Nếu không bằng vào sự chênh lệch cực lớn giữa song phương, gã đã sớm chém bay tên tu sĩ bỏ túi đó rồi.
Cảm giác này khiến cho Vu Hồng thấy rất khó chịu, trong lòng cũng trở nên táo bạo hơn.
Bất chi bất giác, gã lại một lần nữa... bị mộng cảnh ảnh hưởng tới.
Sở Mặc không thể không âm thầm nhắc nhở bảo Vu Hồng cẩn thận, sau đó nói với gã biết suy đoán của mình.
Vu Hồng nổi giận gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Búng máu này là do gã cắn đầu lưỡi của mình sau đó phun ra ngoài.
Sau đó cả người gã đều trở lên mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này, khi gã lần nữa thi triển Bàn Cổ khai thiên ra đã có thể thấy được rõ ràng đối phương như là biết được sau một khắc gã muốn chém về hướng nào, sau đó làm ra phòng ngự trước.
- Năng lực suy diễn này của chủ thượng thật sự không gì sánh kịp.
Vu Hồng không thể không bội phục nhãn giới cùng trí tuệ của Sở Mặc, lại có thể nhìn thấu lai lịch chân chính của đám sinh linh này.
Bởi vì cũng chỉ có chính bản thân Bàn Cổ mới quen thuộc với chiêu thức truyền thừa này nhất. Ngay từ đầu đây không phải là sinh linh thật, còn thiếu một chút nhưng cũng không có trí tuệ cao như vậy. Nhưng đám tu sĩ bỏ túi lại khác. Cho nên, Vu Hồng một khi thi triển ra Bàn Cổ khai thiên, đối với với tên tu sĩ bỏ túi đó sẽ có cảm giác bị người ta nhìn thấu.
Nhưng cũng còn may, cảnh trong mơ chung quy cũng là ảo ảnh, bọn họ cũng không thật sự là ý chí của Bàn Cổ đại thần. Cho nên sau khi được Sở Mặc nhắc nhở, Vu Hồng thay đổi luôn sách lược. Gã bắt đầu toàn lực thi triển những công pháp mà mình học được từ chỗ khác.
Lần này, cảm giác bị áp chế rốt cuộc đã nhỏ đi nhiều.
Sau đó gã càng đánh càng lên tay, càng chiến càng hăng.
Đến cuối cùng, rốt cục gã cầm búa Bàn Cổ chém tên tu sĩ bỏ túi thành hai nửa.
Thi thể của tu sĩ bỏ túi hóa thành hai luồng tinh khí rót thẳng vào trong thân thể Vu Hồng.
- A!
Vu Hồng thét lên một tiếng kinh hãi.
Sở Mặc lập tức có chút khẩn trương hỏi:
- Làm sao thế?
Trên mặt của Vu Hồng có vẻ mừng rỡ như điên:
- Chủ thượng, nhanh giết! Đây là đại bổ đó! Một sinh linh như vậy lại nhiều hơn năng lượng của 100 con không phải sinh linh kia!
Lúc này đám tu sĩ bỏ túi ở phía trên đều nổi giận. Mỗi người trên khuôn mặt đều mang vẻ giận dữ và bi thống vô tận.
Một tu sĩ cầm đầu lạnh lùng quát:
- Đồ vô sỉ kia, lại dám luyện hóa nguyên thần của bọn ta? Các ngươi thật là chán sống rồi! Cùng tiến lên... giết!
Trên trăm tu sĩ bỏ túi điên cuồng công kích về phía hai người.
Sở Mặc và Vu Hồng liếc nhau một cái, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Những sinh linh này thật sự không phải là cá nạm. Bọn họ thậm chí nếu so với tu sĩ Đại tổ nhân loại bình thường còn cường đại hơn. Trên trăm tên tu sĩ bỏ túi đó phát ra một tràng vực kinh thiên.
Đây là một cuộc chiến không cân sức, hai người Sở Mặc và Vu Hồng đều tương đối chật vật. Bởi vì bọn họ không thể đơn giản thi triển Bàn Cổ truyền thừa. Một khi thi triển sẽ lập tức bị khắc chế.
Chỉ có thể thi triển sở học trừ trước của mỗi người thôi.
May là đao của Sở Mặc đủ sắc bén, búa Bàn Cổ của Vu Hồng cũng đủ bá đạo.
Hai người vừa chạy vừa đánh. Cuộc chiến đó vẫn giằng co chừng bảy, tám năm Thần Giám.
Đến cuối cùng trên trăm tu sĩ bỏ túi chỉ còn mười mấy người cường đại nhất.
Trong ánh mắt của bọn họ đều toát ra vẻ đau thương nồng đậm, đồng thời hận ý đối với Sở Mặc và Vu Hồng cũng đã đến mức khắc cốt ghi tâm.
Mặc dù là cảnh trong mơ hóa thành nhưng bọn họ hiển nhiên đã đều thật sự thành tinh.
Thành sinh linh cấp bá chủ ở nơi này, là một đám tinh quái đỉnh cấp chân chính.
Một tên tu sĩ bỏ túi già nua lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Các người cho dù có giết sạch chúng ta cũng sẽ có người báo thù cho chúng ta!
Một nữ tu sĩ bỏ túi khác nói:
- Không sai, lão tổ chắc chắn sẽ báo thù cho chúng ta!
- Còn có lão tổ à?
Khóe miệng Vu Hồng giật giật, dùng tay chỉ đám tu sĩ đó:
- Các ngươi chẳng qua là thứ do mộng cảnh hóa thành mà thôi, ở đâu ra lão tổ gì?
- Ah... chúng ta là do mộng cảnh hóa thành, vậy các người là cái thứ gì? Chúng ta cũng có linh hồn sinh động!
Cô gái kia lớn tiếng quát, sau đó phát động công kích với Vu Hồng.
Mười mấy tên tu sĩ còn lại đều đánh về phía hai người.
Trận chiến này làm cho Sở Mặc và Vu Hồng đều có thu hoạch cực lớn. Cho dù từ chiến lực hay cảnh giới, bọn họ đều có tiến bộ rất lớn.
Đến cuối cùng, mười mấy tu sĩ bỏ túi đều bị họ dọn sạch.
Tu sĩ già nua kia trước khi chết còn rít gào cực kỳ không cam lòng:
- Bọn ta ngay cả là do mộng cảnh hóa thành cũng là sinh linh chân thật, các người giết bọn ta như thế, nhất định sẽ gặp phải sự trả thù tàn khốc nhất! Lão tổ chắc chắn sẽ báo thù cho chúng ta, sẽ không bỏ qua cho các người!
- Giết!
Búa Bàn Cổ trong tay Vu Hồng cực sắc bén, lãnh khốc xẹt qua đầu tên tu sĩ bỏ túi đó, chặt luôn cái đầu nho nhỏ.
Sau đó hai luồng tinh khí tiến vào trong thân thể của Vu Hồng.
Cho tới lúc này hai người rốt cục mới thở dài một hơi.
- Trận chiến này lại phải đánh gian khổ như thế!
Vẻ mặt Vu Hồng cảm khái, nói:
- Thật không biết lão tổ trong miệng bọn họ là nhân vật mạnh mẽ cỡ nào?
Sở Mặc nói:
- Lão tổ của họ tới rồi.
Vu Hồng ngẩn ra.
Lúc này từ sâu trong lối đi truyền đến một tiếng trầm đục.
Đùng!
Tiếp đó thanh âm liên tiếp vang lên.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Nhất thời khóe miệng Vu Hồng giật giật, lầu bầu:
- Người khổng lồ?
Một tiếng trầm lại tiếp một tiếng đục, càng ngày càng gần.
Cuối cùng, từ cuối lối đi có một thân ảnh vô cùng vĩ đại.
Hầu như sắp lấp đầy cả lối đi.
Mỗi một con đường ở nơi này đều khá vĩ đại, giống như một thế giới chân chính. Đứng ở vùng đất thông đạo ngẩng đầu nhìn lên đỉnh thông đạo không khác gì đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nhưng thân ảnh đó lại vĩ đại tới thế.
Như đỉnh thiên lập địa!
Tràn ngập cả thông đạo.
- Đây là cái quái gì?
Vẻ mặt Vu Hồng đờ đẫn nhìn thân ảnh đó, sau đó giơ búa Bàn Cổ trong tay lên tấn công.
Sở Mặc trực tiếp thi triển thân pháp Bàn Cổ đồng thời vung Thí Thiên trong tay lên, một đao chém về phía thân ảnh đó.
Đùng!
Trong thông đạo vang lên một tiếng rung rung kinh thiên động địa.
Sau đó cái bóng kia biến mất không thấy nữa.
Trong giây lát Vu Hồng hét thảm một tiếng, thân hình của gã bị một sức mạnh khủng khiếp đánh bay ra ngoài. Ở giữa không trung, Vu Hồng phun máu tung tóe. Toàn bộ khớp xương trên người không biết đã vỡ vụn bao nhiêu cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...