Hơn nữa, thiếu niên này bình tĩnh và thong dong đến mức khiến cho hắn có cảm giác chính mình không có một chút tác dụng nào cả.
Giống như là một người đến thu thập cục diện rối rắm, vội vàng chạy tới giải quyết vấn đề cho Sở Mặc... Tuy rằng lúc đầu cũng là như vậy. Nhưng vấn đề là trường hợp này không phải như thế. Hẳn là gã chiếm thế chủ động chứ!
Nhưng nhìn thìn lại thi thể đầy đất, bỗng chốc thống lĩnh Cấm quân đã hiểu rõ.
Đây không phải là đứa trẻ bình thường, đây là một tiểu yêu nghiệt kinh khủng!
Mà thôi! Thôi đi!
Trong lòng Thống lĩnh Cấm quân thở dài một cái, biết là không thể đối xử với Sở Mặc theo lẽ thường được. Gã gật đầu:
- Được! Chúng ta đi thôi!
Kết quả này khiến cho một đám người ở đó trợn mắt há hốc mồm.
Thủ lĩnh vệ binh của phủ Thân vương nhịn không được kêu to lên:
- Triệu Thống lĩnh, ngươi không thể như thế được! Hắn là hung thủ giết người! Hắn không phải là một đứa trẻ!
Lúc này, Thống lĩnh Cấm quân quay đầu lại cười lạnh một tiếng:
- Ta làm chuyện gì còn chưa cần ngươi dạy. Mang đi!
Nói xong, hắn vung một tay lên, một đám Cấm quân trói năm tên vệ binh phủ Thân vương lại.
Sau đó, Thống lĩnh Cấm quân vẻ mặt khách khí nói với Sở Mặc:
- Sở công tử, chúng ta cũng tới Hoàng cung một chuyến thôi!
Sở Mặc bình tĩnh gật đầu, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Diệu Nhất Nương:
- Tỷ ở phủ Tướng quân chờ ta, một lúc sau tỷ sai người nói với Hứa Phù Phù là không cần lo lắng cho ta, không cần tham gia vào việc này!
Vẻ mặt Diệu Nhất Nương mờ mịt, gật đầu. Nàng nghĩ không ra, tiểu thiếu gia trong mắt nàng giống như là trong chớp mắt đã thành thục hơn nhiều. Còn mình đứng trước mắt hắn, cảm giác như mình là một tiểu nha đầu và hắn là một lão nhân!
Nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu thiếu gia, Diệu Nhất Nương cảm giác vô cùng hoảng hốt.
Lúc nàng tỉnh hồn lại thì Sở Mặc đã theo đám người kia dời đi. Ở trong đám người, bóng lưng gầy gò đó giống như có chút cô đơn. Tuy nhiên, lại càng lộ ra vẻ ung dung!
Chuyện này rất nhanh liền truyền khắp Viêm Hoàng thành, đưa đến một hồi sóng to gió lớn!
Viêm Hoàng thành đã rất nhiều năm chưa xảy ra đại sự gây oanh động như vậy, cho nên mỗi người khi nói về chuyện này thì đều dùng bộ mặt thần bí và thái độ hưng phấn.
- Ai, ngươi nghe nói gì chưa? Đứa cháu trai nhặt được của lão tướng quân Phàn Vô Địch đã làm một chuyện kinh thiên động địa!
- Ha ha, đây chính là thân vệ của Thân vương gia nha! Thế mà bị tên nhóc Sở Mặc kia cho mỗi người một đao chặt ra. Lá gan to hay nhỏ chúng ta tạm thời không nói đến, nhưng mà phần thực lực này quả là kinh thế hãi tục!
- Đứa cháu của lão tướng quân Phàn Vô Địch đúng là quá mạnh. Vài ngày trước vừa đá vỡ trứng của Hạ Kiệt - con trai của Hạ Kinh Thân vương, thế mà trong nháy mắt lại làm ra chuyện kinh thiên động địa này. Hắn mới bao lớn nha, nếu là để hắn trưởng thành hơn thì sẽ thế nào đây? Ở trên chiến trường nhất định là một mãnh tướng!
- Nghe nói Thánh thượng đang bất mãn với Hạ Kinh Thân vương, tự mình phái Cấm Quân bắt mấy tên vệ binh trong nhà Hạ Kinh Thân vương. Đúng rồi, chính là mấy tên may mắn trốn được một kiếp đó! Nhưng mà, đoán chừng bọn họ cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì!
Trong toàn bộ Viêm Hoàng thành, các loại tin tức sôi sùng sục truyền khắp nơi.
Tất cả mọi người đều nghị luận với vẻ mặt hưng phấn, trong các tửu lâu lại càng ồn ào, huyên náo. Rất nhiều người đều đang nói chuyện này. Một số ít còn ăn nói khoác lác, thậm chí đem chuyện này nói ba hoa chích chòe, cực kỳ sống động, thật giống như lúc đó bọn họ có mặt ở hiện trường vậy.
Nhưng lúc này trong hoàng cung rất yên tĩnh.
Một mình Sở Mặc ngồi trong Ngự thư phòng của Hoàng thượng, sắc mặt bình tĩnh đánh giá các loại sách trên giá sách. Cuối cùng khiến hắn phát hiện một chút khác thường.
Trí nhớ của Sở Mặc vô cùng cường đại, ngự thư phòng của hoàng cung Đại Hạ đã từng là nơi hắn ra vào rất nhiều lần. Cho nên, hắn vẫn có thể nhớ rõ vị trí của một số sách mà Hoàng thượng yêu thích.
Nhưng lần này, hắn nhìn thấy ở vị trí của những sách kia, có một số không giống trong trí nhớ của hắn.
- Quả nhiên không phải cùng một thế giới nha!
Trong lòng Sở Mặc cảm khái.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có tiếng nói thật nhỏ của mấy người.
Cảnh giới hiện giờ của Sở Mặc hoàn toàn không thể nghe rõ những người đó nói gì, nhưng mà hắn nghĩ chắc là thái giám ở bên ngoài đang bẩm báo một số việc với Hoàng Thượng.
Sau đó, cửa Ngự thư phòng bị mở ra, một thân ảnh uy nghiêm xuất hiện ở đó.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, trong lòng Sở Mặc thật cảm khái.
Lại nói, ấn tượng của hắn với vị Hoàng đế Đại Hạ này không thể nói là tốt, nhưng cũng không xấu. Năm đó, một thiếu niên như hắn sao có thể hiểu tâm tư của đế vương. Sau ngẫm lại, lúc đó hào quang của hắn đúng là quá mức cường thịnh.
Đối với Hoàng thượng, công cao chấn chủ là một việc hoàn toàn không thể chịu được, cũng không thể tiếp thu được. Sau đó thay đổi thái độ với hắn cũng chẳng có gì lạ.
- Tham kiến bệ hạ!
Sở Mặc đứng lên, hơi hơi khom lưng với Hoàng thượng, tạm thời đè xuống những ký ức đã đi qua.
Vẻ mặt Hoàng thượng bình tĩnh nhìn Sở Mặc, đánh giá toàn thể vài lần. Lại nói, y cũng không có ấn tượng gì với đứa bé mà Phàn Vô Địch nhặt được. Thậm chí, trước đó y còn không biết là trong Viêm Hoàng thành còn có một thiếu niên như Sở Mặc.
Cũng vì chuyện nữ nhi Thẩm Tinh Tuyết y mới nghe đến tên Sở Mặc. Chuyện xảy ra hôm nay quả thực ngoài ý muốn của y. Chẳng qua, đối với Hoàng thượng, chuyện Sở Mặc làm hôm nay chính là một cái cớ tuyệt vời cho y!
Y đã muốn hung hăng gõ vị đệ đệ ruột thịt kia một phen từ rất lâu rồi.
Những năm gần đây, trong xử lý một số chuyện Hạ Kinh càng ngày càng vô lý. Mặc dù gã vẫn tôn kính vị Hoàng đế ca ca này, nhưng trên thực tế trong lòng Hoàng thượng đã sớm sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Hắn không muốn xảy ra tranh chấp nội bộ giữa huynh đệ, nhưng cần thiết thì vẫn nên gõ.
- Ngươi, không sợ ta?
Hoàng tượng nhìn Sở Mặc, trong mắt cũng không nghiêm khắc. Nhưng một thân khí chất đế vương của hắn lại chậm rãi phát ra.
Nếu đổi lại là một thiếu niên bình thường chỉ sợ lúc này đã sớm hôn mê. Có thể đối mặt với Hoàng thượng mà vẻ mặt còn thản nhiên thì trừ kẻ ngu si ra, cũng chỉ có vị thiếu niên Sở Mặc này thôi.
- Bệ hạ là để vạn dân kính ngưỡng chứ không phải để vạn dân sợ hãi. Đương nhiên, rất nhiều người sợ bệ hạ, nhưng ta lại không sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...