Đến lúc này, Sở Mặc thở phào một cái. Sau đó hắn nhìn Sở Tuệ nói:
- Muội lợi hại như vậy, trước đó vì sao chưa từng nói qua?
Sở Tuệ lại lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Sở Mặc:
- Ca ca, từ trước đến nay ca cũng không hỏi qua! Cho tới nay, gần như đều không nhìn thấy được bóng dáng của ca ca. Khoảng thời gian trước ta và hai vị tẩu tẩu nói chuyện phiếm, các nàng còn đang nói, đã rất nhiều năm không thấy ca.
Sở Mặc có cảm giác xấu hổ muốn che mặt. Hắn cảm thấy mình đối với người nhà, thật sự có thiếu sót rất lớn. Hắn rất ít có thời gian làm bạn với các nàng.
Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy, mình và mọi người trong nhà từ lâu đã quen với cuộc sống như thế. Hơn nữa từ sau khi Sở Hiên ra đời, từ lâu trải qua khai chi tán diệp. Hôm nay Sở thị vương tộc không có khả năng là nhà nghèo như năm xưa nữa, mà là một đại gia tộc thật sự.
Đối với những hậu thế này của mình, Sở Mặc từ trước đến nay đều tồn tại giống như một lời đồn đại.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên cảm thấy mình vẫn thật thua thiệt bọn họ.
Sở Tuệ nhìn Sở Mặc, bỗng nhiên nói:
- Ca, lần này trước khi đi, ca nên dành thời gian, giảng kinh cho các hài tử nghe một chút. Bọn họ đều rất mong mỏi, có thể nghe ca giảng kinh. Thật ra cũng không chỉ là bọn họ, bao gồm cả ta cũng hi vọng nghe ngươi khai đàn giảng kinh. Mỗi lần ca ca giảng kinh, chúng ta đều có thể lĩnh ngộ được những thứ hoàn toàn mới!
Sở Mặc gật đầu:
- Được, vậy thì giảng!
Điều khiến cho Sở Mặc có chút không nghĩ tới, chính là quyết định này của hắn đã trực tiếp bùng nổ ở bên trong Sở thị vương tộc!
Mặc dù, quá khứ hắn đã từng giảng kinh, cũng là loại chuyện rất được hoan nghênh. Không ai có thể từ chối việc nghe Sở Mặc giảng kinh. Nhưng khi đó, bởi vì tất cả mọi người gần như là người cùng đồng trang lứa. Còn có rất nhiều người là trưởng bối. Những vãn bối này đều chưa trưởng thành.
Cho nên, biểu hiện vẫn tính là tương đối rụt rè.
Nhưng bây giờ, thời đại thật sự khác hẳn. Hậu sinh vãn bối của vô số năm đó, hiện tại cũng đều đã thành lão tổ. Sau đó, có nhiều người mới sinh ra, lại được sinh ra ở bên trong thế giới Bàn Cổ, trưởng thành. Hơn nữa phổ cập mạng lưới của phù văn tính mạng, sức sống và nhiệt tình của đám người tuổi trẻ này thế nào, Sở Mặc căn bản không có thể tưởng tượng được.
Làm người chúa tể của toàn bộ thế giới Bàn Cổ, bình thường hắn cũng không nhìn thấy những người này. Những người trẻ tuổi Đại Tân sinh cũng hoàn toàn không dám chạy đến trước mặt hắn làm càn.
Lần này, nghe nói hắn muốn giảng kinh, Sở thị vương tộc ở trong mạng lưới phù văn đã trực tiếp hoàn toàn nổ tung. Sở Tuệ để cho Sở Mặc liếc mắt nhìn qua. Sau khi Sở Mặc xem xong, cũng không nhịn được cười rộ lên. Những hài tử này thật sự hoàn toàn khác so với người cùng một thế hệ với hắn.
Không chỉ phương thức tư duy không giống, ngay cả những ngôn ngữ cũng phát sinh biến hóa cực lớn.
- Lão tổ muốn giảng kinh!
- A? Cái gì? Ta đọc sách ít, ngươi ngàn vạn lần đừng gạt ta.
- Đệ đệ, ca đọc sách nhiều sẽ không lừa gạt ngươi!
- Trên lầu nói bậy. Thời gian ở học viện, ngươi học tập kém nhất. Lão sư mỗi ngày đều muốn gặp gia trưởng của ngươi!
- Ha hả, gia trưởng của ta là lão tổ tông. Lão sư dám gặp hắn sao?
- Không nên ở chỗ này nói lung tung. Đám tiểu hài tử xấu xa không tốt các người, bớt ở chỗ này làm chuyện mất mặt xấu hổ đi. Chúng ta đều là con cháu vương tộc, phải rụt rè.
- Lão tổ tông giảng kinh, còn rụt rè cái rắm a!
- Đúng vậy đúng vậy. Từ khi ta sinh ra đến bây giờ, chưa từng thấy qua lão tổ tông một lần nào. Ta chỉ gặp qua bức họa, bức tượng... Ừ, mụ mụ nói lão tổ tông đặc biệt soái!
- Các ngươi cũng gọi lão tổ tông là lão. Lão nhân gia ta lớn lên rất tuấn tú được không? Ta nhìn thấy cũng chảy nước miếng!”
- Trên lầu cút đi. Đầu óc nhà ngươi có phải đã có vấn đề rồi hay không? Không có việc gì chảy nước miếng cái gì?
Sở Mặc thấy những tin tức này ở trên mạng lưới phù văn, toàn thân đều có chút không ổn. Sau đó hắn hỏi Kỳ Tiểu Vũ bên cạnh:
- Những hài tử này... Đều là hậu thế của nhà chúng ta?
Kỳ Tiểu Vũ mỉm cười, nói:
- Không phải đều là hậu đại của chúng ta, nhưng đều là hậu đại của người trong vương tộc. Thế nào, ngươi bây giờ có phải cảm thấy mình già rồi hay không?
- Vốn không có. Nhưng nhìn thấy đám tiểu hài tử bọn họ, ta bất chợt có chút cảm giác này.
Sở Mặc sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Thủy Y Y đi tới, nhẹ nhàng xao xao cái đầu đầy tóc trắng của Sở Mặc, ôn nhu nói:
- Biến tóc thành màu đen lại, không tốt sao? Trước kia, cứ nhìn ngươi tóc trắng đầy đầu, cảm thấy rất anh tuấn. Nhưng bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Tới lúc nào chúng ta mới có khả năng hoàn toàn yên ổn đây?
Kỳ Tiểu Vũ cũng đi tới, kéo một cánh tay Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi còn nhớ rõ năm đó đã nói gì sao?
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên nhớ. Khi đó ta nói, chờ có một ngày chúng ta hoàn toàn yên ổn, sau đó, ta liền mang theo các nàng, tìm một chỗ non xanh nước biếc làm nơi ẩn cư. Mỗi ngày lúc không có chuyện gì làm, lại đi câu cá, trồng hoa, trồng cỏ. Sau đó ở cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm.
- Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, loại cuộc sống đó vẫn khiến cho người ta tràn ngập hướng tới.
Thủy Y Y nói.
Lúc này, tóc Sở Mặc bắt đầu dần dần phát sinh một ít biến hóa. Mái tóc của hắn đã trắng xóa vô số năm. Mỗi sợi tóc có thể nói là đều tràn ngập vết tích của đại đạo. Muốn biến thành đen, đối với Sở Mặc mà nói, tuy rằng cũng không khó. Nhưng hắn lại có chút không muốn.
Chỉ có điều, nếu như thê tử ý nguyện, hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trong nháy mắt, mái tóc trắng xóa của Sở Mặc liền trở lại thành một mái tóc đen.
Trong tròng mắt Thủy Y Y có ngấn lệ chớp động, nhẹ giọng nói:
- Ừ, như vậy vẫn là đẹp trai nhất!
Kỳ Tiểu Vũ nhẹ giọng nói:
- Điều này làm cho ta có cảm giác trở lại năm đó.
Sở Mặc ôm hai nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Ta và Sở Tuệ nói chuyện không ít. Suy nghĩ cũng phát sinh một ít chuyển biến. Chiến tranh... Chỉ là một loại thủ đoạn. Lại không phải là tất cả thủ đoạn. Suy nghĩ này của nàng ấy khiến cho ta có cảm giác trong lòng mở một cánh cửa sổ. Quả nhiên là rất tốt.
- Ngươi mới biết được à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...