- Thiên nhân thì cũng chỉ là người, bọn họ cũng chưa thể thoát khỏi phạm trù loài người đâu. Những tâm tư đó thì có gì khó đoán.
Sở Mặc từ tốn nói:
- Nhưng ta lại thấy thế giới này căn bản không có ai có thể chân chính nắm giữ được bí ẩn của luân hồi trong tay đâu.
Nói rồi hắn nhìn thoáng qua mảnh vũ trụ hư không trong trẻo nhưng lạnh lẽo hiu quạnh kia, rồi lại nói tiếp:
- Kể cả là tứ đại Thiên Chủ hay là Giới chủ vô số, bọn họ cũng không thể chân chính nắm giữ được bí ẩn luân hồi, nếu không sao phải dùng phương thức này để diệt trừ chúng ta làm gì? Cứ chờ ở đất luân hồi… không phải là giải quyết nhanh gọn hay sao?
Vu Hồng nói:
- Bọn họ thậm chí không tìm xem đất luân hồi ở đâu luôn ấy. Thật ralúc ta làm Giới chủ ở Tử Kim Thiên thuộc Hồng Mông Đại Đạo cũng đã từng tìm đọc chút sách cổ. Có rất nhiều bậc tiên hiền đã từng suy đoán đủ loại đủ dạng về chuyện liên quan đến luân hồi rồi, nhưng hầu như tất cả các tiền bối tiên hiền đều cho rằng đất luân hồi… Không hề tồn tại ở thế gian này của chúng ta. Nó có lẽ… sẽ ở một thế giới có vĩ độ cao hơn nữa, thậm chí có khi minh văn sinh mệnh và phù văn sinh mệnh cũng không thể chứng minh được điều gì. Nói thế, những người tự cho là đã nắm giữ được bí ẩn luân hồi thật ra đều chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Bọn họ đúng là có khả năng nắm giữ thật đấy, nhưng chỉ ở mức độ nào đó có thể ảnh hưởng lên bản thân một chút mà thôi.
- Nhìn thấy vết đốm trên người báo lại cứ tự cho rằng bản thân đã nhìn thấy cả con báo.
Sở Mặc nói, sau đó tiến lên phía trước:
- Đi thôi, đi gặp Thủ tướng nơi đó!
Sở Mặc nói xong, thân hình hắn gần như lập tức biến mất giữa phiến hư không. Hắn bước nhanh về phía trước, mỗi bước đi đều sẽ đi đến sâu trong hư không hơn nữa. Vu Hồng khẽ híp mắt, giờ y mới hiểu những lời Sở Mặc vừa nói với y cũng không phải để giễu cợt những Thiên nhân tự đại kia.
Mà là.. Đang tụ lực cho mình! Bởi vì sau khi nói xong câu nói sau cùng kia, Sở Mặc căn bản không chút do dự đã xông ra ngoài.
Khí thế trên người hắn quả thật không ngừng tăng lên, đến sau cùng, Vu Hồng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng của Sở Mặc, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khí thế ngất trời kia!
Đó là một loại khí thế không thể chống đỡ nổi!
Dường như toàn bộ trời đất này trừ hắn ra chẳng còn ai khác!
- Đây.. thật là duy ngã độc tôn mà! Sắc mặt của Vu Hồng vì kích động mà trở nên hơi ửng hồng, sau đó, y mang theo Bàn Cổ Phủ, đuổi theo Sở Mặc.
Y cũng đang tụ lực, cũng muốn khiến cho khí thế của mình có thể giống như Sở Mặc, không ngừng tăng lên, sau đó sẽ đạt đến một độ cao khiến người ta phải kính sợ.
Nhưng việc này quá khó khăn. Nhất là phía trước còn có Sở Mặc, dù thế nào đi nữa, khí thế của y cũng không thể đạt đến mức độ như của Sở Mặc.
Sau cùng, Vu Hồng không nhịn được cười khổ trong lòng:
- Đây chính là chỗ lợi hại của người hợp thời cơ trong cả trăm triệu sinh linh hay sao?
Chỗ lợi hại chân chính của Sở Mặc tất nhiên cũng không phải chỉ có chừng này!
Từ khi đến đây Sở Mặc đã hiểu, tại nơi hư không mịt mờ như hư vô thế này vẫn có một vị tu sĩ mạnh mẽ đang chìm vào ngủ say!
Đó là một vị Thiên nhân cực kỳ cường đại!
Một thân tu vi của Thiên nhân này chắc chắn không thua gì ngườitầm cỡ Vĩnh Hằng Chi Chủ, mười phải có tám chính phần hắn ta là một gã Giới chủ cường đại được an bài ở đây trấn thủ phong ấn tinh thần lực Bàn Cổ cho xem.
Người thủ vệ như thế chắc chắn không chỉ có một người, nhưng ở phạm vi thần thức Sở Mặc có thể bao trùm chỉ phát hiện được một người này.
Đồng thời khi hắn phát hiện đối phương, đối phương cũng phát hiện ra hắn!
Thần thức người này rất cường đại, có độ nhạy cảm khủng bố, khiếncho cả hai bên không ai có thể ẩn núp khỏi tầm mắt đối phương mà hành sự được.
Nhưng Thiên nhân này tuy đã tỉnh, hắn ta lại không phát ra âm thanh nào mà tiếp tục ở chỗ cũ, dường như muốn tiếp tục quan sát Sở Mặc và Vu Hồng, muốn biết hư thực về hai người lạ đến đây vậy.
Vì thế Sở Mặc và Vu Hồng mới nói chuyện như vậy.
Thiên nhân kia liền bị chọc giận đến điên!
Bởi vì hắn ta đã biết, hai người mới xuất hiện xa lạ kia lại là hai conngười!
Mà trong lời nói của bọn họ lại tràn đầy khinh thường Thiên nhân!
Từ lúc nào.. loài người đã có lá gan lớn thế này rồi? Lại dám tự đánh giá Thiên nhân? Ai đã cho các ngươi dũng khí này cơ chứ? Các ngươi lấy đâu ra tư cách đánh giá bọn ta?
Mà trong nháy mắt hắn ta muốn bùng nổ, Sở Mặc cũng bộc phát!
Thân thể hắn dường như đánh lên đúng điểm khó chịu nhất trên người tên Thiên nhân, khiến cho tên này vừa định bùng nổ lửa giậnthoáng cái bị chế trụ!
Cũng giống như khi một người đang lúc muốn nổi cáu, chợt xuất hiện một người rống lên vào tai hắn, ngọn lửa giận đó cũng sẽ bị đè xuống, còn có thể bị sợ đến giật nảy mình nữa.
Nhưng hậu quả của việc làm này chắc chắn sẽ khiến đối phương còn tức giận hơn.
Hành vi này của Sở Mặc chẳng khác nào chơi với lửa.
Nhưng nếu.. Khí thế của Sở Mặc mạnh hơn thì sao? Lại ví dụ như một người đang muốn nổi cáu, chợt bị đối phương rống lên một tiếng đúng điểm mấu chốt, khiến cho cơn tức của hắn bị hù dọa sợ chạy tóe khói, đến lúc trong lòng hắn lại bùng lên ngọn lửa giận to lớn hơn nữa, hắn lại chợt phát hiện người đã rống lên một tiếng kia là một tồn tại hắn không thể địch nổi!
Đó sẽ là một cảm giác đến thế nào?
Tên tu sĩ Thiên nhân đang ở nơi này trấn giữ tinh thần Bàn Cổ đang có cảm giác như thế.
Trong tình huống bình thường chắc chắn hắn ta sẽ không e sợ tênloài người xa lạ này.
Nhưng thời gian loài người này bộc phát khí thế quả thật quá tinh chuẩn!
Một người vốn lá gan cực lớn, lại bị người khác bất thình lình hù một cái, chắn chắn ít nhất cũng run lên một lần.
Bây giờ đang là tình huống như vậy đấy!
Tên tu sĩ Thiên nhân này cũng hơi hơi bị khí thế của Sở Mặc chế trụ rồi!
- Ngươi là ai..?
Tên tu sĩ Thiên nhân này mắt lạnh nhìn Sở Mặc, hắn ta vẫn chưa hề hiện thân đi ra ngoài, vẫn chỉ lấy tinh thần thể để trôi lơ lửng trong vùng hư không, nhưng hắn ta biết, người kia chắc chắn nhìn thấy hắn.
Sở Mặc không nói chuyện, chỉ chuyển động Thí Thiên, một đao hung hăng chém tới!
Keng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...