Sở Mặc gật đầu:
- Ừ, lần này bỏ thêm điểm tinh thạch, sau đó tăng thêm không ít tư cách thành thần. Đúng không?
Lam Hiểu gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, lần này cũng đã là cực hạn của bọn họ.
Trần Phàm ở một bên bỗng nhiên nói:
- Chủ nhân không nên đáp ứng.
- A?
Sở Mặc có phần hứng thú nhìn Trần Phàm. Vừa rồi hắn vẫn cảm thấy, Trần Phàm này là một người thông minh. Bây giờ nhìn lại, càng có cảm giác, tiểu tử này không chỉ thông minh, hơn nữa... còn rất đen tối!
Ngay cả Lam Hiểu hình như cũng cảm giác được điều gì. Nàng có chút giật mình nhìn Trần Phàm. Tuy rằng hai người bọn họ đều xem như là nô bộc của Sở Mặc. Nhưng người nhà của bọn họ, bạn bè của bọn họ chung quy vẫn còn ở ba gia tộc lớn bên kia. Nàng có chút không dám tin tưởng, người bằng hữu từ nhỏ đến lớn, tính tình vẫn nóng nảy kích động này sẽ làm như vậy.
Nhưng nàng lại xem thường Trần Phàm!
Trần Phàm nhìn Sở Mặc, vẻ mặt thản nhiên:
- Chủ nhân, nói lời nói thật lòng, những chuyện xấu xa, ta xem như đã làm đủ! Thật sự... Đủ rồi. Ta cũng đã sắp muốn phát điên rồi! Nếu như lại để cho ta tới một lần nữa. Ta sẽ lặng lẽ ở trong này tự sát, sau đó tùy ý cho lục đạo luân hồi đá ta tùy tiện vào một đạo nào cũng được. Cái gì mà đạo địa ngục, đạo quỷ ma... Mẹ nó. Cho dù là làm một quỷ, cũng mạnh mẽ hơn so với làm một vị thần bị vứt bỏ như hiện tại.
Sở Mặc không nhịn được mỉm cười, ra hiệu hắn nói tiếp.
Trần Phàm nói:
- Trước đó, ta lo lắng rất nhiều. Ví dụ như, người thân của ta, bằng hữu của ta. Ta không muốn bọn họ bị ta liên lụy. Nhưng lần này trước khi đi, phụ thân ta nói với ta một hồi...
Lam Hiểu nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt mang theo vài phần không dám tin tưởng. Chỉ có điều, phần nhiều hơn lại là một loại cảm giác cảm động lây.
- Hắn nói với ta: Hài tử, hãy đi kiên trì với ý tưởng chân thật nhất trong lòng ngươi. Thần tộc chúng ta không có hi vọng.
Trần Phàm nói.
Giờ phút này, Lam Hiểu trực tiếp lấy tay che miệng. Tuy rằng trong lòng nàng cũng có cảm giác tương tự. Nhưng khi thật sự nghe người khác nói ra, loại trùng kích này vẫn là vô cùng lớn.
Thần tộc không có hi vọng!
Đây đại khái là hiện thực nà bất kỳ một thần linh nào cũng khó có thể tiếp nhận được.
Trần Phàm nói tiếp:
- Theo phụ thân ta thấy, đại chiến... Nhất định là sẽ triển khai. Bởi vì các thần linh sẽ không cam lòng lại lưu lạc trở thành sinh linh bình thường như vậy. Nhưng bản thân trận đại chiến này chính là không có đạo nghĩa! Là một cuộc chiến tranh ích kỷ, tham lam, cướp đoạt. Sớm muộn gì cũng sẽ thất bại.
Sắc mặt Lam Hiểu cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng khẽ gật đầu một cái. Hiển nhiên nàng cũng tán thành cách nói này.
Trần Phàm nói tiếp:
- Cho nên, hắn nói cho ta biết, lần này cũng đừng trở lại. Nếu như trở lại, đó chính là... đề nghị của ta là chủ nhân ngài tiếp nhận.
Sở Mặc nhìn Trần Phàm:
- Nếu như ta làm như vậy, cũng là thất tín bội nghĩa.
- Không! Đây là thần giới nợ thế giới này! Chỉ có một chút đồ như vậy, thật sự không thể đổi được một phần mười vạn vạn.
Trần Phàm nói.
Sở Mặc hiểu rất rõ ý tứ của Trần Phàm, thật ra trong lòng hắn cũng có chút mâu thuẫn. Nếu như thật sự có thể có được bảy trăm vạn tinh thạch này. Như vậy, đối với toàn thế giới mà nói, cũng là một chuyện rất tốt!
Hắn có thể dùng bảy trăm vạn tinh thạch này trực tiếp bố trí chỗ Quy Khư thành một tòa tử trận thật sự, khiến cho bất kỳ sinh linh nào cũng không có cách nào công phá nó!
Chỉ cần bảo vệ Quy Khư, như vậy xem như là bảo vệ được thế giới này.
Bởi vì không có Quy Khư, những thần linh thần giới kia sẽ không có cách nào xây dựng ra thần giới hoàn mỹ gì nữa. Như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể thành thật hoặc là ở tại thần giới chờ chết! Hoặc là... tiếp nhận hiện thực trở thành sinh linh bình thường.
Chỉ có điều, theo Sở Mặc ba gia tộc lớn bên kia cũng không phải là người ngu. Đến lúc đó, trước khi giao phó tinh thạch, bọn họ tuyệt đối sẽ buộc hắn phải phát ra lời thề độc!
Nói thật, Sở Mặc cũng không sợ chết. Hắn sợ chính là, không có hắn, thế giới này sẽ bị tan vỡ!
Điểm này cũng không khoa trương. Trên người của hắn tuân theo quá nhiều số mệnh thế giới này. Một khi hắn xảy ra vấn đề, như vậy thế giới này ngay lập tức sẽ xuất hiện vấn đề.
Lúc này, Trần Phàm trực tiếp lấy từ trên người ra một bức tượng gỗ khắc hình người nhỏ. Sau đó hắn quì một gối xuống, nâng hình người nhỏ này lên thật cao, cũng không nói gì.
Ánh mắt Sở Mặc rơi vào trên hình người nhỏ này. Trên mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Cái này...
Trần Phàm nói:
- Chỉ cần chủ nhân không sợ sau này trên lưng gánh những lời nguyền rủa của những Thần tộc đó, chuyện này có thể làm!
Ánh mắt Sở Mặc tập trung ở trên bức tượng gỗ khắc hình người nhỏ kia trong thời gian rất lâu. Hắn cũng trầm mặc trong thời gian rất lâu.
Bức tượng hình người nhỏ này nhìn còn có mấy phần thô ráp, cũng không tinh xảo. Phía trên cũng không có tản ra khí tức gì cường đại. Nhìn giống như do một học đồ tiện tay làm ra. Thậm chí ngay cả nét mặt cũng không có tạo hình rõ ràng. Nhìn qua chỉ là một mảnh mơ hồ.
Nhưng trong lòng Sở Mặc lại biết rất rõ hình người nhỏ này là cái gì. Hắn rất nghi ngờ, gia hỏa Trần Phàm kia rốt cuộc nhận được thứ này từ đâu.
Một lúc lâu sau, Sở Mặc cười rộ lên:
- Cũng được, vậy làm một cuộc bỏ phiếu lớn!
Trên mặt Trần Phàm nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Hắn cảm giác được trong tay nhẹ đi một chút. Bức tượng gỗ khắc hình người nhỏ kia đã rơi vào trong tay Sở Mặc.
- Ngươi lấy được thứ này từ đâu?
Sở Mặc hỏi.
Trần Phàm nói:
- Cha ta cho ta. Nghe nói thứ này là một pháp khí do thần linh sơ đại lưu lại. Chỉ có điều, ở tại thần giới, bởi vì không có tác dụng gì lớn, đã được ban đi ban lại, sau đó truyền đến trong tay cha ta. Hiện tại toàn bộ ba đại tộc bên này, sợ rằng đã không có người nào nhớ tới vật này. Cho dù có người nhớ cũng không có vấn đề gì. Bởi vì không có người nào nghĩ đến.
Sở Mặc gật đầu, sau đó nói:
- Được, các ngươi trở lại nói cho ba gia tộc lớn, bảo ta đáp ứng!
Lam Hiểu a một tiếng, nhìn Sở Mặc:
- Chủ nhân, ta cũng trở về sao?
Sở Mặc nhìn Lam Hiểu:
- Chẳng lẽ nàng muốn ở lại chỗ này?
Lam Hiểu có chút do dự nhìn Sở Mặc:
- Chủ nhân, ngài sẽ không sợ ta trở lại...
- Không sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...