- Vậy ngươi nói, chúng ta phải làm gì?
Điện chủ Vĩnh Hằng nhìn y.
Bốc Hư Dược nói ra:
- Để ta làm cái mồi nhử này đem bọn hắn dẫn vào đến cái chỗ kia. Hai người các ngươi, đi cái chỗ kia, đem nó đánh thức.
Cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng khẽ ngẩn ra nhìn Bốc Hư Dược. Ánh mắt hai người, đều thâm thúy mà bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ dị thường. Nhưng Bốc Hư Dược lại biết, đây là một loại dò xét, cũng là một loại khảo vấn. Cho nên, y rất thản nhiên, cũng rất bình tĩnh.
Y nói:
- Nếu không, hai người cái ngươi ai tới làm cái mồi nhử này, sau đó ta cùng một người khác đi cái chỗ kia, đánh thức ý chí cái tôi của CổThần.
- Quên đi, vẫn là chúng ta đi thôi.
Cung chủ Thiên Cung nhàn nhạt nói, xoay người rời đi.
Điện chủ Vĩnh Hằng nhìn thoáng qua Bốc Hư Dược:
- Huynh đệ, ngươi bảo trọng!
Mức độ nguy hiểm là giống nhau, đẳng cấp nguy hiểm cũng giống như nhau. Đánh thức ý chí cái tôi của Cổ Thần, tuyệt đối là một chuyện nguy hiểm đến cực hạn. Bởi vì năm đó bốn người bọn họ, cơ hồ hao hết toàn bộ lực lượng cùng tất cả pháp khí đỉnh cấp, cũng chẳng qua là làm cho cái đạo ý chí bá đạo vô biên kia ngủ say mà thôi. Căn bản chưa nói tới trấn áp. Bây giờ chỉ còn trên dưới hai người, ai dám nói mình không sẽ gặp nạn?
Nhất là cái chỗ kia, là chỗ sâu nhất trong đại não của Cổ Thần, cũng là nơi thần bí nhất, bản thân nơi đó đã tràn đầy các loại thần bí cùng lực lượng không biết tới.
Dùng hai chữ nguy hiểm này không đủ để hình dung tình huống nơi đó. Dùng tuyệt cảnh để hình dung, ngược lại là càng thêm chuẩn xác. Chỉ là đi làm mồi nhử, mê hoặc Sở Mặc cùng người trẻ tuổi kia cũng nguy hiểm vô cùng!
Bởi vì người đứng đầu Vĩnh Hằng vừa mới gặp nạn, bởi vì trên bầu trời của đất Vĩnh Hằng vẫn còn đang tung bay huyết vũ!
Người đứng đầu Vĩnh Hằng cũng không là đối thủ, Bốc Hư Dược làm sao có thể là đối thủ? Cho nên, cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng không chút do dự làm ra lựa chọn của bọn họ. Bọn họ căn bản không sợ Bốc Hư Dược sẽ đùa nghịch ra dạng mánh khóe gì, không nói đến Bốc Hư Dược cùng Sở Mặc và cái người tuổi trẻ kia có những điều ân oán không thể hòa.
Chỉ là lập trường của hai bên, liền tuyệt không có khả năng hoà giải.
Bọn họ đều là vương giả chân chính, quá rõ cái loại tình cảm của vương giả! Ba người bọn họ ở trong bất kỳ một cái nào, đều là thà rằng chiến tử, cũng tuyệt sẽ không thỏa hiệp. Kỳ thật người đứng đầu Vĩnh Hằng cũng là như thế, cho nên y gặp nạn.
Ba người, chia hai đường.
Lúc này Sở Mặc cùng Vu Hồng, từ lâu đã rời đi cái phiến hư không vũ trụ cơ hồ muốn bị đốt thành hư vô kia, bọn hắn đi về phía đất Vĩnh Hằng. Sớm muộn cũng sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa cùng chủ ba đại Thế lực.
Mà trong truyền thuyết đất Vĩnh Hằng là địa phương đại não của Cổ Thần, kỳ thật liền là một mảnh chiến trường thích hợp nhất.
Bên trên đất Vĩnh Hằng, sinh linh sinh tồn mạnh mẽ vô tận, ngay cả trong tuyệt đại đa số bọn họ, đều là nhân tộc, nhưng bọn họ đều là nô bộc của chủ ba đại Thế lực cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Từ thân đến tâm, đều là giống nhau. Nơi này sự thần phục người đứng đầu Vĩnh Hằng của những người kia cùng chủ ba đại thế lực chi, đều là sự thật vĩnh viễn sẽ không cải biến.
Cho nên, sớm muộn Sở Mặc cùng Vu Hồng, đều phải đối địch sinh linh nơi này.
Thay vì hắn bị động tiếp thụ khiêu chiến, vậy không bằng chủ động tìm tới cửa. Không khí ở đất Vĩnh Hằng vô cùng gấp gáp.
Người đứng đầu Vĩnh Hằng ngã xuống đã mang tới thương tích to lớn cho mảnh đại lục này.
Những sinh linh sinh hoạt trên phiến đại lục này khó có thể lý giải được, đây rốt cuộc là vì cái gì, khiến thần trong con mắt bọn họ, vương giả vô thượng lại ngã xuống?
Trong lòng của bọn họ, tất cả đều vô cùng đau xót, cũng sinh ra ý chí thông hận mãnh liệt tới tột đỉnh đối với người giết chết vương giả vô thượng. Vô số người đều thỉnh nguyện muốn trở thành quân viễn chinh, đi chinh phạt hung thủ giết chết vương giả vô thượng.
Rốt cục, pháp chỉ của chủ ba đại thế lực, giáng lâm đến thiên không của đất Vĩnh Hằng.
Tập kết đại quân, không tiếc bất cứ giá nào, báo thù cho người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Toàn bộ đất Vĩnh Hằng trong nháy mắt sôi trào.
Toàn bộ đất Vĩnh Hằng chưa từng có qua náo nhiệt như vậy. Những tu sĩ kia từng người một điên cuồng, vộng thêm một đám các tướng quân cổ động khiến không khí nơi này không giống như là muốn đi đánh trận, ngược lại càng giống như là muốn đi ăn tết vậy. Hết thảy mọi người đều là vẻ mặt phấn chấn, bộ dáng huyết khí ngất trời. Phảng phất như địch nhân của bọn họ, là một đám gà đất chó sành, chỉ cần đại quân của bọn họ xuất chinh, liền nhất định có thể trong nháy mắt đem địch nhân đánh thành cặn bã, đánh tới tan thành mây khói.
Không thể không nói, vô số năm qua, trình độ tổ chức của ngườiđứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba thế lực đối với vùng đất Vĩnh Hằng này đã gần như cực điểm, đích thật là vô cùng lợi hại.
Rõ ràng là người đứng đầu Vĩnh Hằng đã ngã xuống, nhưng những người ở nơi này chẳng những không sợ, ngược lại còn là một bầu nhiệt huyết muốn đi báo thù rửa hận.
Nhưng đại quân bên trên vùng đất Vĩnh Hằng còn chưa xuất chinh, hai người Sở Mặc cùng Vu Hồng bên kia đã đến nơi này! Thế giới trong thân thể Cổ Thần quá lớn, vùng đất Vĩnh Hằng cũng lớn đến không có giới hạn. Khi hai người Sở Mặc cùng Vu Hồng giáng lâm vùng đất Vĩnh Hằng, trước tiên liền cảm nhận được bầu không khí bên trong vùng đất Vĩnh Hằng rất nhiệt liệt.
Hai người nhịn không được hai mặt nhìn nhau.
Vu Hồng hỏi:
- Bọn họ biết cừu nhân của mình là ai không? Sở Mặc nói:
- Dường như họ rất mù quáng.
- Cũng có thể như thế sao?
Khóe miệng Vu Hồng giật một cái, sau đó hai người cơ hồ không chút che giấu hình dạng của mình, trực tiếp tiến vào một tòa cổ thành bên trong cương vực của vương triều Bốc thị.
Tòa thành này tương đối mà nói không lớn, ở tại biên thuỳ vùng đất vĩnh hằng. Nhân khẩu thưa thớt, địa phương hoang vắng. Ngày bình thường số lượng kẻ ngoại lai ở nơi này cũng không phải nhiều như vậy. Cho nên không khí tòa cổ thành này tương đối yên ả. Nhưng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi đi ra đầu phố lớn tiếng kêu gọi, muốn trừng trị hung thủ giết người. Muốn báo thù cho thần trong mắt họ, cũng chính là người đứng đầu Vĩnh Hằng.
- Thật là một đám tiểu hài tử nhiệt huyết vô tri a.
Vu Hồng không nhịn được nói thầm một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...