Tu vi đời trước của hắn dù gì thì vẫn chưa đạt tới cảnh giới thái thượng, dẫu là đã dự định sẵn, nhưng vẫn không thể làm hoàn toàn tròn vẹn được. Nếu không phải thái thượng Vô Cực nhắc nhở hắn, thì tới giờ hắn còn chưa nhớ nổi chuyện này.
Lúc này, Sở Mặc mới nhìn lại cái túi trong tay, nghĩ bụng ông giàthái thượng Vô Cực này nếu đã nhắc nhở hắn rồi, thì còn cho hắn cái túi làm gì?
Sở Mặc dùng thần thức nhìn thoáng qua những thứ trong túi, lập tức liền ngây dại. Ở trong đó là một thế giới rộng lớn vô cùng hoàn chỉnh. Tuy nhiên, trong thế giới này không có bất cứ sinh linh nào ngoài một gốc đào già cắm rễ ngay chính giữa. Một thân cây, một thế giới!
Trên cây mọc nhiều quả đào nhiều không đếm xuể.
Giờ thì Sở Mặc mới hiểu ra, cây đào già này chính là do thái thượng Vô Cực tự tay trồng! Cái gì mà không ở nơi này, vốn là gạt người!
Ông già kia… không phải không đáng tin, y làm việc vẫn khá đáng tin cậy. Nhưng mà lại là một lão ngoan đồng chính hiệu. Nếu không phải gặp tận mắt, ai sẽ tin thái thượng Vô Cực trấn áp vận khí của cả thế giới lối đi sẽ là người như vậy?
Sở Mặc trao đổi vài câu với cây đào già mới biết, thì ra, cây đào này… cũng đến từ thế giới bên ngoài!
Nó chính là một hạt giống mà người nọ mang tới thế giới này năm xưa! Sau đó lại được tặng cho thái thượng Vô Cực. Rồi thái thượng Vô Cực trồng ra, chăm bẵm nuôi lớn. Cho nên ông già đó nói cây đào này không thuộc về nơi đây kể cũng là sự thực.
Bản thân Sở Mặc cũng có chút dở khóc dở cười, bụng nghĩ, được lắm ông già, coi như ta trách oan ngươi.
Mặc dù cây đào là hạt giống mà người kia mang từ thế giới bên ngoài đến, nhưng nó cũng không biết việc của bên ngoài. Tuy nhiên, nó lại biết cặn kẽ rất nhiều bí mật của thế giới lối đi.
Cây đào già cũng rất cô đơn, năn nỉ Sở Mặc lúc rảnh rỗi thườngxuyên trò chuyện với nó. Đương nhiên là Sở Mặc cầu còn chẳng được, hơn nữa còn hứa với nó một ngày nào đó sẽ trồng nó ra bên ngoài, cho nó có thêm càng nhiều sinh linh làm bạn!
Hứa hẹn này khiến cây đào già đặc biệt vừa lòng.
Sau đó Sở Mặc treo cái túi tại bên người, rồi ung dung trở lại gia tộc cổ thần.
Cả gia tộc cổ thần hoàn toàn đại loạn!
Tuy nói Sở Mặc đã từng hứa hẹn nể mặt Cổ Băng Băng sẽ không ratay với gia tộc cổ thần. Nhưng sáu thái thượng cổ tổ gục ngã vẫn khiến cho gia tộc này lâm vào cơn sợ hãi vô tận.
Trong lối đi họ có vô số kẻ địch. Trước kia còn có sáu lão tổ thái thượng trấn giữ. Dù là kẻ địch nào cũng chỉ có thể ngậm miệng im hơi lặng tiếng. Nhưng bây giờ, sáu thái thượng cổ tổ đều đã chết hết. Những kẻ thù xưa còn có thể thờ ơ sao? Đổi lại làm bản thân đều biết đó là điều không thể nào!
Cho nên, mặc dù bọn y trước kia đều đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp này, nhưng thực sự tới lúc, trong lòng họ vẫn tràn đầy sợ hãi. Cũng chỉ có đến giờ phút này, bọn họ mới thật sự hiểu ra rằng bọn họ không phải là người mạnh mẽ nhất trên thế gian. Thân phận địa vị và uy vọng cũng chỉ như hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi.
Cái chết của sáu thái thượng cổ tổ cũng quyết định tương lai lụi tàn của gia tộc cổ thần rồi.
Rốt cuộc rất nhiều kẻ có địa vị cao trong gia tộc cổ thần cũng hiểu rõ mong chờ vào sáu thái thượng cổ tổ đã là điều xa vời, liền đem hết vốn liếng đặt cược vào Cổ Băng Băng. Nếu không, họ sẽ chỉ càng thêm thê thảm. Đến tột cùng sẽ gặp phải chuyện gì họ thậm chí còn không dám nghĩ. Từ đây xem ra, họ còn phải cảm ơn Sở Mặc…
Cái này đi quá xa rồi!
Nếu không phải Sở Mặc giết sáu vị cổ tổ, bọn họ có thể thê thảm thế sao?
Cho nên, từ trên xuống dưới, khắp gia tộc cổ thần đều có thái độ rất mâu thuẫn về Sở Mặc. Cùng với việc hận hắn không gì sánh được, lại không thể không thừa nhận, vị Sở công tử của trăm vạn năm trước này khi luân hồi trở về vẫn là vương giả của thế giới! Còn như sự trợ giúp của thái thượng Vô Cực cùng Phật đà đã không còn là điều quan trọng nữa. Bởi vì có người trợ giúp cũng là một loại thực lực!
Hai vị đại năng trường tồn cùng thiên cổ, sao lại không đi trợ giúp người khác chứ?
Sở Mặc đi một vòng quanh gia tộc cổ thần, vậy mà không có một ai đứng ra tấn công hắn, hơn nữa những trận pháp kia, cũng đều yên lặng dập tắt không một tiếng động. Cùng với việc lãng phí vào Sở Mặc, không bằng cứ dùng để phòng ngự những kẻ địch có khả năng sẽ xuất hiện kế tiếp còn hơn. Thậm chí đến một người đứng ra mắng Sở Mặc cũng không có.
Sở Mặc có chút thất vọng, trực tiếp lắc đầu, rời khỏi gia tộc cổ thần.
Hắn cũng không trở lại lãnh địa của vương tộc họ Sở, mà là đi về hướng tây. Hướng kia, còn có mấy cổ tộc, Sở Mặc dự định chạy quanh một vòng tiện thể giải quyết luôn tất cả bọn họ.
Cổ tộc Đông Phương, cổ tộc họ Triệu, gia tộc cổ thần, ba cổ tộc này đều đã bị Sở Mặc giải quyết xong. Gia tộc họ Tào gần đó nhất ước chừng không kịp đợi Sở Mặc tới đã tự tan vỡ rồi. Đến gia tộc cổ thần còn không phải đối thủ của Sở Mặc, thì thế gian này còn có ai sẽ ngănđược Sở Mặc đây?
Mà chuyện trước khi chết, sáu thái thượng cổ tổ của gia tộc cổ thần dặn dò người
bên dưới giao một phần ba tài nguyên của gia tộc cổ thần cho Cổ Băng Băng cũng đã bị truyền ra bên ngoài.
Lúc này rất nhiều người mới ý thức được, vị Cổ Băng Băng con gái của gia tộc cổ thần, phó minh chủ Liên minh Tinh Anh kia, còn có chút nhân quả với Sở Mặc. Thể diện lớn đến vậy sao?
Cùng với sự di chuyển về hướng Tây của Sở Mặc, mấy gia tộc hướng Tây đều nhốn nháo cả lên! Cổ tộc họ Kỷ, họ Dương, họ Vân phương tây… còn có cổ tộc họ Sở ở góc tây xa nhất nữa. Nghe nói sau khi rời khỏi gia tộc cổ thần, Sở Mặc đi một mạch về hướng tây, bốn gia tộc này đều trực tiếp sợ đến mất vía.
Nếu như nói trước khi gia tộc cổ thần tan vỡ, thì bốn gia tộc này coi như vẫn có chút sức mạnh. Thì hiện giờ họ chẳng còn lại chút sức lực nào. Chỉ còn lại sự sợ hãi cùng cực!
Cùng với tin tức phó minh chủ Liên minh Tinh Anh Cổ Băng Băng có qua lại với Sở Mặc truyền ra, bốn gia tộc này lập tức liền liên hệ với Cổ Băng Băng, không chút do dự bỏ ra hai phần ba tài nguyên của gia tộc, trong đó, một phần ba là cống cho Liên minh Tinh Anh, một phầncòn lại là muốn nhờ Liên minh Tinh Anh chuyển cho Sở Mặc, coi như mua lại tính mạng của các đệ tử trong gia tộc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...