đó tuyệt đối có khả năng trấn áp toàn bộ môn phái ở đại lục Tứ Tượng.Trong ánh mắt của thái thượng trưởng lão có chút vui mừng:
- Trường Sinh Thiên chúng ta cuối cùng cũng có mấy người thông minh. Chưởng môn, ngươi an bài chuyện kế tiếp đi, ta mệt mỏi rồi, phải đi vào bế quan.
Chưởng môn lập tức khom người thi lễ:
- Cung tiễn thái thượng trưởng lão.
Các trưởng lão khác cũng cúi người:
- Cung tiễn thái thượng trưởng lão.
Thái thượng trưởng lão khoát tay, thở dài một tiếng, lắc mình biếnmất.
Chưởng môn lúc này cũng trầm giọng:
- Truyền lệnh xuống, thông báo cho tất cả các đệ tử ở Trường Sinh Thiên. Hôm nay có khách đến thăm, luận bàn cùng bốn vị lão tổ. Đánh đến hoa rơi nước chảy, bất phân thắng bại. Vị khách này là sư phụ của Sở Mặc, đến đây vì chuyện lúc trước thất trưởng lão Triệu Hồng Chí từng nhục nhã Sở Mặc…
- Chưởng môn, nếu nói như vậy…
Trên mặt của một đại trưởng lão lo lắng.- Cứ nói thế đi. Sư phụ của Sở Mặc không để ý chuyện này đâu.
Chưởng môn lại nói tiếp:
- Triệu Hồng Chí vi phạm quy định của môn phái, bị trục xuất khỏi Trường Sinh Thiên, xử tử tại chỗ. Từ nay về sau, không một đệ tử nào của Trường Sinh Thiên được phép tìm Sở Mặc gây phiền toái, nếu vi phạm sẽ ngay lập tức bị trục xuất khỏi sư môn.
- Nói như vậy có thể ảnh hưởng đến khí thế của các đệ tử trẻ tuổi hay không?
Một đại trưởng lão hỏi.
- Không nói như vậy sẽ có vô số người phải chết.Chưởng môn cũng là một người sát phạt quyết đoán, nhìn những người trước mặt nói:
- Người luyện võ cần có dũng khí, nhưng biết rõ không thể chọc vào thì đừng chọc. Chúng ta nhất quyết không thể tìm Sở Mặc gây chuyện. Các ngươi hãy chờ xem,…chắc chắn thế giới này sẽ vì hắn mà dấy lên một trận gió tanh mưa máu nữa đó.
- Nguyên bản ta còn muốn mang ngươi đến mấy đại môn phái nữa, nhưng hiện tại, ta cảm thấy không cần thiết rồi.
Giữa vùng trời quê mênh mông. Ma Quân chắp tay sau lưng, nhẹ giọng nói.
- Sư phụ yên tâm, con có thể tự chiếu cố tốt cho mình.
Ma Quân từ trong người lấy ra một mảnh chạm ngọc cỡ bằng bàn tay, cầm nó lẩm nhẩm. Rồi đột nhiên chích một giọt huyết ở ngón tay, nhỏ vào miếng ngọc. Kỳ lạ là giọt máu nhanh chóng dung hợp vào giữa miếng ngọc.Ma Quân đem nó đưa cho Sở Mặc, trên mặt có chút mệt mỏi:
- Đây là một phân thân của ta, có thể giúp ngươi thoát một kiếp nạn kiểu như trường hợp ngươi bị ngàn người đuổi giết lúc trước. Trừ khi toàn bộ bọn họ đều ở cảnh giới Tiên Thiên, nếu không phân thân này đều có thể giải quyết hết.
Sở Mặc cảm động, tiếp nhận miếng ngọc. Nhìn miếng ngọc, hắn phát hiện nó chỉ giống Ma Quân có một xíu, hạ giọng nói:
- Sư phụ, tay nghề của người quả thực không tốt lắm…
Ma Quân bật cười, hiểu được Sở Mặc muốn làm cho không khí nhẹ nhàng hơn.- Nhưng chuyện này có thể tạo thành hệ quả bất lợi cho người không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...